Lý Kính Hiền nổi giận đùng đùng chạy về nhà, vừa về đến nhà liền cho gọi hai nhi tử vào thư phòng. Mọi người từ xa cũng có thể nghe thấy lão gia rống giận.
"Ngươi mau đi nói cho người của Diệp gia, nếu như không ra mặt làm sáng tỏ sự thật, không trịnh trọng nói xin lỗi vãn hồi danh dự Lý gia thì đừng trách Lý Kính Hiền ta trở mặt..."
Lý Minh Doãn áy náy cúi đầu mà đứng, Lý Minh Tắc khuyên nhủ: "Phụ thân, người đừng tức giận, nói không chừng là có hiểu nhầm, hai nhà nên ngồi xuống nói rõ với nhau."
"Hiểu lầm? Có cái gì mà hiểu lầm, Diệp gia là có chủ tâm bới móc." Lý Kính Hiền quát lên như sấm, lão nhiều năm cẩn thận làm quan, cẩn thận duy trì thanh danh, lần này Diệp gia bôi đen lên tất cả, lão có thể không vội sao?
Lý Kính Hiền chỉ tay vào Minh Doãn, đầu ngón tay run run: "Ngươi nói đi, chuyện này, có phải là ngươi xui khiến không?"
Lý Minh Doãn sợ hãi nói: "Phụ thân, nhi tử có hồ đồ cũng không làm ra chuyện ngu ngốc này, nhi tử đã từng do dự, có nên nói qua một tiếng với Diệp gia hay không, nhưng lại sợ tính tình cậu cả nóng giận, liền định tìm một cơ hội thích hợp báo cho cậu ấy, ai ngờ hôm qua đại biểu ca vừa đi mua vài miếng đất, tới quan nha làm thủ tục, chủ bộ đại nhân kia có quen biết với anh ấy, thuận miệng nói chuyện cửa hàng ở Đông Trực Môn... Sáng nay nhi tử vừa nghe nói cậu cả đi Đông Trực Môn, vội vàng xin nghỉ chạy qua đó khuyên can, nhi tử tới Diệp gia một phen lời lẽ, bị cậu mắng xối xả." Lý Minh Tắc giúp đỡ: "Phụ thân, nhị đệ tuyệt đối không thể nào làm chuyện như vậy, đích thị là Diệp gia vẫn canh cánh chuyện mẹ ruột nhị đệ trong lòng, mượn đề tài để nói chuyện của mình thôi."
Lý Kính Hiền hung hăng nhìn Minh Doãn: "Không phải bình thường ngươi rất có chủ ý sao? Lúc này sao lại như câm vậy."
Thật ra ban đầu lão cũng nghĩ tới, bán đi sản nghiệp Diệp Thị lưu lại, Diệp gia sẽ có ý kiến, chỉ là không nghĩ tới Diệp gia có phản ứng mãnh liệt như vậy, mấy năm nay, cậu cả ở kinh thành, lão không thể không đi lấy lòng, nhưng mỗi lần đi đều chỉ nhận được sự lạnh lẽo từ phía bên đó, Diệp gia đối với lão thành kiến quá sâu. Chuyện lần này, cho dù Minh Doãn không nói đi chăng nữa, Diệp gia mà biết đoán chừng cũng không chịu bỏ qua, aiz.... Hay là lão đã suy nghĩ không chu toàn.
Lý Minh Doãn chắp tay nói: "Nhi tử đi nói chuyện với cậu cả một chút."
Minh Tắc nói: "Có thể hẹn cậu cả đệ ra ngoài nói chuyện được không?"
Lý Kính Hiền lạnh lùng nói: "Ngươi nói cho cậu cả ngươi biết, làm lớn chuyện, không ai có lợi cả, cha niệm tình mẹ ngươi mà nói, không muốn hai nhà bị mất mặt, cho bên đó một cơ hội sửa đổi, bằng không, nói xấu mệnh quan triều đình là đắc tội lớn, Diệp gia nhất định không được tha thứ."
Trong lòng Lý Minh Doãn tràn đầy tức giận, phụ thân còn có mặt mũi nói vì thương nhớ đến mẹ, lừa gạt kết hôn, lừa gạt tiền bạc, lừa gạt tình cảm, một đường lừa gạt cho tới bây giờ, còn dám nói vì niệm tình, phụ thân là ích kỷ, vĩnh viễn chỉ nghĩ tới bản thân, người bên cạnh trong mắt lão chỉ là con cờ, vô dụng rồi liền bị gạt đi.
Lâm Lan ở ngoài thư phòng đợi một hồi mới thấy Minh Doãn cùng Minh Tắc đi ra. Minh Tắc nói: "Nhị đệ, ta biết chuyện này người không thoải mái nhất là đệ, bị kẹp giữa hai bên, nhưng vì thể diện hai nhà, đệ nên chịu trách nhiệm một chút, ta sẽ khuyên phụ thân, đệ khuyên cậu cả."
Minh Doãn cười khổ: "Đệ biết rồi, đa tạ đại ca."
Lâm Lan đứng nguyên tại chỗ đợi Lý Minh Doãn đi tới, hỏi: "Phụ thân nói gì?"
Lý Minh Doãn nhìn hai bên một chút: "Chúng ta đi ra ngoài rồi hãy nói."
Hai người ra cửa, lên xe ngựa, Lý Minh Doãn hỏi: "Mụ phù thủy có làm gì nàng không?"
Lâm Lan nhẹ cười một tiếng: "Mụ ta có thể làm gì với ta? Mắng mấy câu cho hả giận thôi, hôm nay ta mới phát hiện, bà nội chàng... cũng không tốt tình lắm."
Sắc mặt Minh Doãn trầm lạnh, ngó nhìn màn xe không nói một lời. Lâm Lan hiểu tâm tình hắn giờ phút này, những ngươi này vốn là những người thân cận nhất với hắn, kết quả xung quanh chỉ toàn là âm mưu tính toán, chỉ sợ kế hoạch thành công, trong lòng hắn cũng không dễ chịu.
"Minh Doãn, chàng không cần cảm thấy đau lòng, đây là báo ứng đối với bọn họ, chàng không làm gì gì cả." Lâm Lan trấn an hắn.
Lý Minh Doãn cầm tay nàng, chậm rãi mở miệng, tiếng nói lộ ra sự khổ sở đắng chát: "Ta sẽ không đau lòng, đối phó với mụ phù thủy, không chỉ bởi vì mụ ép mẹ ta, không phải chỉ bởi vì mụ ba phen mấy bận muốn hại ta, cũng không phải vì mụ mưu đồ sản nghiệp của ta... Ngay từ hai mươi năm trước, thiếu chút nữa mụ đã hại chết mẹ cùng tính mạng của ta."
Lâm Lan rùng mình, kinh ngạc nhìn hắn, chuyện này nàng chưa từng nghe nhắc đến.
"Năm đó khi mẹ sinh ta, vốn đã mời hai bà đỡ, đột nhiên lại không thấy đâu, bên cạnh mẹ không có một người biết đỡ đẻ, chỉ có một phòng nhà hoàn ngờ nghệch, chạy loạn tìm bà đỡ, may mắn mẹ ta mạng lớn, nhưng từ đó không thể sinh con được nữa, thân thể mỗi lúc một suy sụp. Ngày đó, phụ thân ta canh giữ trước giường Hàn Thị, đại ca ra đời cùng ngày với ta, ngày đó, vì sao không thấy bà đỡ? Chính là Hàn Thị đoán thời điểm mẹ ta sinh, đút bạc gọi bà đỡ cố ý đi ra ngoài..."
Lý Minh Doãn nói, trong mắt bắn ra hàn quang, bàn tay đang nắm tay Lâm Lan mơ hồ run lên.
"Cho nên, đối phó với mụ cũng không có gì quá đáng, về phần phụ thân, lão chính là kẻ đầu sỏ gây ra bi kịch này, những gì lão có được ngày hôm nay đều là dùng thủ đoạn ti tiện mà đạt được, ta sẽ đánh cho lão về nguyên hình, để lão nửa đời sau sống trong hối hận, trừng phạt như vậy, coi như là đã rất nhân từ rồi, còn bà nội, nếu như bà đã xem thường Diệp gia như vậy, cũng không nên dùng tiền Diệp gia nữa."
Lâm Lan dùng sức gật đầu: "Chàng nói rất đúng, trời tạo nghiệp chướng còn có thể sống, tự gây nghiệt không thể sống, hết thảy bọn họ là gieo gió gặt bão, chẳng trách người nào, có điều... giờ chúng ta đi Diệp gia sao?"
Sắc mặt Lý Minh Doãn dần dịu dàng xuống, giọng nói mang theo một tia đùa cợt đắc ý: "Phụ thân muốn ta đi gặp cậu cả nói chuyện, lão còn muốn dùng tình cảm với mẹ để phân trần, đoán chừng cậu cả nghe được còn nổi giận hơn."
Lâm Lan níu cánh tay hắn: "Cứ để cho lão điên cuồng đi, chúng ta đi Diệp gia uống chén trà, thanh tĩnh đầu óc."
Lý Kính Hiền buồn bực đi thẳng tới Ninh Hòa đường.
Hàn Thị trách cứ: "Lão gia, ông không thể để Minh Doãn nó lừa, lần này nó trở về nhất định là để báo thù cho Diệp Thị, cái gì mà đúng dịp, rõ ràng nó và Diệp gia liên hợp lại đối phó chúng ta."
Lý Kính Hiền gầm lên giận dữ: "Bà tạm thời đừng có nói Minh Doãn này nọ nữa, ta thấy hại ta chính là bà, nếu không phải bà nghĩ ra cái chủ ý ngu xuẩn này, Diệp gia có thể mượn đề tài nói chuyện của mình không?"
Hàn Thị sợ hết hồn, ủy khuất nói: "Lão gia, lão gia sao có thể đem toàn bộ lỗi lầm đổ lên đầu thiếp thân, ban đầu chẳng phải chính lão gia cũng không tán thành sao?"
Lý Kính Hiền hận không thể đạp cho mụ một cước, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Bà còn dám to mồm, nếu không phải bà thủ thỉ bên tai, ta có đáp ứng không? Bà cả ngày chỉ ngồi nghĩ cách đối phó với Minh Doãn, làm sao thu được sản nghiệp Diệp Thị vào tay, thật đúng là loại ngu phụ lòng dạ hẹp hòi, ánh mắt thiển cận."
Hàn Thị cả giận: "Hôm nay bất lợi của lão gia là Minh Doãn cùng Diệp gia, sao lão gia lại nổi giận với thiếp thân, nên nghĩ cách giải quyết chuyện này thế nào mới là quan trọng."
Lý Kính Hiền nén giận, nghĩ đến vấn đề nhức đầu này, lòng lão lại tràn đầy phiền não. Diệp gia làm lớn chuyện ở đường lớn Đông Trực Môn, nhất định sẽ làm xôn xao dư luận, nếu truyền tới tai Thánh Thượng, người hỏi tới, lão phải trả lời thế nào?
Hàn Thị thấy sắc mặt lão gia khó coi đáng sợ, rụt rè nói: "Lão gia, chúng ta không thể quá bị động, có cần cho người đi nói, bởi vì năm đó Diệp gia có hiểu lầm với lão gia, lần này cố ý bôi nhọ thanh danh lão gia... Diệp gia làm lớn chuyện không phải là muốn lợi dụng dư luận đối phó với lão gia sao? Chúng ta ăn miếng trả miếng, đây xem ra là cách tốt nhất."
Chân mày Lý Kính Hiền cau lại, nghĩ ngợi chốc lát, cảm thấy Hàn Thị nói có lý, thở dài: "Cũng chẳng còn cách nào cả."
Chế tạo dư luận là sở trường của Lý Kính Hiền, hắn ra sao, danh dự thế nào,.v.v.v đều có thể tạo được. Nói là làm, Lý Kính Hiền lập tức gọi Triệu quản gia, tinh tế phân phó. Chỉ tiếc nhị phu nhân Diệp gia cùng đại lão gia Diệp gia diễn xuất ở Đông Trực Môn thực sự đặc sắc, cộng thêm vẻ mặt ủy khuất, lo lắng của Lý Minh Doãn đã khắc sâu ấn tượng với mọi người, hơn nữa mọi người đồng tình người yếu đuối, mẹ kế vốn là hình tượng ác từ xưa tới nay, lần này Lý Kính Hiền muốn hòa nhau thật sự là khó khăn.
Đến tối, vợ chồng Minh Tắc hoang mang chạy tới Triêu Huy đường. "Phụ thân, mẫu thân, vừa rồi nhạc phụ đại nhân cho người qua báo."
Minh Tắc thần sắc kinh hoàng. Trống ngực Lý Kính Hiền bang bang: "Nói gì?"
inh Tắc chần chừ nói: "Nhạc phụ đại nhân nói... mấy vị quan Ngự sử cùng dâng tấu hạch tội phụ thân, nhạc phụ đại nhân không trấn áp được, nhạc phụ đại nhân nhắn phụ thân chuẩn bị tinh thần"
Trước mắt Lý Kính Hiền tối sầm, thân thể đơ đơ, thiếu chút ngã quỵ. Lý Kình Hiền chưa ngã quỵ nhưng lão thái thái ngồi trên ghế thì không chịu nổi, "Thịch" một tiếng, ngã đập đầu xuống đất. Mọi người kinh hô, ba chân bốn cẳng chạy tới đỡ lão thái thái dậy, thấy bà bị sứt đầu chảy máu, mặt vàng như nghệ.
Trong lúc nhất thời gà bay chó sủa, tiếng gọi đại phu, tiếng khóc lóc ầm ĩ vang lên, Triêu Huy đường hỗn loạn.
Lúc này vợ chồng Lý Minh Doãn an vị ở sảnh khách Diệp gia uống trà. Mợ hai Thích Thị cười nói: "Ngày hôm nay mắng thật sự là thống khoái, khẩu khí này nín nhịn mấy năm, cuối cùng cũng ra được."
Cậu cả hừ hừ nói: "Thế này còn quá ít, quá tiện nghi với tiện nhân rồi."
Mợ cả Vương Thị lo lắng nói: "Liệu Lý Kính Hiền kia có lợi dụng quan phủ đối phó với chúng ta không?"
Cậu cả liếc mắt một cái, lớn lối nói: "Lão ta còn có gan đấy? Ta còn đang lo chuyện này còn chưa đủ náo loạn, nếu làm lớn tới quan phủ, ta cầu còn chưa được, thuận tiện đưa chuyện tiện nhân kia đầu độc Minh Doãn ra nói luôn một thể."
Lý Minh Doãn nói: "Phụ thân không dám đâu, bất quá là phô trương thanh thế thôi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay Ngự sử sẽ dâng tấu."
Cậu cả gật đầu: "Chứng cớ ta đã cho người đưa đến tay Ngự sử Dương đại nhân, vị Dương đại nhân này năm đó từng dâng tấu hạch tội Lý Kính Hiền, có điều không thành công, lần này, hắn có thể được như nguyện."
Thích Thị tiếc hận nói: "Đáng tiếc chứng cớ này dâng lên, bạc Lý Kính Hiền tham ô phải sung vào quốc khố rồi, nếu để lại được cho Minh Doãn thì tốt."
Lý Minh Doãn cười nhẹ nói: "Những thứ tiền tài bất nghĩa kia, cầm trong tay làm gì, nên lấy lại dùng cho dân thì tốt hơn."