Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 24

Lâm Lan cứ như vậy lưu lại, sau bữa cơm chiều hôm đó, Lý Minh Doãn bị mợ hai kéo đi viết biển hiệu, Lâm Lan bị Diệp lão phu nhân gọi tới nói chuyện.

Trong phòng đã có hai người, một già một trẻ. "Bắt đầu từ ngày mai, Chu mama sẽ dạy cô các loại nghi lễ quy củ, cô cần chú tâm học hỏi, phải biết, xã giao không chỉ là chuyện của nam nhân, chuyện này cũng rất quan trọng với nữ nhân, đã là người phụ nữ của Minh Doãn, mọi lời nói cử động của cô đều liên quan đến thể diện của nó, ta không thể để cô bôi nhọ danh dự nó được, đấy là đối với bên ngoài. Về chuyện cô đang ở trong nhà chồng tương lai, chỉ cần cô đúng mực, không làm sai chuyện gì, cô có thể làm gì cô thích."

Diệp lão phu nhân chậm rãi nói, thế nhưng lại lộ ra ý tứ rằng nhất định không tha thứ nếu sai quy định.

Lời lão phu nhân trước chặt sau nới lỏng, Lâm Lan suy nghĩ ý tứ lão phu nhân, hay là ở bên ngoài giữ sĩ diện cho Lý Minh Doãn, ở nhà thì không sao cả, chỉ cần mình không thiệt thòi là được.

Có thể thấy được lão phu nhân không có cảm tình gì với những người trong kinh thành kia. Lâm Lan biết điều đáp: "Lâm Lan nhất định dụng tâm học."

Diệp lão phu nhân hơi nguôi giận, nói thêm: "Ngân Liễu và Ngọc Dung là tự ta dạy bảo, cô lên kinh thành, bên cạnh cần có hai người tin cậy, gọi bọn chúng đi theo đi, trước hết phải hiểu tính tình thuộc hạ, ở trong phủ mấy ngày nay, cần gì thì tìm nhị phu nhân chỉ cho."

Lâm Lan cầu cũng không được, vui mừng tạ ơn: "Vẫn là bà ngoại nghĩ chu đáo."

Diệp lão phu nhân hừ nhẹ một tiếng: "Người có thể gọi ta một tiếng bà ngoại hiện không có bên cạnh, có những thứ không thể đùa giỡn được. Một số việc, cô biết, ta biết, Minh Doãn biết là được, ta nói cho cô biết, cháu ngoại bảo bối của ta có chuyện muốn ta giúp, ta đương nhiên giúp nó, cô ở kinh thành một thời gian, người nhà của cô Diệp gia sẽ chiếu cố thích đáng, dĩ nhiên là có điều kiện, Lâm cô nương là người thông minh, không cần hỏi chứ."

Lâm Lan đổ mồ hôi, thì ra Lý Minh Doãn sớm đem suy nghĩ nói ra, khó trách lão thái bà này chịu lưu nàng lại, nếu lão phu nhân đã nói vậy, nàng cũng phải có chính kiến của mình, cố bày ra bộ mặt khó khăn, nàng nói:

"Thật ra chuyện đó, Lâm Lan không am hiểu lắm, chi bằng lão phu nhân giúp Lý công tử tìm một con hát tới diễn, dù gì người chuyện nghiệp, nói một câu cười một câu, cười một câu nói một câu cũng dễ, Lâm Lan xuất thân nông thôn, thật sự là một trách nhiệm nặng nề a."

Sắc mặt Diệp lão phu nhân buồn bã, Chu mama nói rất đúng, Lâm cô nương này đúng là khiến người ta tức chết, có ý nhắc nhở cô nàng đừng quên thân phận của mình, đừng quên mục đích tới Diệp gia, không nghĩ tới, cô nàng lại định quẳng gánh. Nếu bà sớm biết Minh Doãn có tính toán này thì đã tìm cho Minh Doãn một người tốt hơn, sao phải dùng tới cô nàng?

Lão phu nhân trầm giọng nói: "Cô không cần nói nhiều, nghĩ cách nào học quy củ cho tốt, Diệp gia sẽ không bạc đãi cô."

Lâm Lan cười cười: "Còn phải xem tâm tình, Lâm Lan vốn không thích hợp diễn trò, nếu không cẩn thận sẽ gây chuyện... Lão phu nhân không nên trách Lâm Lan."

Gương mặt Diệp lão phu nhân nhất thời đen lại, giọng nói kiên quyết: "Chỉ cho phép thành công, không cho thất bại."

Lâm Lan ngạc nhiên, yêu cầu này thật là cao. "Thật sự có khó khăn... "

Lâm Lan lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn yếu ớt mà nói.

Diệp lão phu nhân khôi phục thần sắc ngạo mạn, lạnh nhạt nhìn nàng: "Minh Doãn cho cô cái gì ta không quản, chuyện này thành công, ta cho cô thêm ba ngàn lượng bạc."

Lâm Lan thầm hít một ngụm lãnh khí, ba ngàn lượng bạc. Tương đương một năm một ngàn lượng, sau ba năm, nàng chính là phú bà rồi, có nhiều bạc như vậy, nên mở một tiệm thuốc hay sao? Rốt cuộc là Diệp gia, tiền nhiều như nước.

"Được, Lâm Lan tôi bất chấp giá nào."

Nàng gật đầu quyết đoán, ngay sau đó cười nói: "Lão phu nhân, chúng ta nên làm một khế ước nhỉ? Thời gian ba năm, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không phải ngắn, vạn nhất..."

Diệp lão phu nhân tức giận thiếu chút cười ngất: "Cô sợ ta không sống được ba năm nữa hả?"

"Sao có thể vậy? Lão phu nhân chẳng qua đi đứng không thuận tiện, tinh thần vẫn vô cùng minh mẫn, đừng nói là ba năm, sống thêm ba mươi năm cũng không có vấn đề gì, tuy nhiên, có một số chứng từ làm chứng, tôi sẽ yên tâm làm việc hơn phải không?" Lâm Lan cười ha ha.

Tâm tình thoải mái, Lâm Lan ôm hẹn ước thứ hai vào trong long về chỗ ở lão phu nhân an bài cho nàng.

Về phần Diệp lão phu nhân vì tức giận tích tụ, khí huyết không thong, chứng đau chân phát tác suốt một đêm.

Vốn tưởng tối nay Lý Minh Doãn sẽ không tới, Lâm Lan cùng Ngân Liễu hàn huyên một hồi, ai ngờ vừa chuẩn bị đi ngủ thì Lý Minh Doãn tới. Lâm Lan cảnh giác nhìn Lý Minh Doãn, nghĩ thầm, hắn muốn ở cùng nàng sao?

Lý Minh Doãn nhìn mắt Lâm Lan đảo tới đảo lui, giống như con thỏ nhỏ khẩn trương vì bất an, hắn mỉm cười nói: "Tôi tới muốn nói với cô một tiếng, tôi đã phái người tới báo cô vẫn bình an cho người nhà cô, về chuyện hôn lễ, tôi cũng báo cho anh cô biết, chúng ta muốn làm ở kinh thành, vì một vài nguyên nhân không mời bọn họ lên kinh thành tham dự được."

Hắn nghĩ như vậy cũng chu đáo, tránh để cho ca ca biết bọn họ cưới giả. Lâm Lan chần chừ hỏi một câu: "Chỉ có việc này?"

Hắn gật đầu. Lâm Lan thở phào nhẹ nhõm: "Tôi biết rồi... anh... Vậy anh đi nghỉ sớm, tôi cũng phải nghỉ sớm, ngày mai bắt đầu học nghi lễ rồi."

Hắn nhíu mày, hồi lâu gật đầu một cái: "Vậy cô nghỉ sớm đi."

Ngân Liễu hầu hạ một bên thấy thiếu gia rời đi, không còn nghi ngờ gì nữa, Minh Doãn thiếu gia cùng Lâm Lan cô nương chưa cử hành hôn lễ, không thể ngủ chung một phòng.

Lý Minh Doãn đi tới viện, chắp tay ngẩng đầu ngắm trăng rằm. Vầng trăng rằm nửa ẩn nửa hiện giữa mây mù, mông mông lung lung, nhìn không rõ lắm, ánh mắt hắn thâm trầm khó đoán, giống như muốn xuyên qua ngàn vạn lớp mây lớn trên trời đêm...

Giờ khắc này, trong ngoài Lý phủ, sợ là đèn dầu sáng rỡ, sênh ca vũ nhạc, phi thường náo nhiệt chăng? Hôm nay là đám cưới Lý Minh Tắc. Người này đột nhiên xông ra này, làm cho hắn khó hiểu từ trưởng tử biến thành thứ tử, cướp đi tất cả vốn thuộc về hắn, thân phận, địa vị, tình thân, còn có Nhược Nghiên...

Không, không phải là đột nhiên, là trăm phương ngàn kế. Hàn Thu Nguyệt, ngươi nói ngươi mười sáu năm giữ gìn kiên trinh, thế còn mẹ ta? Mẹ ta là gì? Bị che mắt suốt mười sáu năm trong âm mưu của bà, cuối cùng mang tiếng lòng dạ hẹp hòi, không biết đạo lý, ghen tỵ, tới nỗi sầu não mà chết....

Mà cái người khởi xướng Lý Kính Hiền kia, chẳng những không có nửa phần tự lấy làm thẹn, ngược lại nhân cơ hội dựa vào người vợ mà được gọi là "cặn bã" kia thuận lợi giương trống mở cờ bò lên ghế Thượng Thư.

Hai tay chắp sau lưng nắm chặt thành quyền, trong mắt sắc lạnh như băng. Mẹ, những người kia phụ mẹ, hại người của mẹ, nhi tử sao có thể để bọn chúng tiêu dao tự tại? Lý Kính Hiền, sẽ nhanh thôi, tôi sẽ như ông mong muốn, trở lại, hi vọng ông... Không phải hối hận.
Bình Luận (0)
Comment