Hai mẹ con Bùi Chỉ Thiến cũng tới, ngồi trong sảnh khách. Ngày hôm trước Bùi Chỉ Thiến đã tới một chuyến, là Bùi phu nhân nhất định phải tới xem Lâm Lan có ổn không, cho nên hôm nay lại cố ý theo mẫu thân tới đây.
Bùi phu nhân thấy Lâm Lan một thân đồ tang, thân hình càng gầy gò yếu ớt, hai mắt vằn tia máu, không khỏi thổn thức cảm thán: "Nếu là cha chồng cháu không gặp phải chuyện không may, lão thái thái cũng không nhanh như vậy đã... Hôm nay mọi chuyện đều dựa vào một mình cháu dâu trẻ tuổi lo liệu, thật là làm khó cháu..."
Lý gia suy bại vừa đột ngột lại rất mạnh, thật sự ngoài ý muốn, ngoài ý muốn lại là sầu não, Lý đại nhân cùng lão gia nhà mình tuy nói không không tới mức bạn thân, nhưng so sánh với người khác cũng thân mật hơn chút ít, hơn nữa lão gia hết sức yêu thích Minh Doãn, một lần từng có tâm đem Chỉ Thiến gả cho hắn...
Aiz! Nếu không phải năm đó Minh Doãn cùng Diệp Thị đột nhiên rời nhà, nói không chừng, hai nhà đã thành thông gia, Bùi phu nhân nghĩ tới giao tình hai nhà, giờ phút này lại thấy một mình Lâm Lan lo sự toàn bộ công việc Lý gia, trong lòng thật sự cũng thương cảm.
Lâm Lan mỉm cười như có như không: "May là có đại cữu mẫu phái người tới giúp đỡ, bằng không, ta là người trẻ tuổi, thật không biết nên làm thế nào cho phải."
Đây là lời nói thật, tang lễ cổ đại phiền phức vượt qua trí tưởng tượng của Lâm Lan, trong đó có thật nhiều chú ý, chỉ cần một chỗ không ổn sẽ bị người lên án, mặc dù có người của Diệp gia hỗ trợ, Lâm Lan cũng không dám qua loa khinh thường.
"Đây đúng là làm khó dễ cháu, chớ nói cháu là người trẻ tuổi, chưa có trải qua loại này đại sự, chính là lão nhân có kinh nghiệm cũng phải bận bể đầu sứt trán, nếu không... Bá mẫu sẽ phái mấy người tới đây?" Bùi phu nhân hảo tâm nói.
Lâm Lan từ chối nhã nhặn: "Cảm ơn hảo ý bá mẫu, trước mắt nhân thủ đã đủ để ứng phó."
Bùi Chỉ Thiến nói: "Mẫu thân, chuyện này, hôm kia con đã hỏi Lâm Lan rồi, là thái công Trần gia cố ý dặn dò con hỏi, cô ấy cũng không đáp ứng."
Lâm Lan cười khổ, nàng cự tuyệt ý tốt của Chỉ Thiến cũng là có nỗi khổ tâm, vợ chồng đại bá phụ tựa như bom hẹn giờ, không biết lúc nào bộc phát. Có câu là việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài, cho nên, bất kể là Trần gia hay là Bùi gia muốn tới hỗ trợ, nàng cũng cự tuyệt. Bùi phu nhân biết Lâm Lan nghĩ phiền toái mọi người.
Nhìn trong ngoài chỉnh tề, không khỏi không bội phục bản lãnh Lâm Lan. Ba người lại nói mấy câu nói, Bùi phu nhân đứng dậy cáo từ, Lâm Lan tiễn hai người ra cổng trong. Đang đi trở về, Chu mama đi tới, ghé bên tai nàng nói nhỏ.
Lâm Lan trầm ngâm chốc lát, nói: " Làm cho cô ta nhận lời, ta tự có chủ trương."
Chuyện không hề lâu, đến ngày thứ năm, bên ngoài truyền ra lời đồn đãi, nói đại thiếu gia cùng nhị thiếu phu nhân Lý gia thông đồng người bên cạnh lão thái thái tranh giành di sản, chuyện xấu truyền nhanh...
Là bà tử phòng bếp đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn nghe thấy, trở lại lập tức hồi bẩm Diêu mama. Diêu mama không dám qua loa, lại tới hồi bẩm nhị thiếu phu nhân. Lâm Lan lẳng lặng nghe Diêu mama nói xong, mặt mũi bình tĩnh.
Tựa hồ căn bản không có gì quan trọng, hời hợt nói: "Miệng ở trên thân người khác, bọn họ thích nói như thế nào thì nói!"
Diêu mama không nghĩ như vậy, người cần nhất là danh tiếng, người ở phía ngoài không biết nội tình, nghe sai đồn bậy, đến lúc đó cái gì cũng có thể nói ra. Người ngoài nghe sai lệch, lại thành ra, nhị thiếu phu nhân nghèo tới mức ngay cả di sản lão thái thái cũng muốn mơ ước.
Chu mama nháy mắt với Diêu mama, ý bà không cần nói nhiều. Diêu mama tuy là ấm ức thay nhị thiếu phu nhân nhưng cũng đành phẫn nộ ngừng miệng. Sau khi Diêu mama đi.
Ánh mắt Lâm Lan lạnh lẽo, hỏi: "Biết mấy người mồm miệng phiền toái kia không?"
Chu mama nói: "Đại phu nhân mấy ngày nay có tiếp xúc mấy lần với Phùng tẩu trong phòng bếp."
Lâm Lan hừ lạnh một tiếng: "Đồ không có nhãn lực, giữ lại là dụng ý gì?"
Chu mama biến sắc: "Lão nô lập tức đi xử lý cô ta."
Lâm Lan giơ tay lên: "Chuyện này xử lý ổn thỏa, chẳng phải tiện nghi cho cô ta, còn phải để cho mọi người biết cô ta nói dối, có thể làm được không?"
Chu mama nhăn mày. Chốc lát liền có chủ ý: "Lão nô hiểu, lão nô sẽ an bài thỏa đáng."
Hôm sau, Quế tẩu chọn Phùng tẩu cùng mấy bà tử khác đi ra ngoài thu mua nguyên liệu nấu ăn. Vừa đến chợ, mọi người chia nhau làm việc, mua cá thịt, mua rau dưa, mua trái cây...
Phùng tẩu phụ trách mua rau dưa, cô ta liền đến gian hàng người quen cũ, Trương thẩm, không trả giá đã nhặt mua hết đồ cần mua của Trương thẩm, khiến những người bán rau xung quanh đỏ mắt. Trương thẩm coi trọng ngân lượng, Phùng tẩu thống khoái cho bạc, Trương thẩm rất thức thời để lại hai lượng bạc trên tay Phùng tẩu, mặt mày hớn hở: "Phùng thẩm, còn có lần sau, phiền Phùng thẩm chiếu cố nhiều một chút."
Phùng thẩm cười híp mắt nhận bạc, cân nhắc, trong bụng hài lòng, cười nói: "Đó là tự nhiên."
"Haiz! Chuyện quý phủ các người tranh giành di sản là thật sao?" Trương thẩm ghé sát, nhỏ giọng hỏi.
Trương thẩm là một bà tám, ngày thường nghe ngóng đủ loại chuyện, sau đó đi khắp nơi bàn luận, chuyện Lý phủ bà ta cũng có nghe, ngày hôm nay vừa lúc Phùng thẩm đến chỗ bà ta mua thức ăn, bà ta sao có thể bỏ qua cơ hội này, một lòng muốn từ trong miệng Phùng thẩm hỏi thăm tin tức người khác chưa biết.
Phùng thẩm nghe vậy chậc chậc lắc đầu: "Nghiệp chướng... Hài cốt lão thái thái còn chưa lạnh, haiz! Bà nói xem, Lý gia, đại thiếu gia mở cửa hàng trà, nhị thiếu phu nhân mở Hồi Xuân Đường làm ăn náo nhiệt, sao lại đi có ý với ít đồ kia? Thật không nghĩ tới..." ban đầu Phùng thẩm còn nhỏ giọng, nói đến phần sau bất giác cất giọng. Những người bán rau xung quanh nghe thấy được, lập tức bu lại.
Hai mắt Trương thẩm sáng lên, hưng phấn nói: "Nói như vậy, lời đồn đãi là thật?"
"Ai nha! Ta không có nói gì hết, nếu để cho nhị thiếu phu nhân Lý gia biết ta lắm mồm, ta chịu không nổi."
Phùng thẩm thấy thu hoạch quá tốt, ở loại địa phương này, chỉ cần nói ra ba phần đầy đủ, lập lờ nước đôi càng thêm thần bí hấp dẫn, những người nghe này chính là từ gió ra mưa, cho bọn họ chút gió, bọn họ lập tức phát huy ra tưởng tượng vô cùng.
"Cô nói cho chúng ta nghe một chút đi! Chúng ta tuyệt đối sẽ không nói ra."
Trương thẩm vẫn chưa thỏa mãn, hứa hứa hẹn hẹn với Phùng thẩm. Nhìn những ánh mắt khát khao, Phùng thẩm cắn răng một cái: "Vậy các vị ngàn vạn không được nói là từ ta nói đâu đấy."
Mấy bà tám vội vàng gật đầu.
"Chuyện là như vậy..."
Phùng thẩm bắt đầu thêu dệt nói dối. "Phùng thẩm, ngươi thật to gan, đại phu nhân hứa cho ngươi bao nhiêu chỗ tốt, khiến ngươi tận sức sắp xếp nhị thiếu phu nhân?"
Phùng thẩm đang nói nước bọt bay tứ tung, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng quát chói tai, bản thân cô ta vốn chột dạ, nhất thời bị dọa cho mặt trắng bệch, không cần quay đầu lại, cô ta cũng biết người đến là ai, chính là quản sự trong Lý phủ Diêu mama. Phùng thẩm quay đầu lại cười mỉa nói: "Là Diêu mama sao! Làm sao mama lại tới chỗ này?"
Diêu mama nghiêm nghị nhìn chằm chằm cô ta, Phùng Thị bị nhìn thì trong lòng bồn chồn, nguy rồi, bị Diêu mama bắt tại trận. Mấy bà tám như không có chuyện gì xảy ra bỏ đi cả, trở lại trước quầy hàng của mình. Diêu mama không so đo với lời Phùng thẩm vừa mới nói, mà là hỏi Trương thẩm thực đơn vừa rồi, tổng tiền bao nhiêu, Trương thẩm thuận miệng báo giá bán ra, Diêu mama hỏi gì, Trương thẩm đáp nấy. Phùng thẩm toát mồ hôi lạnh, Diêu mama này khôn khéo vô cùng, chỉ cần bà ấy nghe ngóng một chút, cũng biết nơi này có bao nhiêu tin vịt, lúc này, Diêu mama không so đo cô ta ở chỗ này bịa đặt chuyện, chỉ trừng trị cô ta tội lấy tiền chiết khấu cho người môi giới.
Quả nhiên, Diêu mama sau khi nghe xong, thần sắc càng thêm nghiêm nghị, hỏi Trương thẩm: "Bà cho cô ta bao nhiêu tiền chiết khấu?"
Trương thẩm ngượng ngập: "Cái này... Có chuyện gì sao?"
Diêu mama cười lạnh một tiếng: "Không sao? Những thức ăn này giá cả đều đắt hơn so với nhà khác, tổng số cộng dồn lại, ít cũng chênh sáu bảy lượng bạc, bà cùng cô ta không quen biết, cô ta có thể dễ dàng đem mối tốt cho bà?"
Những người bán rau chung quanh vốn đã đỏ mắt với Trương thẩm, vừa nghe ra đắt gấp sáu bảy lượng bạc, quả thực ánh mắt xám ngắt rồi.
Có người xùy xùy nói: "Phải rồi Trương thẩm, cải trắng bà bán năm tiền bạc một cân, chúng ta bán có hai tiền bạc một cân..."
Diêu mama đưa mắt liếc Phùng thẩm một bộ dáng chột dạ, đối Trương thẩm nói: "Nếu những lời bà nói là thật, vậy cuộc trao đổi kia ta không truy cứu, nhưng nếu bà giúp cô ta giấu diếm, những thức ăn này sẽ trả lại toàn bộ."
Bạc đến tay còn xuất đi sao, Trương thẩm còn lâu mới chịu! Bán bao nhiêu đồ ăn mới có thể kiếm được mấy lượng bạc? Lúc này, Trương thẩm rất không trượng nghĩa đem Phùng thẩm bán đi, dù sao Phùng thẩm ngày hôm nay bị Diêu mama bắt tại trận, có thể còn ở Lý phủ làm người hầu hay không còn chưa chắc.
Trương thẩm vươn ra hai ngón tay: "Hai lượng."
Phùng thẩm nhanh chóng kêu lên: "Trương thẩm, bà không thể ăn nói lung tung như vậy, ta thu của bà hai lượng bạc khi nào?"
Trương thẩm thưa dạ không dám nhìn Phùng thẩm, mình làm như vậy cũng thật không tốt, Phùng thẩm cho bà ta không ít chỗ tốt. Diêu mama hướng Phùng thẩm mở tay ra, ý bảo cô ta giao ra bạc. Phùng thẩm biết lúc này tránh không khỏi, sợ hãi lấy ra chỗ bạc còn ấm do nắm chặt trong tay đặt lên tay Diêu mama.
Diêu mama ước lượng bạc, nhìn lại Phùng thẩm, trong ánh mắt tràn đầy xem thường, lạnh lùng nói: "Phùng thẩm, ngươi thật có tiền đồ! Nghĩ bạc muốn điên rồi? Quy củ trong phủ đã quên rồi sao?"
Mọi người thấy Diêu mama ở chỗ này dạy dỗ hạ nhân, lập tức đồng loại nghển cổ, mở lớn mắt chờ xem kịch vui. Phùng thẩm há miệng, nghĩ cáo lỗi, muốn cầu tình, nhưng là trước mặt nhiều người như vậy, sợ mất mặt, trong lòng gấp gáp không biết làm sao, Diêu mama, bà muốn giáo huấn nô tài, trở về rồi giáo huấn, sao phải ở nơi này...
"Phùng thẩm, ngươi mấy ngày nay rất bận rộn nhỉ! Bận rộn tới nỗi không có thời gian xem quy định mới trong phủ sao!" Diêu mama nói.
Phùng thẩm kinh ngạc nhìn Diêu mama, trong phủ có quy định mới?
Diêu mama nói: "Vu mama, phòng bếp do mama quản, mama nói cho cô ta biết quy củ mới."
Vu mama tiến lên phía trước nói: "Thu mua vật phẩm, nếu có hành vi nhận chiết khấu, một khi phát hiện, ở nơi nào nhận tiền chiết khấu, quỳ xuống ở đó thị chúng ba ngày, đem sai lầm ghi lại trong danh sách, nha hoàn nhất loạt bán ngay ra ngoài, vú già thì đuổi khỏi Lý gia."
Diêu mama lạnh lùng liếc Phùng thẩm một cái: "Nghe thấy rồi chứ? Còn muốn ta dạy ngươi làm thế nào không?"
Phùng thẩm kinh hãi mặt không còn chút máu, bất chấp thể diện, quỳ phịch một cái xuống đất, dập đầu trước Diêu mama như tế sao, sau đó ngẩng đầu lên.
"Diêu mama, nô tỳ nhất thời bị ma quỷ ám, kính xin Diêu mama khoan thứ cho nô tỳ lần này, nô tỳ không dám nữa."