Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 200

Khương mama thấy lão gia giờ phút này không rảnh bận tâm bọn họ, vội nói nhỏ với Minh Tắc: "Đại thiếu gia, mau nghĩ biện pháp đưa phu nhân xuất phủ, nếu chẳng may lão phu nhân xảy ra chuyện không hay, phu nhân cùng lão nô khó giữ được tính mạng."

"Đại ca, giúp mẹ đi." Minh Châu khổ sở van nài.

Minh Tắc cắn cắn môi dưới, ngó chừng phụ thân đang ở bên giường, lại lo lắng nhìn Nhược Nghiên, nhìn bộ mặt lạnh lùng của nàng, hắn do dự.

Lý Minh Doãn biết mụ phù thủy muốn chạy trốn, hôm nay thiết kế Du Liên chọc ra chuyện vay nợ chính là vì thu thập mụ, kết quả mụ vùng vẫy giãy chết, lôi theo cả phụ thân xuống nước, là chuyện ngoài dự liệu. Kết quả của mụ phù thủy không thể quá hai khả năng, một là bị hưu, đuổi ra khỏi nhà, hai là bị giam lại, bất luận là loại khả năng nào, hắn đã chuẩn bị tốt kế sách đối ứng. Vì vậy, Minh Doãn hờ hững xoay người, rời khỏi phòng.

Minh Tắc có ngơ ngác, hắn cho rằng Minh Doãn biết chân tướng chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn, nhất định sẽ ngăn không cho mẫu thân thoát đi, không ngờ tới, Minh Doãn lại chịu thả bọn họ. Nhược Nghiên tiến lên nhặt mấy thỏi vàng rơi trên mặt đất, nhét vào tay Minh Tắc, nháy mắt với hắn, Minh Tắc cảm kích gật đầu, ôm lấy mẫu thân cùng muội muội rời đi, ra khỏi Ninh Hòa đường, Minh Tắc lập tức gọi chuẩn bị xe ngựa, nói với mẫu thân:

"Mẫu thân, những thỏi vàng này mẫu thân cầm theo, mọi người đi tới khách điếm Liên Thăng ở thành Nam đối phó một đêm, tối nay nhi tử chuẩn bị một chút, sáng mai sẽ đem đồ đạc qua cho mọi người, nhi tử bất hiếu, không thể tự mình hộ tống mẫu thân về quê, đợi gió êm sóng lặng, nhi tử sẽ cố gắng khuyên nhủ phụ thân, sẽ về đón mẫu thân cùng muội muội trở lại."

Hàn Thị nhận lấy vàng, ngẩng đầu nhìn ngôi biệt thự lớn này, trong lòng tràn đầy không cam chịu, mụ biết, mụ không thể quay về nữa, nhất thời không khỏi lã chã rơi lệ, nức nở nói: "Không cần khuyên phụ thân con, ta cùng lão đã ân đoạn nghĩa tuyệt, còn con, sau này mẹ không ở bên cạnh con, con phải tự chiếu cố chính mình, đừng để mình bị thua thiệt, nếu tương lai con có tiền đồ, đừng quên tới đón mẹ cùng muội muội con, mẹ chỉ có thể trông cậy vào con..."

Minh Tắc nghiêm nghị nói: "Nhi tử nhất định sẽ cố gắng."

Lại xoa xoa đầu Minh Châu, trìu mến nói: "Muội muội, mẹ giao cho muội, cố gắng chăm sóc mẹ."

Khương mama thỉnh thoảng nhìn về phía sau, thúc giục: "Phu nhân, chúng ta mau đi thôi, vạn nhất lão gia phát hiện thì không thể đi được nữa."

Lý Minh Tắc dặn dò phu xe lão Trần một phen, dặn lão tối nay khoan trở lại, Minh Tắc đỡ ba người lên xe ngựa, sau đó bận rộn chạy về Ninh Hòa đường, thấy phụ thân ở ngoài cửa lo âu bất an. Lý Kính Hiền giương mắt nhìn Minh Tắc, vừa nhìn chợt nhớ ra Hàn Thị, sắc mặt liền nghiêm lại: "Con tiện nhân kia đâu?"

Minh Tắc bất chấp nói: "Nhi tử đã đưa mẫu thân đi."

Lý Kính Hiền nổi giận, chỉ vào mặt Minh Tắc mắng: "Đồ mất nết, nếu con tiện nhân kia ở ngoài hồ ngôn loạn ngữ, Lý gia xong rồi."

"Phụ thân, mẫu thân sẽ không làm như vậy, nhi tử xin bảo đảm." Lý Minh Tắc vội vàng cam đoan.

"Ngươi biết cái gì? Tiện nhân kia tâm địa thối hỏng rồi, mụ hận ta, hận không giết được ta, hận không phát nát Lý gia." Mặt Lý Kính Hiền xanh mét, hối hận không thôi, sao lão lại có thể sơ sót như thế?

Để tiện nhân này chạy đi, Minh Tắc chắc chắn sẽ không nói cho lão biết tiện nhân đi nơi nào, lão không dám phái người đi tìm, sợ rằng gây chú ý, chỉ mong tiện nhân này còn có thể nhớ chút tình mẫu tử, sẽ không làm chuyện ngu xuẩn hơn.

Lý Kính Hiền nghiêm mặt nói: "Nhị đệ ngươi đâu?"

Lý Minh Tắc nhìn khắp xung quanh một cái, nói: "Nhị đệ... Đã về, đợi bà nội ổn, nhi tử sẽ đi xem đệ ấy thế nào."

Lý Kính Hiền lo lắng thở dài, lão biết tâm tình Minh Doãn đang không tốt, không chừng còn hận lão.

"Ngươi cố gắng khuyên nhủ nhị đệ ngươi, đừng nghe tiện nhân kia khích bác."

Lý Minh Tắc gật đầu: "Nhi tử biết."

Có điều, giải thích thì nhị đệ sẽ tin sao, chỉ cầu nhị đệ có thể lấy đại cục làm trọng, hiện tại Lý gia không thể chịu thêm bất kỳ đả kích nào nữa rồi.

Cửa phòng hé mở, Đinh Nhược Nghiên bước ra. Lý Kính Hiền cùng Lý Minh Tắc vội vàng quay lại. "Lão thái thái sao rồi?"

"Bà nội đã ổn chưa?"

Sắc mặt Đinh Nhược Nghiên ngưng trọng, khẽ lắc đầu: "Tạm thời đã cấp cứu xong, nhưng tình hình không ổn, đệ muội nói tùy tình hình mà bà nội có thể chuyển biến xấu, hiện tại bà nội không thể cử động chân, tạm thời phải có người trông coi."

Lý Kính Hiền chỉ cảm thấy một trận mê muội, thân thể chao đảo, cơ hồ đứng không vững.

"Phụ thân... "

Lý Minh Tắc vội vàng đỡ lấy lão. Lý Kính Hiền vô lực khoát khoát tay, trong hốc mắt nổi lên lệ quang, hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, vẻ mặt bi thống, khổ sở thở dài: "Minh Tắc, gọi Triệu quản sự lo liệu hậu sự, vạn nhất... cũng không luống cuống tay chân..."

Cuối cùng lão nghẹn ngào không thành tiếng.

Lý Minh Tắc gật đầu, khổ sở nói không ra lời, bà nội luôn yêu thương hắn hết mực, nếu thật như vậy... Vãn bối như hắn sao có thể an lòng?

Đinh Nhược Nghiên nói: "Con dâu vào phòng bà nội giúp bà nội chuẩn bị chút, đệ muội nói, hiện tại bà không thể cử động."

Lý Kính Hiền buồn bã nói: "Đi đi đi đi, gọi mấy đứa nha đầu cẩn thận tới hầu hạ, hiện tại hết thảy lấy lão thái thái làm trọng."

Đinh Nhược Nghiên "vâng dạ."

"Lâm Lan phải trông nom lão thái thái, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà con phải vất vả rồi, có gì không rõ, hỏi Diêu mama."

"Vâng..."

Trong xe ngựa, mẹ con Hàn Thị ôm đầu thổn thức. "Minh Châu ơi, mẹ thật xin lỗi con, để con chịu nhiều năm ủy khuất như vậy, vốn định chuẩn bị cho con phần hồi môn hậu hĩnh, chọn một vị hôn phu tốt, nở mày nở mặt xuất giá, nhưng hiện tại... đều bị mẹ phá hỏng rồi."

Minh Châu lắc đầu, nước mắt rơi như mưa.

"Là mẹ quá tham lam, bị quỷ dữ mê hoặc, nếu khi đó mẹ có thể suy nghĩ kỹ hơn, có lẽ sẽ không đi tới ngày hôm nay." Hàn Thị hối hận đã không kịp.

"Mẹ, mẹ đừng tự trách nữa, là do Minh Châu không tốt, nếu không phải Minh Châu tùy hứng, chịu nghe lời mẹ, không để mẹ phải gặp phiền toái, mẹ cũng sẽ không như thế..."

Hai nghe mẹ con họ tự trách bản thân, Khương mama cũng rưng rưng nước mắt. Lúc đầu nếu như bà ta có thể khuyên nhủ phu nhân, không đi mở mỏ kia, sẽ không lâm vào cảnh khốn cảnh, càng lún càng sâu.

Bỗng nhiên xe ngựa chợt dừng lại, theo quán tính, ba người té vào nhau. Khương mama kinh hồn, vội bò dậy, gấp giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Màn xe bị nhấc lên, một thanh đao sáng loáng chĩa vào.

Một đại hán che mặt, hung hăng nói: "Xuống xe."

Hàn Thị vội đẩy nữ nhi ra sau lưng mình, lắp bắp hỏi: "Các ngươi là người phương nào."

Mũi đao chỉ vào chóp mũi Hàn Thị, đại hán hung dữ: "Lão tử bảo ngươi làm gì thì làm cái đó, nhiều hơn một câu, lão tử sẽ cắt đứt lỗ mũi ngươi ném cho chó ăn."
Bình Luận (0)
Comment