Hàn Thị không để ý lời cảnh cáo của Lý Kính Hiền, ngày hôm sau sai Diêu mama mang tặng một đống lớn thuốc bổ. Đồ đã tặng, tâm ý của mụ đã đến, người ta có cần hay không thì không quan tâm. Đồng thời cũng cấp cho Du Liên một phần, để cho cô ta bồi dưỡng thân thể, tranh thủ thay đổi hình tượng trước ngày Lý gia thay đổi. Hành động lần này giành được sự tán thưởng của lão thái thái, cho là Hàn Thị đã chịu nghe bà lão này khuyên, lại càng thêm che chở với Hàn Thị.
Lý Kính Hiền suy nghĩ mấy ngày, quyết định trước thử dò xét ý tứ Minh Doãn. Ngày hôm đó sau bữa cơm chiều, Lý Kính Hiền gọi Minh Doãn đi thư phòng. "Minh Doãn à, cha có một tính toán, nghĩ thương lượng với con."
Lý Kính Hiền hòa nhã nói. Lý Minh Doãn kính cẩn nói: "Phụ thân có lời gì phân phó."
Lý Kính Hiền cười khẽ gật đầu, cảm thấy lời này khó nói ra, lão khẽ than nhẹ một tiếng, như có nhiều u sầu, chậm rãi nói: "Năm đó cha nghĩ là mẹ kế cùng đại ca con đã không còn ở trên nhân thế, vì vậy nên cưới mẹ con, mẹ con cũng chỉ sinh một mình con, không nghĩ tới... mẹ kế cùng đại ca con đại nạn không chết, tránh được một kiếp..."
Lý Minh Doãn đang suy nghĩ có nên phối hợp với phụ thân làm ra bộ thổn thức cảm thán không? Thật ra thì những năm nay hắn vẫn tò mò, phụ thân có giải thích cùng hắn hay không, giải thích thế nào, hoặc nói chuẩn xác hơn, hắn muốn nghe một chút, xem phụ thân đem lời nói dối thêu dệt thành cái dạng gì. Hôm nay rốt cục đợi đến, không nghĩ phụ thân lại nói dối như vậy, không có gì mới mẻ, thậm chí còn trăm ngàn chỗ hở. Nếu mụ phù thủy cùng đại ca tránh được một kiếp, cho dù không tìm được phụ thân, nhưng ông nội, bà nội, đại bà cùng tam thúc vẫn ở quê sao không biết, vì sao hết lần này tới lần khác phải đợi mười sáu năm sau mới tìm đến cửa?
Diễn vai nữ chính ngàn dặm cay đắng tìm chồng mười sáu năm... Lý Minh Doãn thật không cảm thán nổi, phụ thân nói dối quá vụng về.
"Cha cùng mẹ con tình ý sâu nặng, không nghĩ nạp thêm thiếp thất, cho nên, cha vốn nghĩ cuộc ðời này chỉ có mình con là nhi tử của mình... Ban đầu, khi mẹ con đặt mua sản nghiệp ở kinh thành, có hỏi thăm ý tứ của cha, cha nghĩ dù sao cha cũng chỉ có mình con, tương lai mọi thứ cũng là của con, liền để mẹ con viết tên con kế thừa sản nghiệp."
Giọng nói Lý Kính Hiền tràn đầy phiền muộn, nói đến đây ngừng lại, vẻ mặt phức tạp nhìn Minh Doãn. Mưu đồ phụ thân đã hết sức sáng tỏ, bởi vì trước kia lão chỉ có một nhi tử, hiện tại có Minh Tắc, còn có hài tử trong bụng Lưu di nương, càng đông người, tương lai còn có thể có thêm nhi tử... Cho nên, những thứ sản nghiệp kia không thể chỉ thuộc về mình hắn nữa, huynh đệ đều có phần...
Lý Minh Doãn cười lạnh trong lòng, khỏi cần nói, chủ ý này nhất định là của mụ phù thủy, mụ ta bây giờ đang cuống lên gom bạc, nhưng là, phụ thân à, sao có thể thông suốt ý mụ mà bày ra tấm mặt mo này. Lý Minh Doãn hiểu được, lúc này phụ thân trầm mặc là hi vọng hắn có thể thức lời nghe lời, chủ động nói lên ý chia sản nghiệp, cùng hưởng chung với huynh đệ. Nếu hắn thật sự làm như thế, vậy hắn chính là kẻ ngu đệ nhất thiên hạ, Lý gia đã đủ phong phú lắm rồi, hắn không nên tham gia náo nhiệt lần này thì tốt hơn. Cho nên, Lý Minh Doãn trầm mặc, vì thế, trong phòng lâm vào yên lặng.
Lý Kính Hiền đợi đã lâu, Minh Doãn vẫn không mở miệng, điều này làm lão có chút thất vọng, Minh Doãn luôn luôn thông thấu, lúc này hẳn là đã hiểu được ý tứ của lão, nhưng không mở miệng, hơn phân nửa là trong lòng không tình nguyện. Nhưng cũng đã nói tới nước này...
"Minh Doãn à, cha cũng biết, chuyện này làm khó con, hôm nay trong nhà này chỉ có con là khiến cha yên tâm nhất, hứa hẹn giúp đỡ cha được nhiều nhất, cộng thêm dụng tâm của con, tiền đồ tựa rộng mở... Nhưng đại ca của con, nó không bằng con, đại tẩu của con cũng kém xa Lâm Lan, tương lai huynh đệ con không có khả năng vượt qua con, Minh Doãn à, sau này con chính là trụ cột nhà này, các huynh đệ tỷ muội đều trông cậy vào con." Lý Kính Hiền đề cao Minh Doãn lên.
Lý Minh Doãn khiêm tốn nói: "Phụ thân quá khen, đại ca là con trai lớn trong nhà, đại ca mới là trụ cột gia đình, đương nhiên nếu đại ca có lời... Minh Doãn chắc chắn sẽ cố hết sức giúp đỡ." Thấy Minh Doãn cũng giả bộ ngớ ngẩn để lừa mình,
Lý Kính Hiền trầm tư, làm ra vẻ vui mừng gật đầu: "Ta biết con tâm địa nhân hậu, điểm này rất giống mẹ con."
Lão nói tiếp: "Cha nói thẳng cho con thế này, cha tính toán bán sản nghiệp cũ đi, tậu vài sản nghiệp mới, ý con thế nào?"
Rốt cục lật bài, Lý Minh Doãn nhíu mày, bàn tay trong ống áo nắm thành quyền, chặt đến mức khớp xương trắng bệch đau đớn, thời gian trôi qua, cẩn thận nói: "Phụ thân, chuyện này xin cho nhi tử thương nghị cùng Lâm Lan một chút, mẫu thân lưu lại sản nghiệp cho nhi tử, Lâm Lan cũng biết, nhi tử xưa nay đối với tiền tài không hề quan trọng, nhưng Lâm Lan là nữ nhân, phụ thân cũng biết, tâm lý nữ nhân bao giờ cũng có ý độc chiếm."
Lý Kính Hiền ha ha cười một tiếng: "Phải lắm, phải lắm, con nên cùng Lâm Lan thương nghị thật kỹ, Lâm Lan là đứa con dâu ta rất coi trọng, nó biết điều, độ lượng, so với đại tẩu con thì hơn rất nhiều, cha luôn nghĩ, nếu con là con trai lớn, Lâm Lan là con dâu trưởng thì thật là tốt, cha không cần quan tâm nhiều đến vậy."
Lý Minh Doãn vừa rời đi, Lý Kính Hiền liền tới phòng Hàn Thị, "Thế nào rồi ạ? Minh Doãn... nó đáp ứng?" Hàn Thị vội vàng hỏi.
Lý Kính Hiền nặng nề thở dài, liếc mụ một cái: "Chuyện này nếu là bà, bà có thể đáp ứng?"
Hàn Thị thất vọng nói: "Nó không đáp ứng? Ta biết ngay nó hiền hiếu chỉ là giả bộ, thử một lần liền lòi ra."
Lý Kính Hiền bất mãn trừng mắt nhìn mụ: "Bà gấp cái gì? Ta nói nó không đáp ứng sao?"
Hàn Thị đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, vui vẻ nói: "Nó đáp ứng?"
"Chuyện lớn như vậy, nó nói phải thương nghị cùng Lâm Lan một chút." Lý Kính Hiền buồn bực nói, mới vừa rồi thật quá lúng túng.
Lý Minh Doãn chắp tay sau lưng trở lại Lạc Hà trai. Trong phòng, Ngọc Dung đang ủi xiêm y, Lâm Lan cắn đầu bút suy nghĩ phương thuốc, Như Ý sửa sang lại giường chiếu.
"Nhị thiếu gia trở lại?" Ngọc Dung nhìn thấy nhị thiếu gia.
Như Ý lập tức nói: "Nô tỳ đi châm trà."
Lý Minh Doãn nhẹ nhàng "Ừ " một tiếng, mắt liếc thấy Lâm Lan vẫn còn trầm tư, hắn đi vào thư phòng, mở trang giấy Tuyên Thành ra, mài mực.
Ngọc Dung cảm thấy vẻ mặt nhị thiếu gia không tốt, đặt bàn ủi,đi tới bên nhị thiếu phu nhân, khẽ gọi: "Nhị thiếu phu nhân..."
"Chuyện gì? " Lâm Lan lơ đễnh hỏi.
Ngọc Dung chỉ chỉ thư phòng, nhỏ giọng nói: "Nhị thiếu gia có điều gì không thoải mái."
"Thế hả? Ta đi xem chút." Lâm Lan để bút xuống, đi vào thư phòng.
Chỉ thấy khóe miệng Lý Minh Doãn nhếch lên, chân mày nhăn lại, đôi mắt vô tiêu cự, bộ dạng cô đơn phiền muộn.
Lâm Lan đi lên trước, nhận lấy nghiên mực: "Ta cầm cho chàng."
Lý Minh Doãn chấm mực, kéo tay áo, ngòi bút như bay, chỉ chốc lát sau đã xong một bức cuồng thảo. Minh Doãn bình thường không viết cuồng thảo, chỉ có đặc biệt trong lòng không thoải mái mới viết. Lâm Lan nhìn viết xong một tờ lại đổi một tờ, những chữ kia như long phi phượng vũ, trương dương chí cực, có thể thấy được trong lòng hắn vô cùng khó chịu.
"Phụ thân... đã nói với chàng điều gì?" Lâm Lan dịu dàng hỏi.
Lý Minh Doãn không nói một lời, ngòi bút vẫn như bay, từng chữ từng chữ, bỗng nhiên dừng lại, ném bút đi, vò tờ giấy vừa viết mà vứt ra xa.
Lâm Lan kinh ngạc nhìn hắn, không khỏi có chút đau lòng, Minh Doãn luôn khống chế được tâm tình của mình, nhất là ở trước mặt nàng, hôm nay lại thất thố như vậy...
Như Ý bưng nước trà muốn đưa vào, bị Ngọc Dung kéo lại, lắc đầu ra hiệu, lúc này nhị thiếu gia không có tâm tình nào mà uống trà, hai người lặng lẽ lui xuống. Lâm Lan đặt nghiên mực xuống, vội vàng nhặt tờ giấy bị hắn vò vứt đi lên.
"Nàng nhặt làm gì?" giọng nói Minh Doãn lộ ra sự bực bội.
Lâm Lan vuốt phẳng tờ giấy, nói: "Khó khăn chàng mới viết được hai bức cuồng thảo thì lại vò đi, phải biết rằng chữ của chàng rất đáng tiền."
Lý Minh Doãn yên lặng nhìn nàng cẩn thận vuốt lại tờ giấy Tuyên Thành, một lúc lâu, nhỏ giọng nói: "Thật xin lỗi, mới vừa rồi đã dọa nàng phải không?"
Rốt cuộc hắn cũng mở miệng, nàng cười nói: "Ai cũng có thời điểm khó chịu, không phát tiết ra mà cứ nhịn trong lòng sẽ hại thân. Có điều, biện pháp tốt nhất là nói ra."
Lâm Lan làm bộ xoa xoa tai, cười nói: "Ta xin rửa tai lắng nghe."
Nhìn nàng cố ý làm bộ trẻ con dụ hắn vui vẻ, tâm tình Lý Minh Doãn hơi có chuyển biến tốt đẹp, cười khổ nói: "Chỉ sợ dơ bẩn lỗ tai của nàng."
"Không có chuyện gì, ở trong nhà này, có cái gì be bét ta chưa từng nghe qua, ta không sao," Lâm Lan cười híp mắt, đem ghế lại gần Minh Doãn ngồi xuống, chủ động ôm cổ hắn, rúc vào lồng ngực hắn.
Lý Minh Doãn trấn định lại hơi thở, buồn bã nói: "Hết thảy như dự đoán của ta mà phát triển, nhưng là, nghe được những lời đó từ chính miệng phụ thân nói, ta... thật sự thất vọng cực độ."
Lâm Lan sửng sốt một chút, trù trừ nói: "Phụ thân thật sự mở miệng?"
Lý Minh Doãn thống khổ nhắm mắt, thở dài nói: "Mẫu thân đáng thương..." Lý Minh Doãn thống khổ khiến Lâm Lan cũng có cảm giác giống như thế, lão cha già cặn bã, ngay cả nhi tử cũng muốn tính toán.
"Chàng không cần từ chối, sổ sách nên tính toán đều đã tính rồi." Lâm Lan nói nhỏ.
Lý Minh Doãn mở mắt ra, nhìn xa xăm: "Từ nhỏ mẹ đã dạy ta, cố gắng phấn đấu thành một nam tử như cha, học hành giỏi giang, làm một vị quan cần cù vì dân vì nước, là một trượng phu yêu thương vợ con, khi đó, phụ thân trong lòng ta, vô cùng vĩ đại, hoàn mỹ vô khuyết, ta luôn lấy phụ thân làm gương, ta chăm chỉ học tập, rèn luyện phẩm chất, để rồi một ngày Hàn Thị mang theo đại ca và Minh Châu đến trước mặt mẹ ta..."
Lâm Lan thầm than, Diệp Thị ơi Diệp Thị, bà bị tình yêu làm mờ hai mắt rồi, hay là thủ đoạn ngụy trang của lão cha già quá cao minh, mười sáu năm nhìn cũng không thấu?
Đột nhiên, tựa hồ có thể hiểu được cảm thụ ban đầu của Diệp Thị, yêu một người đàn ông như vậy, đến khi phát hiện hết thảy cái gọi là tình yêu chỉ là một âm mưu được tỉ mỉ bày ra, người đàn ông bà yêu hơn hết thảy rốt cục chỉ coi bà như một hòn đá lót đường, giẫm lên bà để từng bước leo lên vinh hoa phú quý, mọi ý niệm của Diệp Thị đều tan vỡ, ngay cả tâm tư trả thù cũng không gượng đứng lên nổi.