Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 315

Lâm Lan cẩn thận bôi thuốc cho Lý Minh Doãn, may là chỉ bị thương ngoài da, qua vài ngày sẽ lành.

"Sau này cẩn thận một chút, bất kể tình huống nào, đều phải đặt an nguy của mình lên đầu, cho dù là thứ chàng quan tâm, chàng cũng nên bảo trọng bản thân." Lâm Lan cúi đầu nói.

Lý Minh Doãn cười nhẹ: "Biết rồi, ta đây không phải là trong lòng gấp gáp sao."

"Gấp gáp nữa cũng không thể không để ý bản thân." Lâm Lan giương mắt, nghiêm túc mà nói.

"Được được, lần sau nhất định chú ý." Lý Minh Doãn vội vàng bảo đảm, Lan Nhi không tức giận rồi, hắn ngã vài cái cũng được.

"Tối nay chàng đi phòng phía tây ngủ đi." Lâm Lan thu dọn hòm thuốc, nhàn nhạt nói.

"Tại sao? Lan Nhi, nàng vẫn không thể tha thứ cho ta sao? Ta thật lòng xin lỗi nàng..." Lý Minh Doãn vội la lên.

Lâm Lan lặng yên hồi lâu, nói: "Chàng chê ta không tốt, vậy không nghĩ tới lời của chàng đã đả thương người khác thế nào ư? Những lời đó chỉ có người không tim không phổi mới nói ra, ta biết chàng không cố ý, bằng không, lúc này chàng đã không ngồi chỗ này. Nhưng cho dù lòng dạ chàng thế nào, nếu có lần nữa, ta sẽ không tha thứ cho chàng."

Lý Minh Doãn liên tục gật đầu: "Là ta không đúng, là ta không đúng."

"Về phần lo lắng của chàng, ta nói lại cho chàng biết, điều này hoàn toàn không cần thiết, chàng nói thật cho ta, ngoài lý do này còn lý do nào khác không?" Lâm Lan nhìn thẳng vào hắn.

Lý Minh Doãn nghiêm trang lắc đầu: "Ta thề, tuyệt đối không có ý khác, thật."

Lâm Lan hít sâu một hơi: "Được rồi, chàng đi ngủ đi. Ta cũng mệt mỏi rồi."

Lý Minh Doãn vẻ mặt đau khổ nói: "Thật muốn đuổi ta đi sao?"

Lâm Lan trừng mắt: "Chàng xoa một thân mùi thuốc, xông ta chết ngạt sao?"

Lý Minh Doãn giơ cánh tay lên ngửi ngửi, là mùi thuốc khó chịu. Ánh mắt của hắn đi lòng vòng, chỉ vào ghế dựa ở gần cửa sổ cách bình phong nói: "Tối nay ta ngủ đây."

Lâm Lan không thể làm gì khác hơn là kệ hắn. Nhìn nhị thiếu gia ở lại trong phòng, đám người Quế tẩu rốt cục thở phào nhẹ nhõm, trên đời không có đôi vợ chồng nào không gây lộn, ầm ĩ nhỏ thì sẽ vui vẻ, nhưng mà lớn thì sẽ không tốt.

Lý Minh Doãn thật sự mệt mỏi, nằm xuống chỉ chốc lát sau liền ngủ mất. Lâm Lan cũng rất mệt mỏi, nhưng như thế nào cũng ngủ không được, không phải trong lòng còn tức giận, nhưng không biết tại sao, không thể khống chế được suy nghĩ lung tung, hôm nay náo loạn một hồi như vậy, thật khổ sở muốn chết. Nhưng vợ chồng sinh hoạt chung một chỗ, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, tránh không khỏi va chạm, hàm răng còn có thời điểm cắn đầu lưỡi kia mà! Nàng cùng Minh Doãn có khi nào sẽ trở nên chán ghét nhau, coi nhau như người lạ không?

Chợt nghe bên ngoài có tiếng xột xoạt, Lâm Lan cho rằng Như Ý đi tiểu đêm hoặc tiếng gió thổi qua mấy bồn hải đường, nhưng để ý lại thì không giống, liền dựng lỗ tai lên, hay là có dã thú gì xông vào? Trên núi có mèo hoang. Để tâm nghe ngóng một lát, đột nhiên nghe thấy một mùi thơm kỳ dị, trong lòng Lâm Lan nổi còi báo động, vội cầm khăn bịt mũi, rón rén đi tới bên ghế dựa Minh Doãn nằm.

Hạ giọng nói: "Minh Doãn, mau dậy đi, hình như có biến."

Lý Minh Doãn ngủ mơ mơ màng màng, mở mắt ra rồi lại nhắm, đang muốn mở miệng hỏi, Lâm Lan liền bịt kín miệng hắn, vô cùng nhỏ giọng nói: "Có người rót mê hương vào trong phòng chúng ta."

Lý Minh Doãn cả kinh, nhất thời buồn ngủ bay biến, mở to mắt nhìn Lâm Lan, dựng đứng tai nghe động tĩnh. Chỉ chốc lát sau, thấy ở bên ngoài xông lên một đạo hồng quang, ngay sau đó có khói dầy đặc đi vào. Trong mắt hai người đều là hoảng sợ, có người cố ý phóng hỏa.

"Mau dậy đi!" Lâm Lan ném xiêm y cho hắn, lửa sát bên ngoài, những người này rõ ràng muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết.

Lý Minh Doãn vội mặc quần áo vào, nhìn khắp nơi xem nên chạy trốn kiểu gì, Lâm Lan ôm chăn bông từ trên giường xuống, đi đến phòng tắm té nước lên, sau đó đưa cho Minh Doãn một miếng khăn vải cũng đã thấm ướt, để cho hắn che miệng mũi, ý bảo hắn phủ thêm chăn bông, đi mở cửa phòng.

Cửa phòng đã bị khóa từ bên ngoài, Lý Minh Doãn bay lên đá một cước, loảng xoảng loảng xoảng, cửa phòng bị đá văng, hắn ôm chặt Lâm Lan quấn chăn, hai người xông qua tường lửa, chạy tới trong viện. Trong viện không có ai, xem ra người phóng hỏa đã chạy mất.

"Mau, đi tìm đám Như Ý."

Lâm Lan thoát khỏi nguy hiểm liền nghĩ đến mấy người Như Ý, tối nay có gió, phòng ốc đều làm từ gỗ, chỉ cần lửa lan là sẽ sang tất cả các phòng, động tĩnh lớn như thế, đám người Quế tẩu không có chút phản ứng nào, duy nhất có thể chính là, bọn họ cũng hít phải mê hương.

"Ta đi gọi Đông Tử, nàng đi tìm đám Như Ý." Lý Minh Doãn cùng Lâm Lan chia nhau hành động.

Lúc này hai người không dám lớn tiếng la lên, vạn nhất những kẻ xấu còn ở bên ngoài, thấy hỏa hoạn không đốt chết bọn họ, xông tới giết người thì làm sao? Bọn họ không biết võ công. Chỉ chốc lát sau, Lý Minh Doãn cõng Đông Tử đi ra ngoài, hắn đến bên miệng chum trong viện múc một bầu nước lạnh giội lên mặt Đông Tử.

Đông Tử rùng mình, tỉnh táo lại, thấy mình không ở trên giường mà là trong viện, ánh lửa mãnh liệt trước mắt, vội bò dậy: "Nhị thiếu gia.. Chuyện gì thế này?"

Lý Minh Doãn lạnh lùng nói: "Sau rồi nói, mau đi đỡ đám Như Ý ra ngoài."

Lâm Lan đã đỡ Như Ý đi ra ngoài: "Minh Doãn, hai người nhanh lên, Cẩm Tú cùng Quế tẩu vẫn còn ở bên trong."

Thế lửa lớn, không bao lâu, cả viện đã bị thiêu cháy. Khi những tia nắng ban mai rót xuống, đám người Lâm Lan đứng ở nền đất trống vốn dĩ là biệt viện, nhìn mọi thứ bị đốt thành tro bụi, tâm tình vô cùng trầm trọng. Rốt cuộc là ai muốn đẩy bọn họ vào chỗ chết?

Quản sự nơi đây nghe được tin lúc nửa đêm, vội vã đem người chạy tới, thấy cảnh tượng này sợ hãi quá mức. Là ai to gan như vậy, dám hỏa thiêu biệt viện Hầu gia, may vợ chồng Lý đại nhân không có chuyện gì, bằng không, hắn không có cách nào ăn nói với Hầu gia!

"Lý đại nhân, tiểu nhân đã phái người đi báo cho Hầu gia, trước mắt an bài người hộ tống đại nhân cùng phu nhân xuống núi." Quản sự thở dài nói.

Sắc mặt Lý Minh Doãn trầm như nước, trong mắt động hàn băng, nếu không phải Lan Nhi tỉnh ngủ, lúc này, tất cả mọi người đã táng thân trong biển lửa, thành tro bụi. Thủ đoạn quá ác độc, nếu không bắt được kẻ này, cuộc sống của hắn khó an.

"Minh Doãn, chúng ta xuống núi trước đi. Nơi này giao lại cho quản sự xử lý."

Lâm Lan kéo kéo tay áo Minh Doãn, nơi này không an toàn chút nào, trước hết rời đi rồi tính tiếp. Bởi vì nửa đêm chạy trốn, mọi người chỉ mặc quần áo trong, toàn thân vừa ướt vừa khói bụi, chật vật không chịu nổi. Lý Minh Doãn gật đầu, an toàn của mọi người quan trọng hơn. Đoàn người xuống núi, ở trang viên dưới chân núi đổi quần áo sạch sẽ, quản sự phái xe ngựa, đưa bọn họ về Lý phủ.

Đến cửa Lý phủ, Lý Minh Doãn đỡ Lâm Lan xuống xe. Nói: "Nàng về nghỉ ngơi trước đi, ta đi Hầu phủ."

Lâm Lan gật đầu: "Chàng đi một mình cẩn thận, có tin gì thì nói cho ta biết một tiếng."

Lý Minh Doãn đỡ bả vai của nàng: "Yên tâm đi! Những kẻ kia thừa dịp chúng ta nghỉ ngơi mà hạ thủ, ở trong thành, bọn chúng sẽ không có gan này. Ta sẽ mau về thôi."

Đinh Nhược Nghiên nghe tin chạy tới, kinh ngạc nói: "Hai người muốn đi chơi núi vài ngày mà, sao hôm nay đã về rồi?"

Cẩm Tú trả lời: "Đại thiếu phu nhân, đêm qua có người phóng hỏa đốt biệt viện, thiếu chút nữa mọi người đã bị thiêu chết hết."

Đinh Nhược Nghiên kinh hãi hồn phi phách tán, vội vã lôi Lâm Lan ngó nhìn trên dưới: "Làm sao lại xảy ra chuyện đáng sợ như thế, đệ muội, muội cùng nhị đệ có bị thương không?"

Lâm Lan mỉm cười cho nàng an tâm: "Đại tẩu, hai người muội không có việc gì, chỉ đáng tiếc biệt viện của Hầu gia. Một chỗ nhã trí như vậy, cứ như thế hỏng mất."

Đinh Nhược Nghiên vỗ vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm: "Người không có chuyện gì là tốt rồi, nghe thấy mà chân muốn nhũn ra, đúng rồi, sao nói là có người phóng hỏa? Bắt được kẻ phóng hỏa chưa?"

Lâm Lan lắc đầu: "Chưa bắt được. Minh Doãn đang đi thăm dò."

Đinh Nhược Nghiên khẩn trương: "Chuyện này thật đáng sợ, là ai có thâm cừu đại hận với hai người như thế, đẩy người ta vào chỗ chết thảm. Nếu không bắt được kẻ này.... Sao còn sống yên ổn được?"

Đúng vậy! Người nào có thâm cừu đại hận với nàng cùng Minh Doãn như thế? Đầu tiên là rót mê hương, sau đó phóng hỏa, lần này có thể tránh được một kiếp, thật là ông trời phù hộ. Mãi đến khi trời tối Lý Minh Doãn mới trở về. Nói là, đã bắt được người, là hai kẻ dư nghiệt Tần gia, đã sớm theo dõi bọn họ khi ra khỏi thành, bọn chúng âm thầm đợi trên núi tới nửa đêm mới động thủ.

Nhờ có quản sự cơ trí, trên núi xảy ra hỏa hoạn, hắn lập tức phái người ngó chừng các đường núi, bắt được kẻ gây án. Lâm Lan lo lắng hỏi: "Lần này bắt được người rồi, nhưng vạn nhất còn các dư nghiệt khác Tần gia thì sao?"

Lý Minh Doãn trấn an nói: "Theo hai người này khai báo, bọn họ tổng cộng còn có mười ba huynh đệ tiềm phục trong kinh, chuẩn bị ám sát mấy quan to trong triều, chuyện này Phủ doãn kinh đô đã báo lên triều đình rồi, triều đình nhất định sẽ gia tăng quân lính lùng bắt. Trước khi bọn chúng sa lưới, chúng ta cẩn thận một chút là được, bọn chúng không dám hành động lộ liễu nữa đâu."

"Ta ở trong nhà thì không sợ, chỉ có chàng, ra cửa tốt nhất mang theo nhiều người một chút, bọn chúng đều là kẻ liều mạng."

Lâm Lan lo lắng nói: "Nếu không, nói cho Ninh Hưng một tiếng, để hắn nói Triệu Trác Nghĩa phái thêm hộ vệ tới đây bảo vệ chàng?"

Lý Minh Doãn suy nghĩ một chút, nếu không theo ý Lan Nhi, chỉ sợ nàng cả ngày lo lắng, liền đáp ứng: "Ta sẽ phái Đông Tử đi tìm Ninh Hưng."

Một cuộc nghỉ phép tưởng vui vẻ, cuối cùng bị đại hỏa quấy nhiễu. Lâm Lan thật buồn bực, chỉ cầu cho những tên xấu xa này sớm bị bắt đi. Hoàng thượng hết sức coi trọng chuyện lần này, toàn bộ Phủ doãn kinh đô cùng Tuần Thành Ti xuất động, lùng bắt dư nghiệt loạn đảng, trong lúc nhất thời nhớ lại khoảng thời gian năm trước khiến ai nấy đều thấp thỏm lo âu. May mắn, không lâu sau, mười ba tên loạn đảng nhất loạt sa lưới, chuyện này coi như trôi qua.

Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng một cái đã tới tiết Đoan Ngọ, Văn Sơn rời kinh hơn một năm rốt cuộc đã về.

"Văn Sơn, lần này ngươi cực khổ rồi."

Lâm Lan cười híp mắt đánh giá Văn Sơn, người gầy đi một chút nhưng tinh thần rất tốt, thái độ vẫn kính cẩn khiên tốn, nhưng nhìn thế nào, cũng cảm thấy Văn Sơn không giống trước kia. Lâm Lan suy nghĩ, đúng, chính là khí độ, tiểu hầu Văn Sơn, trải qua hơn một năm, ánh mắt đã trầm tĩnh hơn, cử chỉ thong dong lịch lãm, trở thành người có phong phạm.

Lâm Lan cảm vui mừng. Văn Sơn cười ngây ngô nói: "Nhị thiếu phu nhân nhắn nhủ, tiểu nhân dám không tận tâm tận lực làm tốt? Nếu không, không còn mặt mũi nào trở về gặp nhị thiếu phu nhân."

"Ngươi làm rất tốt, ngoài dự liệu của ta."

Lâm Lan tự đáy lòng khen ngợi.

"Tiểu nhân nào biết làm ăn gì, đều là Ngô chưởng quỹ đề điểm, tiểu nhân chỉ là chân chạy, làm việc lặt vặt." Văn Sơn khiêm nhường mà nói.

"Ngươi khiêm tốn rồi, cũng là có ngươi đi, bên Đông A mới làm ăn thành công như vậy, Văn Sơn, xem ra, ngươi thật sự có khiếu làm ăn. Sau này, ngươi chính là Văn chưởng quỹ rồi." Lâm Lan cười nói, đây là thật tâm. Bản lãnh lão Ngô nàng đã biết, cẩn trọng tuyệt đối, nhưng chuyện mở xưởng, thu mua da lừa, liên lạc địa phương, khai thác nơi tiêu thụ không phải chuyện dễ, những thứ này, phần lớn là công lao Văn Sơn.

"Dạ?" Văn Sơn sững sờ.

Lâm Lan cười nói: "Lý gia làm ăn nhiều, đang thiếu nhân thủ, bên cạnh ta người có thể tin tưởng được không nhiều. Hồi Xuân Đường ta đã giao cho Mạc Tử Du xử lý, vốn ta định đem việc làm ăn bên Đông A giao cho ngươi, nhưng cha ngươi tuổi tác đã cao, thân thể không được khá lắm. Cho nên, hai tòa thôn trang ngoại ô, để cho ngươi tiếp nhận quản lý."

Văn Sơn vừa nghe không cần đi Sơn Đông nữa, thầm thở phào nhẹ nhõm, nói: "Đa tạ nhị thiếu phu nhân thương cảm, tiểu nhân nhất định không cô phụ kỳ vọng của nhị thiếu phu nhân."

"Tốt lắm, cha ngươi vẫn mong chờ ngươi trở về. Như thế này đi, ngươi tới Hồi Xuân Đường cầm chút ít nhân sâm thượng hạng tới biếu cha ngươi! Ta đã bảo trước với Ngân Liễu rồi." Lâm Lan cười khẽ mà nói.

Văn Sơn lần nữa nói cám ơn, lui xuống. Lâm Lan như có điều suy nghĩ nhìn Như Ý hầu hạ một bên, nhấp một ngụm trà, chậm rãi hỏi: "Như Ý, em cảm thấy Văn Sơn là người như thế nào?"

Như Ý không hiểu ý, nói: "Văn Sơn ca... Hắn rất tốt! Vừa có khả năng lại trung thành."

"Còn gì nữa không?" Lâm Lan hỏi tới.

"Còn có... hiếu thuận, người lại hòa khí, nô tỳ không biết nói gì nữa." Như Ý ngượng ngùng.

Lâm Lan cười nhìn nàng: "Vậy em cảm thấy, nam nhân như thế có tin được không?"

Như Ý có chút hiểu được ý tứ nhị thiếu phu nhân, không khỏi đỏ mặt, ngượng ngùng đáp: "Cái này nô tỳ không biết."

Lâm Lan hiểu ý cười cười: "Văn Sơn tuổi không còn nhỏ, vì việc làm ăn bên Sơn Đông, đã làm trễ nải hắn, cha mẹ hắn cũng gấp gáp rồi, ta nên tìm cho hắn một mối hôn sự cho phải."

Như Ý không lên tiếng, coi như mình hiểu sai ý, căn bản nhị thiếu phu nhân không có ý tứ kia. Thật ra thì trước giờ nàng chưa bao giờ có ý nghĩ này, mới vừa rồi nhị thiếu phu nhân hỏi như vậy, ý nghĩ này đột nhiên vọt ra, một khi trong đầu động ý niệm, cũng có chút lo được lo mất.

Hôm nay, Văn Sơn ca đã là quản sự rồi, nhị thiếu gia và nhị thiếu phu nhân coi trọng hắn, hẳn là sẽ tìm một người xứng đôi với hắn! Nàng thì tính là cái gì đây?

Vân Anh tới báo, nói Minh Châu tiểu thư tặng mấy túi thơm tới đây.

"Lấy vào đi." Lâm Lan nói, Minh Châu tặng đồ cho nàng, đây là lần đầu.

Vân Anh bưng khay hình lá sen vào, bên trên đặt hai cái túi thơm, một cái màu hồng cánh sen, thêu hoa sen tịnh đế, một cái màu xanh, thêu hỉ thước chuyền cành. Công phu thêu tinh tế, có thể thấy được đã mất công một phen.

"Không biết cô ta nghĩ gì lại tặng ta túi thơm." Lâm Lan lấy túi màu hồng cánh sen, đặt trên chóp mũi hít hà, có mùi thơm ngải cứu nhàn nhạt.

"Nghe Tiểu Hà bên cạnh Minh Châu tiểu thư nói, Minh Châu tiểu thư làm cho mỗi người trong nhà một cái túi thơm, bên trong có bỏ lá ngải cứu, đeo bên người, có thể khu muỗi trừ tà." Vân Anh cười nói.

Lâm Lan gật đầu: "Cô ta cũng có lòng rồi."

Vừa nói vừa ngửi túi thơm, đột nhiên cảm thấy trong dạ dày một trận quay cuồng, không nhịn được nôn mửa.

Như Ý một bên vội thay nàng nhu bối thuận khí, gấp giọng ân cần: "Nhị thiếu phu nhân, có chỗ nào không thoải mái?"

Lâm Lan nôn khan một trận, phun ra vài hớp nước trong, trong bụng lại cồn lên, thật giống như trong dạ dày có vật gì đó đẩy lên, vẫn khó chịu vô cùng.

Vân Anh yếu ớt nói: "Chẳng lẽ là ăn phải đồ hư?"

"Làm sao có thể? Buổi sáng nhị thiếu phu nhân chỉ ăn một chén cháo ý dĩ." Như Ý nói.

Lâm Lan thở dốc một hơi, ngực vẫn rất khó chịu, vô lực khoát khoát tay: "Không có chuyện gì, có thể là không quen ngửi mùi lá ngải."

Như Ý nói: "Vân Anh, cô còn không mau đem túi thơm này xuống."

Vân Anh bận rộn thu túi thơm bưng đi. Như Ý bưng đến một chén nước ấm: "Nhị thiếu phu nhân, uống chút nước đi ạ. Có thoải mái hơn chút nào không? Có phải là do mấy ngày nay mệt mỏi quá? Có cần mời đại phu xem không?"

Vài ngày trước, tiểu thiếu gia Thừa Tuyên sốt cao, nhị thiếu phu nhân phụng bồi đại thiếu phu nhân hai ngày không chợp mắt. Lâm Lan uống một hớp, có chút thoải mái lại, mỉm cười nói: "Đại phu gì, ta là đại phu còn gì nữa? Không có chuyện gì, ta nghỉ ngơi một chút là được."

Lâm Lan không ăn nổi cơm trưa, một chút khẩu vị cũng không có, mệt mỏi nằm cho tới khi Minh Doãn hạ triều. Nghe nói Lan Nhi không thoải mái, Lý Minh Doãn không kịp thay quan phục đã chạy tới xem nàng thế nào. Sờ sờ trán của nàng, không sốt, trong lòng an tâm một chút, hắn lo Lan Nhi bị lây ốm của Tuyên Nhi.

"Lan Nhi, nàng cảm thấy thế nào? Còn khó chịu không?" Lý Minh Doãn ôn nhu hỏi.

"Ta không sao, cảm thấy hơi mệt một chút, nằm một ngày đã đỡ hơn." Lâm Lan ngồi dậy, Lý Minh Doãn vội đưa gối mềm cho nàng gối lưng.

"Nhưng ta nghe Vân Anh nói, nàng bị nôn." Lý Minh Doãn vẫn không yên lòng.

"Ah, đó là do ngửi túi thơm Minh Châu đưa tới, không biết vì sao lại thấy buồn nôn." Lâm Lan miễn cưỡng mà nói.

Lý Minh Doãn nhíu mày, cẩn trọng hỏi: "Lan Nhi, có phải nàng đã có?"

Lâm Lan ngơ ngác một chút, cẩn thận hồi tưởng, tựa hồ từ sau khi ở biệt viện về, nguyệt sự của nàng chưa tới, tính toán ra, đã quá mười ngày rồi.
Bình Luận (0)
Comment