"Lâm đại phu, nghe Văn Sơn nói, ngươi mở tiệm thuốc ở kinh thành?"
Giọng Sở Quân Hạo vẫn lạnh như băng. "Đúng vậy."
Lâm Lan lười biếng trả lời. "Vậy ngươi có biết Hoa thiếu gia của Đức Nhân Đường không?"
"Ngươi nói Hoa Văn Bách?" Lâm Lan hiếu kỳ nói, chẳng lẽ hắn biết Hoa Văn Bách?
Nghe Lâm Lan gọi thẳng tên Hoa Văn Bách, Sở Quân Hạo nhíu mày, xem ra là biết, liền nói: "Nếu ngươi có tiệm thuốc ở kinh thành, lại quen biết Hoa thiếu, xin giúp một việc."
Hừm! Từ miệng khối băng nghe được chữ "xin" này thật không dễ dàng. Lâm Lan khoanh tay, ung dung nhìn hắn, bộ dạng rửa tai lắng nghe.
Sở Quân Hạo nói: "Ngươi cũng biết chúng ta không có nhiều dược liệu, vùng núi phương Bắc dược liệu khan hiếm, ta nhiều lần thúc giục nhưng tiếp liệu không đủ, trước mắt chiến sự trì hoãn, còn dư lại chút dược liệu, nhưng vạn nhất tình thế có biến, thương binh gia tăng, cần phải có thêm dược liệu, đến lúc đó, ta và ngươi dù có y thuật nhưng cũng biết làm thế nào."
Lâm Lan phỏng đoán ý tứ của hắn: "Có phải huynh muốn ta trở lại kinh thành thu xếp dược liệu?"
Sở Quân Hạo nhìn nàng chằm chằm: "Chính là ý đó, ngươi có tiệm thuốc ở kinh thành, lại quen biết Hoa thiếu, chuyện này chắc sẽ dễ dàng."
"Huynh cũng quen Hoa thiếu, tại sao không tự mình đi?" Lâm Lan còn lâu mới muốn rời đi.
Chuyện Minh Doãn chưa xong, sao nàng có thể đi?
Sở Quân Hạo "Hừ" một tiếng: "Không phải ta không đi mà đi không được. Ta đi, nơi này người nào chịu trách nhiệm? Ngươi nhé?"
Lâm Lan thẳng lưng: "Ta chịu trách nhiệm cũng được, chẳng lẽ y thuật của ta còn không bằng ngươi?"
Sở Quân Hạo yên lặng nhìn nàng trong chốc lát, nói: "Nếu như ngươi nguyện ý thường trú biên quan, ta rất thích để cho ngươi chịu trách nhiệm."
Ách! Không thể thường trú biên quan được, Minh Doãn xong việc phải về kinh phục mệnh, đến lúc đó nàng tự nhiên là muốn đi theo trở về. Lâm Lan chùng vai xuống.
Sở Quân Hạo nhẹ cười một tiếng, cũng biết nàng không muốn lưu lại: "Nếu ngươi không yên lòng Lý đại nhân, ta xin hứa, Lý đại nhân đi đâu, Sở Quân Hạo ta đi đó, ta không thể đảm bảo an nguy của hắn, nhưng ta bảo đảm nếu như một khi Lý đại nhân gặp chuyện ta nhất định kịp thời đem toàn lực cứu trị, ngươi cũng chỉ có thể làm như vậy đúng không? Hơn nữa y thuật của ta so với ngươi cũng không thua kém."
Phi phi phi, nói chuyện thì cứ nói, làm chi rủa Minh Doãn nhà ta? Lâm Lan hung hăng lườm hắn một cái.
"Các tướng sĩ ra trận giết địch, vì nước chảy máu, ta và ngươi chỉ có thể tận lực cứu chữa người bị thương, Lâm đại phu, chuyện này phó thác ngươi." Sở Quân Hạo khẩn thiết nói.
Lâm Lan do dự, chuyện này cũng là quan trọng, đích xác không có ai thích hợp hơn nàng, chẳng qua là...
"Bạc thu mua dược liệu ở đâu?" Lâm Lan hỏi, không có tiền làm sao nên chuyện?
Đây không phải một khoản nhỏ, sao muốn nàng tự bỏ ra! Nàng đã bỏ ra không ít, dược liệu mang đến Thắng Châu lần này, có ít nhất ba phần nàng tự móc tiền túi ra mua thêm.
Khóe miệng Sở Quân Hạo hết sức khó khăn mới có một nụ cười nhạt: "Bạc thì ngươi không cần lo lắng, Phùng đại nhân sẽ giải quyết, sẽ không để ngươi hao vốn làm ăn."
Lâm Lan suy nghĩ, nói: "Chuyện này ta không làm chủ được, ta phải hỏi Lý đại nhân mới có thể quyết định."
Ngự thư phòng, hoàng cung. Hoàng thượng lấy một bản tấu chương, nói với Tĩnh Bá Hầu Chu Tín: "Đây là tấu chương khẩn biên quan đưa tới, khanh xem một chút đi."
Chu Tín khom người giơ hai tay cao nhận lấy, mở ra nhìn kỹ không khỏi vui mừng: "Hoàng thượng, nếu chuyện này thành, chính là thiên thu vạn tuế!"
Hoàng thượng nhíu mày, chậm rãi nói: "Chu ái khanh cho là chuyện này có thể được?"
Chu Tín nói: "Hoàng thượng, xin thứ cho vi thần nói thẳng, triều ta ranh giới bát ngát, sản vật phong phú, ngoại tộc luôn thèm thuồng đất đai, cho nên các triều đại đổi thay nhưng tình hình chinh chiến biên quan thì không nghỉ, chỉ có thời Cao tổ, tứ hải đều cúi đầu xưng thần với nước ta, là vì sao? Bởi vì thời Cao tổ binh cường mã tráng, ngoại tộc không dám phạm tới, về sau, trải qua các triều đại dần nặng về dân sinh, dần dần bỏ qua võ lực, mặc dù nước giàu nhưng binh không mạnh, cho nên ngoại tộc nổi dị tâm, lúc này, Bắc Phương Đột Quyết, Tây Nam Thổ Phiên, Nam Phương Bách Di, cách biển thì có tộc Oa (người Nhật Bản) quật khởi, bọn chúng luôn chằm chằm hướng vào nước ta, lần trước đại thắng Thổ Phiên, binh chiêu thần kỳ là một nhân tố, mấu chốt nhất là vì Thổ Phiên nội loạn, một khi Thổ Phiên vương quyền vững chắc, tất ngóc đầu trở lại, một khi ngoại tộc liên thủ, triều ta chẳng phải nguy sao!"
Hoàng thượng âm trầm gật đầu.
Chu Tín lại nói: "Lần này Lâm Tướng quân đại thắng Đột Quyết, Tam vương tử đại hãn Đột Quyết yêu thương táng mạng nơi biên quan, Đột Quyết nguyên khí tổn thương nặng nề, bất đắc dĩ nhắc lại nghị hòa, nhưng bọn chúng bình sinh thay đổi thất thường, mặc dù ký kết hiệp ước như thế nào đi nữa, một khi thời cơ chín muồi, bọn chúng sẽ không chút do dự xé bỏ hiệp ước mà tái chiến, suy tính của Lý đặc sứ cùng Lâm Tướng quân, thần cho chính là thượng sách, Hoàng thượng nhân cơ hội này, cho người Đột Quyết một bài học thích đáng, khuếch trương biên quan ba trăm dặm, đóng quân trước cửa ngõ Đột Quyết, như vậy mới khống chế được vương đình Đột Quyết, lui có Hoàng Hà hiểm yếu là bình phong, công thủ đều tiện, như vậy mới khiến người Đột Quyết sợ hãi, để cho bọn chúng biết thiên uy triều ta là không thể xâm phạm, phạm người Trung Hoa chúng ta, chỉ có chết."
Chu Tín nói cảm xúc dâng trào, Hoàng thượng nghe cũng nhiệt huyết sôi trào, hắn đứng dậy, thong thả đi lại trong thư phòng, đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu lên, trên mặt có chút do dự: "Hành động lần này có chọc giận Đột Quyết không?"
Vẻ mặt Chu Tín nghiêm nghị, đối phó với kẻ địch cường hãn, chỉ có thể cường hãn hơn bọn chúng, thắng làm vua, thua làm giặc. Quân ta đóng ở Bắc Sơn, Tây Bắc, Âm Sơn liên tiếp đánh bại Đột Quyết khiến cho nhuệ khí bọn chúng giảm đi, nguyên khí tổn thương nặng nề, mặc dù người Đột Quyết không phục, mặc dù tức giận nhưng thời gian ngắn như vậy sẽ không có năng lực chống lại quân ta, đây là cơ hội trời ban, một khi bỏ qua, đợi Đột Quyết khôi phục nguyên khí, hoặc là cùng Thổ Phiên đạt thành hiệp nghị, triều ta muốn cũng sẽ khó đạt được việc. Hoàng thượng lần nữa lâm vào trầm tư.
Chu Tín lại nói: "Hôm nay mười vạn đại quân Tây Bắc đã trở về Âm Sơn, cộng thêm quân đóng tại Âm Sơn, nói ít cũng có hai mươi mấy vạn, hiện tại lâm vào thế yếu là Đột Quyết, nên sợ phải là bọn chúng."
Hoàng thượng nghe vậy chân mày buông lỏng, nặng nề thở một hơi, bước nhanh tới trước bàn, lấy bút lông viết vào tấu chương: Chuẩn tấu!
Lập tức sai người đưa thư khẩn tới biên quan. Trên thư án còn một tấu chương của Tần Thừa Vọng, lập tức bị Hoàng thượng ném vào chậu than. Lý Minh Doãn cùng đặc sứ Đột Quyết trao đổi đơn giản, thái độ ôn hòa, xứng với phong thái của người chiến thắng, nhưng Tần Thừa Vọng thì hoàn toàn đối lập, một mặt ưỡn mặt tươi cười, một mặt thì bày ra bộ mặt chân chó nhìn Phùng Đức cùng Lâm Trí Viễn đang bốc lửa trong lòng, may mắn hắn chỉ là phó sứ, nếu không máu các tướng sĩ chảy vô ích rồi.
Lâm Lan đợi Minh Doãn trở lại, nói với hắn Sở Quân Hạo muốn nàng trở về kinh thành chuẩn bị dược liệu. Lý Minh Doãn đương nhiên là tán thành, khí hậu biên quan khắc nghiệt, cả ngày cát đá mù mịt, ngay cả hắn cũng không chịu nổi, huống chi là Lan Nhi. Thêm nữa lại cả chuyện xuất hiện người cha từ lâu tưởng qua đời, Lan Nhi cứ nhắc tới Lâm Tướng quân là tức giận.
Lâm Tướng quân thì toàn tâm toàn ý làm mọi việc chỉ mong được con gái tha thứ, chẳng còn nghĩ được việc gì, Lan Nhi rời đi lúc này, vừa lúc để không khí khẩn trương hoãn lại một chút, mọi người đều tỉnh táo mà suy nghĩ.
"Chàng thật hi vọng ta đi à?" Lâm Lan dẩu môi, có chút mất hứng, sao Minh Doãn có thể sảng khoái đáp ứng như vậy?
Cũng nên có bộ dạng không nỡ chút chứ.
Lý Minh Doãn khuyên nhủ: "Ta đương nhiên là hi vọng nàng có thể ở bên cạnh ta, nhưng chuyện thu mua dược liệu quan trọng hơn, Sở quân y đem chuyện này giao cho nàng, là hắn tín nhiệm nàng, ta cũng cảm thấy không có ai thích hợp làm chuyện này hơn nàng, chẳng phải chúng ta lấy quốc sự làm trọng sao? Rồi lại nói, đại quân Tây Bắc ít ngày nữa sẽ đến, nơi này có mười mấy vạn đại quân trấn thủ, nàng còn sợ người Đột Quyết đánh vào sao? Cho dù bọn chúng có thểm mấy cái mật cũng không dám. Nàng cứ yên tâm đi, tướng công của nàng sẽ rất an toàn."
Trong lòng Lâm Lan nhẹ bớt đi, nàng biết Minh Doãn nói đều đúng cả, chẳng qua là nàng không yên lòng.
Lâm Lan nói quanh co: "Vậy... để Văn Sơn lại hầu hạ chàng."
"Không cần, đường đi xa xôi, bên cạnh nàng không có người tin cậy đi theo, sao ta có thể yên tâm? Để Văn Sơn đi theo nàng, ta cũng sẽ phái Triệu Trác Nghĩa mang theo mười mấy huynh đệ hộ tống nàng về kinh."
Lâm Lan ôm eo hắn, áp mặt vào lồng ngực ấm áp, dịu dàng nói: "Lúc ta không có ở đây, chàng nhất định phải chiếu cố bản thân mình, đừng để đói bụng, đừng để bị lạnh, không được mạo hiểm, nếu như đi đàm phán, bên cạnh nhất định phải mang theo thủ vệ... Ngoài công việc, không được nói chuyện với lão gia hỏa kia..."
Lý Minh Doãn ôm nàng, nhất nhất đáp ứng, đến câu cuối, Lý Minh Doãn không khỏi cười nhẹ, nói nhỏ bên tai nàng: "Nàng sợ ta bị ông ấy mua chuộc?"
Lâm Lan ngẩng đầu lên nói: "Rất khó nói, chàng phải kiên định lập trường, phải kiên quyết ủng hộ ta."
Lý Minh Doãn sủng nịch hôn nhẹ lên trán nàng, cười nói: "Tuân lệnh phu nhân của ta."
"Phải giúp ta để ý đi ca, trước giờ đại ca không có chủ kiến, không biết chừng ông ta tới trước mặt đại ca than thở, nhỏ vài giọt nước mặt thì đại ca sẽ mềm lòng mất." Lâm Lan không yên lòng rất nhiều chuyện.
Lý Minh Doãn cười nàng: "Ta thấy nàng nên ở lại giám sát đại ca thì tốt hơn."
"Chàng nghĩ là ta không muốn hả? Không phải vai ta gánh trách nhiệm nặng nề sao?" Lâm Lan trợn mắt.
Lý Minh Doãn cười cười ôm nàng, thật là không nỡ buông!
"Lan Nhi, nàng về rồi cũng đừng có quay lại, dược liệu để cho Triệu Trác Nghĩa mang tới, nàng ở lại kinh thành chờ ta, xong việc ta lập tức quay về." Lý Minh Doãn ôn nhu nói.
"Nhưng chuyện của chàng lúc nào mới có thể xong xuôi chứ! Vạn nhất Hoàng thượng hạ chỉ, để chàng ở lại nơi này xây dựng phòng ngự thì làm sao bây giờ?"
Lâm Lan biết Minh Doãn đã dâng tấu, thỉnh cầu Hoàng thượng làm theo kế hoạch của bọn họ, chỉ là chuyện này không phải chỉ mấy tháng có thể hoàn thành, nói không chừng sẽ phải kéo dài rất lâu.
Lý Minh Doãn nắm lấy tay nàng, khẽ cười nói: "Cho nên nàng mới phải trở về, bằng không, rất có thể ta phải ở lại nơi này năm ba năm." Lâm Lan bừng tỉnh đại ngộ: "Ta biết nên làm như thế nào rồi, ta cũng không muốn chàng chôn chân nơi này lâu như vậy, để cho lão gia hỏa kia ở lại đây đi, chết già ở biên quan tốt lắm."