Cửa ầm ầm mở ra, Lý Minh Doãn nhìn Lâm Lan đứng ở cửa, trợn mắt lên nhìn lại, chẳng lẽ là nhớ thương quá mức, xuất hiện ảo giác?
Lúc trước Lâm Lan vốn nghĩ, Minh Doãn bị giam gần hai tháng, nhất định là mặt đầy râu ria, đầu tóc rối tung như rơm rạ, bộ dạng gầy gò, áo xống mặc dù không rách rưới nhưng chắc là bẩn thỉu như khăn lau, có lẽ nhìn rất chật vật, nàng đã làm tốt tư tưởng, bất kể Minh Doãn biến thành thế nào, nàng cũng không tỏ ra kinh ngạc trước mặt hắn, cho nên, khi nàng nhìn thấy hắn diện mạo sạch sẽ như thường, áo xống sạch sẽ như trước, mặc dù hơi gầy chút ít, nhưng đôi mắt càng thêm trong trẻo, nàng giật mình, quên cả bước đi.
Hai người, cứ như vậy chàng nhìn thiếp, thiếp nhìn chàng, từ mờ mịt không thể tin, dần dần chuyển thành ánh mắt phức tạp, có thương tiếc, có tư niệm, có sầu não, tóm lại là, thiên ngôn vạn ngữ, không biết nói câu nào vào lúc này.
"Lâm đại phu, xin mời! " Mama cùng đi với Lâm Lan thúc giục.
Lâm Lan phục hồi tinh thần, khẽ cúi mặt xuống, che giấu thâm tình, khắc chế mong muốn chạy tới ôm Minh Doãn, chậm rãi đi tới.
Lúc đi đường, vị mama này đã nói qua cho nàng, đừng quên đã hứa hẹn những gì với Thái hậu, bằng không, tự gánh lấy hậu quả, Lâm Lan hiểu được, Thái hậu không yên lòng đối với nàng, cố ý phái người tới canh chừng nàng, cho nên, nàng phải khắc chế, phải kiềm chế chút.
Cử chỉ Lâm Lan bình tĩnh như vậy khiến Lý Minh Doãn càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng, nhất định Thái hậu đã cho tìm Lâm Lan.
Lý Minh Doãn nhìn mama đi theo sau Lâm Lan, cũng cố gắng đè nén nội kích động, chậm rãi nghênh đón, ôn nhu hỏi: "Sao nàng lại tới đây?"
Lâm Lan cúi đầu không dám nhìn hắn, sợ thấy ánh mắt ôn nhu của hắn, nhịn không được mà rơi lệ, hôm nay nàng tới sắm vai cô gái phụ lòng, sao có thể biểu hiện thâm tình chân thành, ân ái triền miên.
Nàng cúi đầu mở miệng, tiếng nói khô khốc: "Ta tới thăm chàng một chút."
Quả nhiên như dự đoán! Nhìn cũng không dám nhìn, lòng Lý Minh Doãn đau đớn, hắn không cách nào hỏi rốt cục Thái hậu đã nói gì với nàng? Hoặc là rốt cục Thái hậu hiếp bức nàng thế nào, nhưng hắn biết Lâm Lan ẩn nhẫn nhất định là có lý do của nàng, Lâm Lan từ trước đến giờ có chủ ý, không phải người vừa gặp chuyện chỉ biết sướt mướt khóc.
Lý Minh Doãn đưa tay ra, ôn nhu vén sợi tóc mai ra sau mang tai nàng, kìm lòng không tham lam xoa gương mặt của nàng, hai tháng không gặp, nàng gầy đi nhiều, cằm nhọn ra, hắn thương yêu nói: "Ta rất khỏe, nàng thì sao?"
Lâm Lan khẽ nghiêng đầu, để cho gương mặt mình gần sát bàn tay hắn hơn, cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của hắn, ánh mắt không khỏi nóng lên, lập tức vội vàng lảng tránh, tránh vuốt ve của hắn, cố gắng khống chế tâm tình, ngẩng đầu, nhìn hắn, hai tháng lao ngục hành hạ, không làm giảm tuấn mỹ của hắn, trong lòng Lâm Lan tràn đầy khổ sở, khẽ mỉm cười: "Ta cũng rất tốt."
"Đây là điểm tâm Quế tẩu làm, là đồ chàng thích ăn, còn có một bình Bích Loa Xuân, đáng tiếc lạnh mất rồi." Lâm Lan tránh ánh mắt của hắn, mở hợp đựng thức ăn ra, sau đó bày trà.
Lý Minh Doãn nhìn những thứ điểm tâm kia, trong lòng hiểu rõ, vị mama đi cùng Lâm Lan đích thị sợ Lâm Lan mang theo bí mật gì cho hắn, lật từng miếng điểm tâm kiểm tra kỹ lưỡng.
"Chàng ở trong ngục nhất định ăn uống kham khổ, mau tới nếm thử." Lâm Lan lôi Minh Doãn ngồi xuống, cầm một miếng bánh xốp giòn đưa tới bên miệng hắn.
Lý Minh Doãn chần chờ nửa khắc, ngậm chặt miệng lại. Lâm Lan ân cần châm trà cho hắn.
"Người trong nhà khỏe cả chứ?" Lý Minh Doãn ăn một miếng nhỏ, sắc mặt ôn hòa, tiếng nói ôn nhuận.
"Khỏe cả, tình hình bệnh của bà nội có khởi sắc, có thể nói một hai chữ đơn giản rồi, hiện giờ đại tẩu là chủ sự trong nhà, ta bận rộn chuyện tiệm thuốc, chàng không biết, mấy ngày qua Hồi Xuân Đường chúng ta cùng Đức Nhân Đường chữa bệnh từ thiện, người tới xem bệnh đông lắm, bận rộn vô cùng, may là có cậu cả hỗ trợ..." Lâm Lan chậm rãi nói.
Lý Minh Doãn từ đó bắt được một tin tức trọng yếu, Lâm Lan sẽ không vô duyên vô cớ vào lúc này chữa bệnh từ thiện, khi hắn bị giam hãm, tiền đồ Lý gia chưa biết thế nào, việc làm gióng trống khua chiêng thế này, thật sự rất cần thiết.
"Như vậy cũng tốt, nhưng nàng đừng quá bận rộn, phải chiếu cố cho thân thể của mình, nàng xem nàng gầy đi nhiều rồi." Lý Minh Doãn ân cần nói.
Lâm Lan cười cười: "Ta không sao, đúng rồi, hiện giờ ta đã là ngự y thái y viện rồi, có điều Hoàng thượng đặc biệt ân chuẩn ta không cần đi điểm danh hằng ngày."
Lý Minh Doãn kinh ngạc: "Nàng được gặp Hoàng thượng?"
"Đúng thế, vừa được diện kiến hôm qua, chàng còn nhớ phương pháp chủng đậu ta nói với chàng trước kia không? Chàng không cho ta đi Thiểm Tây, ta đem biện pháp này nói cho Hoa đại phu, không nghĩ Hoa đại phu lại thí nghiệm thành công, sau đó ngăn chặn được bệnh dịch, khi trở về, lại nói ta cũng có công lao, vì vậy Hoàng thượng đặc biệt tưởng cho ta." Lâm Lan hưng phấn nói.
Lâm Lan có thể được Hoàng thượng khen ngợi, không thể nghi ngờ là chuyện rất tốt, có thể trợ giúp cho hắn bao nhiêu chưa bàn, quan trọng là, Lâm Lan có thân phận này, chắc chắn sẽ an toàn lên nhiều, Lý Minh Doãn vốn nên an tâm, vốn nên cao hứng, nhưng trong lòng lại ngũ vị tạp trần, có chút chua chát, có chút bực bội, thì ra Hoa Văn Bách đã trở lại.
Hắn đột nhiên cười một tiếng, theo thói quen nhéo mũi Lâm Lan: "A! Lan Nhi của ta đã là quan lục phẩm rồi đấy, không đơn giản chút nào."
Lâm Lan đưa chén trà lên, thời điểm tay Minh Doãn sắp cầm lấy chén trà, Lâm Lan bỗng nhiên buông lỏng, chén trà bị đổ, nước trà nóng đổ lên người Minh Doãn, Lâm Lan vội vã lấy khăn tay lau cho Minh Doãn. "Thật là xin lỗi, tay ta trơn quá."
Minh Doãn nắm lấy tay Lâm Lan, cười nói: "Không có gì đáng ngại, không cần lau."
Vị mama phía sau làm bộ ho hai tiếng, Lâm Lan vội vã rút tay về.
Lý Minh Doãn ngẩn ra, rõ ràng cảm giác được Lâm Lan nhét trong tay hắn thứ gì, hắn nhanh chóng nắm tay lại, làm bộ như không vui trợn mắt nhìn vị mama kia một cái, sắc mặt bà ta không chút thay đổi, hướng ánh mắt sang chỗ khác.
Lý Minh Doãn nhanh chóng nhét vật nọ xuống chiếu, trong lòng khẩn cấp.
Xem ra Lâm Lan là không tiện nói, mới tìm cơ hội đưa đồ như vậy. Lâm Lan nhìn hắn giấu kỹ tờ giấy, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vị mama này tra xét cực nhiêm, chẳng những lật lên lật xuống hộp điểm tâm nàng mang vào, thậm chí còn lục soát khắp người nàng, may là nàng sớm có phòng bị, trước đó đã giấu kỹ tờ giấy.
Thừa dịp bà ta không chú ý, Lâm Lan nhìn Lý Minh Doãn chăm chú, lại khẽ nhíu mày, sau đó lấy bộ dạng khó khăn, nói: "Minh Doãn, ta có chuyện muốn thương lượng với chàng..."
Lý Minh Doãn hiểu động tác nhỏ này của nàng, tâm linh tương thông, nói: "Nàng nói đi."
Lâm Lan nhìn mama bên cạnh một cái, quay sang Minh Doãn, tựa hồ như hạ quyết tâm thật lớn, sầu khổ nói: "Minh Doãn, án tử phụ thân hết sức khó giải quyết, hôm qua lúc ta gặp Hoàng thượng, đã cố gắng vì chàng cầu tình, kết quả... Hoàng thượng rất khó chịu, nếu không phải vì ta có chút công lao, sợ là sẽ trị tội cả ta."
Vị mama kia nghe vậy thoáng trầm tư. Lý Minh Doãn cố ý giận trách nói: "Thị phi đúng sai đã có luật pháp phán xét, tại sao nàng lại mạo hiểm như vậy? Vạn nhất Hoàng thượng trách tội, chẳng phải là sẽ nguy hiểm sao?"
Lâm Lan ấp a ấp úng, thấp giọng nói: "Minh Doãn... Ta... Ta nghĩ... tình hình hiện giờ của Lý gia khó mà sáng tỏ... ta,... ta hi vọng, chàng có thể hiểu ta."
Lý Minh Doãn nhíu mày: "Rốt cuộc nàng muốn nói gì?"
Lâm Lan nức nở khóc: "Ta không phải không muốn cùng chàng bạc đầu giai lão, nhưng là... Ai biết chuyện sẽ phát sinh như thế này? Tất cả bọn họ đều nói, lần này phụ tử Lý gia chàng mặc dù không bị chém đầu nhưng cũng phải lưu vong ba nghìn dặm, đời này không còn tương lai gì rồi, nhưng ta còn trẻ, Hồi Xuân Đường của ta vừa mới có khởi sắc, ta không muốn hết thảy bị phá hủy..."
Thời điểm Lâm Lan che mặt khóc, không quên đưa mắt ra hiệu cho Minh Doãn, sợ Minh Doãn không thể lĩnh hội tâm tư của nàng.
Lý Minh Doãn rất nhanh liền hiểu dụng ý của Lâm Lan, Lâm Lan vừa mới nói Hoàng thượng phong thưởng cho nàng, đủ để cho thấy, Hoàng thượng có tâm xá hắn, hơn phẩn nửa là bởi vì Thái hậu cản trở, làm khó Hoàng thượng, hiện tại Lâm Lan lại nói sự tình nghiêm trọng như thế, rõ ràng là trước sau mâu thuẫn, xem ra, Lan Nhi muốn hắn phối hợp diễn trò cho những người khác nhìn.
Lý Minh Doãn liền trầm mặt, lạnh lùng nhìn nàng, gằn từng chữ nói: "Nàng muốn ta bỏ nàng?"
Lâm Lan đột nhiên ưu tư nói: "Hi vọng chàng có thể thành toàn, chàng yên tâm, ta sẽ chiếu cố bà nội thật tốt."
Lý Minh Doãn thốt nhiên đứng dậy, lồng ngực kịch liệt phập phồng, gắt gao nhìn Lâm Lan chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi, thống giận chỉ trích: "Lan Nhi, Lý Minh Doãn ta đối đãi nàng không tệ, tại sao nàng có thể vô tình như vậy, thời điểm ta khó khăn nhất, muốn vứt bỏ ta ư? Chẳng lẽ nàng đã quên, chúng ta từng thề non hẹn biển?"
Lâm Lan lại khóc nức nở: "Ta biết chàng sẽ phỉ nhổ ta, nhưng ta đã tận lực, ta vất vả lắm mới từ nơi nông thôn đến được kinh thành, vất vả lắm mới có ngày hôm nay, nếu chàng thật yêu thương ta, chắc không muốn ta bị liên lụy..."
Lý Minh Doãn tức giận một cước đá lăn hộp đựng thức ăn, khay sứ vỡ tan, điểm tâm lăn lông lốc trên đất.
Hắn tức giận như một con thú bị thương, quát um lên: "Lâm Lan, coi như ta nhìn sai người, nhưng là, nàng nghĩ ta bỏ nàng, để nàng được đi gả cho nam nhân khác ư, đời này cũng đừng nghĩ."
Vị mama kia bị phản ứng của Lý Minh Doãn dọa cho thất kinh, nhảy lui về sau hai bước, lên tiếng phụ họa: "Lý học sĩ, lời này của Lý học sĩ không đúng rồi, sao Lý học sĩ có thể ích kỷ như vậy? Một mình còn khó toàn thân, cần gì tha thêm người dưới nước, để cho Lâm đại phu theo mình chịu tội."
Ánh mắt Lý Minh Doãn như đao, trừng mắt với bà ta: "Bà tính làm gì? Chuyện vợ chồng chúng ta cần người tới khua chân múa tay sao? Cút cho ta."
Bà ta bị bộ dạng như muốn ăn thịt người của Lý Minh Doãn hù cho hoảng sợ, mọi người đều nói vị Lý học sĩ này ôn văn nhĩ nhã, sao tính tình lại dữ dằn vậy?
Lâm Lan cũng làm ra vẻ sợ hãi, nói: "Minh Doãn, chàng đừng tức giận, chuyện này, chàng cứ từ từ nghĩ kỹ..."
"Không cần nghĩ, ta cũng sẽ không nghĩ, ta khuyên nàng sớm chết tâm chuyện này đi." Lý Minh Doãn phất tay áo nói.
Lâm Lan mặc nhiên, cúi đầu nói: "Nếu chàng cố ý không đồng ý, ta đây không thể làm gì khác hơn là đề nghị được rời đi."
Lý Minh Doãn ngửa đầu cười một tiếng, trong tiếng cười lộ ra đau đớn thê lương: "Rời đi? Lan Nhi ơi Lan Nhi, ta ở chỗ này, ngày cũng như đêm, trong mộng cũng mơ thấy nàng, không nghĩ tới nàng tuyệt tình như vậy, nàng thật khiến ta thất vọng."