Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 2

Hai huynh muội dùng xong điểm tâm vừa lúc trời sáng, Diêu Kim Hoa vẫn còn trên giường lăn qua lăn lại. Lâm Lan tiễn ca ca xong ra cửa sau, định cắt thảo dược đã phơi khô.

"Ai da... Hôm nay Lâm Lan ở nhà đấy hả."

Lâm Lan ngẩng đầu nhìn lên, là bà mối Vương, đứng ngoài hàng rào cười tươi như hoa, phô trọn cả hàm răng không đều đặn, mắt híp lại thành một đường chỉ, nếp nhăn ở khóe mắt đủ giết chết hai con ruồi.

Lâm Lan liếc mắt, cố tình nhìn đông một chút, liếc tây một tí: "Sáng sớm đã nghe thấy tiếng quạ kêu."

Nụ cười tắt ngấm trên mặt bà mối Vương, bà ta ngượng ngùng nói: "Lâm Lan cô nương, chị dâu cô ở nhà không?"

Lâm Lan hừ lạnh một tiếng: "Bà tìm chị dâu tôi có việc gì? Chị dâu tôi có bị hưu đâu mà cần tìm người mới, nếu không có chuyện gì, mời bà về đi cho."

Bà mối Vương làm nghề này cũng đã mấy chục năm, số đôi hạnh phúc vô cùng ít ỏi, những cặp vợ chồng bất hòa thì vô số, nghe chê cười đã quen, bị người ta dùng chổi quét nhà ý đuổi đi, bị dùng dao đe dọa cũng đã từng kinh qua, bà mai kinh doanh được không có nghĩa là miệng lưỡi công phu, còn phải mặt dày mày dặn. Có điều giờ này có điều tiếng không tốt, rất ít người mời bà ta làm mai, vất vả lắm mới có khách hàng cũ nguyện ý chiếu cố tới, bà ta há có thể chỉ vì dăm ba câu đuổi là đi.

"Ơ, Lâm Lan cô nương thật biết nói đùa, hôm nay ta đặc biệt tới đây vì cô đấy, mau mời chị dâu cô ra đi." Bà mối Vương vừa nói vừa tự động mở cổng tre đi vào.

Lâm Lan xách theo con dao thái thước, bước ba bước vọt tới trước mặt bà mối Vương, chống nạnh ngăn trở đường đi: "Thứ nhất, chuyện của tôi, tự tôi làm chủ, đừng ai nghĩ nhúng tay vào, vì vậy không cần tới bà mối Vương. Thứ hai, danh khí bà mối Vương quá lớn, người ta gọi là tay đẩy hố lửa, cho nên, không dám mời bà mối Vương. Thứ ba, lần trước, bà mai mối cho Xuân Phương hai gã đần, hại Trần Lượng thúc tức khí gần chết, thúc ấy có dặn, nếu thấy bà mối Vương, nhất định phải lột da bà ra. Nếu bà không đi, tôi đi báo cho Trần Lượng thúc bây giờ."

Bà mối Vương thấy Lâm Lan hùng hổ, con dao trong tay nàng sáng loáng, lại còn cả lão đầu Trần Lượng kia, vừa nghe không khỏi sợ run cả người, khóe miệng trễ xuống, dở khóc dở cười: "Lâm Lan cô nương đừng nghe tin đồn nhảm, chuyện Xuân Phương kia là hiểu lầm, hai gã kia đâu có ngu lắm, chỉ hơi đần độn chút thôi, à, hơi khờ chút, là Trần lão đầu nói muốn tìm cho Xuân Phương một danh phận đàng hoàng, dù sao ta cũng làm mai mối nhiều năm, làm gì cũng luôn có lương tâm..."

"Những lời này, bà giữ lại mà giải thích với Trần Lượng thúc, tôi không có thời gian nghe bà nói linh tinh, ơ, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, kia chẳng phải là Trần Lượng thúc sao? A... Trần Lượng thúc..." Lâm Lan hươ hươ dao thái thuốc la lớn.

Bà mối bị hù một trận, vội nói: "Lâm Lan a, đột nhiên ta nhớ ra còn có mấy việc gấp phải làm, ta đi trước nha, hôm nào lại đến sau." Bà mối Vương xoay người bỏ chạy, không để ý dưới chân có một cục đá, vấp té sấp mặt, ăn nguyên bãi bùn, không kịp kêu đau, hoa hồng cài trên đầu rớt cũng không kịp nhặt, vội bò dậy chạy như bay ra khỏi thôn Giản Tây.

Lâm Lan nhìn bà mối Vương nhanh chóng biến mắt không khỏi chậc lưỡi, hóa ra, chạy trối chết cũng là một điểm mạnh của bà ta.

Diêu Kim Hoa đang trong mộng đẹp, mộng thấy Lâm Phong đưa tới cho mình một con gà quay mập mạp, vừa muốn cắn một miệng thì bị tiếng la của Lâm Lan làm tỉnh giấc, gà quay đến khóe miệng còn bay, Diêu Kim Hoa nổi trận lôi đình, thò đầu bò dậy ló qua cửa sổ hùng hùng hổ hổ: "Tìm đường chết đấy hả, có cho người ta ngủ hay không? Không hiểu lọt đâu ra cái đồ tai quái này..."

Lâm Lan nghe cũng không giận, cố ý lớn tiếng với không khí: "Trưởng thôn lên núi săn thú đấy à, ha ha... Ngài hỏi là ai đang mắng người hả? Là chị dâu tôi, chê tôi làm việc gây tiếng động lớn, khiến chị ấy mất ngủ."

Diêu Kim Hoa nghe vậy, quạ đen bay đầy đầu, con nha đầu chết tiệt kia, trước mặt trưởng thôn nói nhăng cuội gì đó? Việc này truyền ra thì mặt mũi cô ta sẽ thế nào, miệng thầm mắng mỏ, Diêu Kim Hoa vội vàng choàng xiêm ý, phải mau mau ra chào hỏi trưởng thôn, minh chứng rằng nha đầu chết tiệt kia nói láo. Trong thôn Giản Tây này, người duy nhất của thể khiến Diêu Kim Hoa sợ hãi chỉ có trưởng thôn. "Trưởng thôn..." Diêu Kim Hoa không kịp chải đầu, mặt còn vương nước vọt từ trong nhà ra, nhưng trong sân nào có bóng dáng trưởng thôn? Chỉ thấy Lâm Lan ngồi ở ghế cắt thảo dược.

Diêu Kim Hoa nhướng mày, ồm ồm hỏi: "Trưởng thôn đâu?"

Lâm Lan không buồn ngẩng đầu đáp: "Đi rồi."

Diêu Kim Hoa tức điên người: "Sao cô dám nói với trưởng thôn là tôi đang ngủ, hả?"

Lâm Lan mở to mắt hấp háy, vô tội nói: "Là tôi nói thì sao? Không phải chị dâu la lớn, kêu không cho ai ngủ còn gì..."

Lâm Lan học theo giọng chanh chua của Diêu Kim Hoa. Diêu Kim Hoa khó chịu, nghĩ nghĩ chút thì vừa rồi đúng là do mình mở miệng la trước, đành giải thích: "Vậy sao cô không giải thích giúp tôi? Tôi đang có thai, ngủ nhiều là phản ứng bình thường."

Lâm Lan bật cười: "Được rồi, khi nào nhìn thấy trưởng thôn thì tôi sẽ giải thích, trước kia chị dâu tôi ngủ nhiều vì nghi ngờ chuẩn bị có thai, hiện tại ngủ nhiều là vì đã có thai, tương lai ngủ nhiều bởi vì mang thai quá cực khổ, như vậy được chưa? Sau này chị dâu có thể danh chính ngôn thuận yên tâm to gan mà ngủ nhé."

"Cô... Không cần cô lắm chuyện." Diêu Kim Hoa nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xông lên động tay chân. Trước mặt Lâm Phong, Diêu Kim Hoa mồm năm miệng mười là thế, đứng trước Lâm Lan lại như ngậm hột thị, miệng định nói gì quên hết, lần nào cũng chuốc nhục nhã vào thân, đây là chuyện khiến cô ta nhức đầu, hận không tìm được nhà chồng nào lợi hại cho Lâm Lan, trượng phu thô bạo, ngày ba bữa cho ăn đòn, đến lúc nha đầu kia lấy lệ rửa mặt mới hả dạ. Bà mối Vương không biết xảy ra chuyện gì rồi, nói sau hai ngày sẽ cho câu trả lời chắc chắn, sao giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.

Tâm tình không tốt khiến Diêu Kim Hoa bốc hỏa, vênh mặt hất hàm sai khiến: "Bát đũa rửa chưa? Quần áo giặt chưa? Nhà này không nuôi người ăn không ngồi rồi."

Lâm Lan chậm rãi đem số thảo dược cắt xong vào trong sọt, bất đắc dĩ cất lời: "Vâng, nuôi không nổi cho nên anh trai tôi trời chưa sáng đã phải lên núi săn thú, còn tôi, trời hãy tối đen đã phải dậy làm việc, bây giờ tôi phải đưa thảo dược lên huyện, đổi lấy mấy đồng tiền, haiz... Nuôi cái người ăn không ngồi rồi thật không dễ dàng gì."

Diêu Kim Hoa thiếu chút nữa phun ra máu, mặt đen như đáy nồi, cơ hồ muốn nhào lên xé nát miệng Lâm Lan. Nhưng Lâm Lan đang lau chùi dao thái, tiện tay vung một cái, con dao sáng loáng phi thẳng vào thớt gỗ "Đong" một tiếng, Diêu Kim Hoa lạnh gáy, hai chân run run, lập tức thu hồi ý niệm muốn liều mạng với Lâm Lan, lòng buồn bực: Không sợ con nhỏ xảo quyệt, chỉ sợ nó đùa giỡn với dao, đã từng thấy nó phi dao một cái, chặt đứt con rắn độc đang bò ở ngoài, không lệch đi một phần, vừa cách bảy tấc. Lâm Lan khinh thường Diêu Kim Hoa, muốn đấu võ mồm với nàng ư, chị ta còn non lắm, cho dù có vượt được nàng, nàng cũng không sợ. Khi tới nhà này, nàng đề ra nguyên tắc xử sự cho mình, thứ nhất, quyết không nói xấu Diêu Kim Hoa trước mặt đại ca, bởi vì nói cũng vô dụng, đại ca đã bị Diêu Kim Hoa khống chế, nàng không làm chuyện vô dụng. Thứ hai, nếu không phải bất đắc dĩ, nàng tuyệt đối không xung đột với chị ta, vì ca ca, nàng cố nhẫn nhịn, nhưng nếu Diêu Kim Hoa làm quá, nàng cũng không để yên.

Lâm Lan đeo sọt trúc đựng thuốc đi ra ngoài, nàng nhắc nhở: "Chị dâu, tôi đi ra ngoài, đoán chắc trời tối mới có thể về được, cơm trưa cơm tối chị tự giải quyết, khỏi lo cho tôi."

Diêu Kim Hoa thầm mắng trong miệng, ai muốn quản cô, tốt nhất đi luôn đi, vĩnh viễn đừng về. Không được, phải nhanh chóng đi tìm bà mối Vương, mau mau đẩy con nhỏ lợi hại này đi thôi.
Bình Luận (0)
Comment