"Lâm Lan, cháu nói cậu có thể hiểu được, cậu biết cháu khó xử, nhưng Hinh Nhi hôm nay một lòng muốn chết, ta làm cha mà không có biện pháp nào cả." Diệp Đức Hoài không thể làm gì khác hơn là lấy lui làm tiến.
Lâm Lan nhẹ mỉm cười nói: "Biểu muội lấy tính mệnh đánh cược, được ăn cả ngã về không, đánh cuộc đúng là cậu cả không đành lòng."
"Vạn nhất nó nói thật?" Diệp Đức Hoài nói.
"Cháu hỏi cậu, nếu con gái nhà ai coi trọng Minh Doãn cũng dùng chiêu này, cháu phải đáp ứng cho bọn họ vào cửa hết sao?" Lâm Lan bình tĩnh nhìn cậu cả.
"Nhưng Hinh Nhi là biểu muội Minh Doãn, nữ tử bên cạnh có thể sánh bằng? Cho dù không có tình yêu nhưng cũng có tình thân." Giọng nói Diệp Đức Hoài cao lên chút ít.
Lâm Lan hết lời nói, cậu cả một lòng bảo vệ con gái mình, đã hoàn toàn không để ý cảm thụ của nàng.
"Ta chỉ có một nữ nhi, vì con bé, ta đánh cược mang tấm mặt mo tới van cầu cháu, Lâm Lan, cháu hãy thông cảm cho nỗi khó xử của cậu, chỉ cần cháu gật đầu, cậu nhất định sẽ bảo ban Hinh Nhi thật tốt, không để nó gây chuyện thị phi, tương lai nếu nó ghen tuông, không tôn trọng lời cháu nói, cậu tuyệt đối không bao che, cháu muốn xử trí như thế nào cũng được, chỉ mong cháu nể mặt mũi cậu, nể mặt mũi Diệp gia, đáp ứng đi!" Giọng Diệp Đức Hoài mềm nhũn ra.
Lâm Lan im lặng một lúc lâu, cậu cả đã nói tới mức này, nàng còn có thể nói gì? Hồi lâu, Lâm Lan mới nói: "Cậu cả, cháu vẫn một câu kia, nếu cậu cả cố ý như thế, Minh Doãn cũng có ý tứ này, như vậy, cháu đồng ý."
"Lâm Lan, cậu vẫn luôn cho rằng cháu là người thấu tình đạt lý, chuyện này, cháu suy nghĩ kỹ lại nhé. Ngày mai cậu lại đến."
Đàm phán tan rã trong không vui, Diệp Đức Hoài phẫn nộ rời đi, hắn thật sự nghĩ mãi không ra, Hinh Nhi bất quá van xin làm thiếp thất, không có yêu cầu ngang hàng với Lâm Lan, nam nhân tam thê tứ thiếp, không phải là rất bình thường sao? Huống chi Minh Doãn ưu tú như vậy, Lâm Lan thật sự quá nhỏ nhen rồi.
Sau khi đại cữu gia đi, Lâm Lan gọi Chu mama tới để cho bà đi Diệp gia hỏi thăm tình hình Diệp Hinh Nhi. Nói đùa, nàng không đời nào chắp tay đem trượng phu mình giao cho người ta. Mang cái chết ra uy hiếp nàng sao, nàng sẽ không để mình bị đẩy vòng vòng, lời không dễ nghe một chút, Diệp Hinh Nhi có chết hay không cũng không quan hệ gì tới nàng. Nàng nhận làm nữ nhân ghen tuông ích kỷ đấy, mặc kệ các ngươi nói gì. Chu mama vẫn chưa biết Diệp Đức Hoài tới có mục đích gì, nhưng bà hiểu rõ Diệp Hinh Nhi vì gì tự sát.
"Theo lão nô xem xét, biểu tiểu thư làm mà không dám nhận, sợ lão gia trách cứ, cho nên làm ra cử động lần này."
Chu mama phân tích Lâm Lan cười lạnh: "Mục đích của cô ta không chỉ chừng này, cô ta còn muốn dùng cái này uy hiếp đại cữu gia thỏa hiệp, để cho cô ta vào cửa nhà này."
Chu mama kinh ngạc: "Là đại cữu gia nói?"
"Nếu không, mama cho rằng vì sao đại cữu gia tới tìm ta?" Trong lòng Lâm Lan bốc hỏa, nếu không phải đang mang thai, không nên tức giận, nàng lập tức đi Diệp gia giáo huấn một trận nên thân cho Diệp Hinh Nhi.
Chu mama cả giận: "Diệp gia cho tới bây giờ không có chuyện nam tử cưới vợ bé, nữ tử làm thiếp cho người ta, lão thái thái hận nhất nam tử cưới vợ bé, năm đó lão thái gia bị một ả hồ ly tinh làm cho say mê, định đem người vào cửa, thiếu chút nữa làm cho cửa nát nhà tan, lão thái thái vì thế mấy năm không để ý lão thái gia."
Ánh mắt Lâm Lan sáng lên: "Có chuyện này? Ta mới nghe lần đầu."
Chu mama thở dài nói: "Chuyện này lão thái thái không cho nói ra, vì vậy, nội tình, chỉ có mấy lão nhân trong phủ biết, đại lão gia cũng biết."
"Chuyện cụ thể thế nào?" Lâm Lan cẩn thận hỏi, đây là bí mật của Diệp gia, nàng sẽ không bắt buộc Chu mama nói.
Nhưng chuyện này, có thể sẽ trợ giúp được cho nàng.
Chu mama do dự chốc lát, nói: "Chuyện này không phải là không thể được nói, lão thái thái không để cho người nói, sợ là nghe xong sẽ chán ốm. Năm đó, lão thái thái đã sinh hạ đại lão gia cùng nhị lão gia, lại đang bụng mang dạ chửa, khi đó, Diệp gia chưa làm ăn lớn như bây giờ nhưng ở Phong An cũng coi như là phú giáp một phương, lão thái thái mang bầu còn phải chăm sóc hai đứa bé, phụng dưỡng mẹ chồng, xử lý chuyện nhà, rất là cực khổ, vì thế không còn sức hầu hạ lão thái gia. Lúc đó, dì của lão thái gia góa chồng, đưa hai nữ nhi tới Diệp gia tìm nơi nương tựa, đại nữ nhi nhìn Diệp gia giàu có, lão thái gia anh tuấn, liền động tâm tư, mấy phen lẳng lơ, lão thái gia như bị đoạt hồn, nhất định phải nạp cô ta làm thiếp, trong lòng lão thái thái đau khổ vô cùng! Mặc dù đã ầm ĩ vài lần, nhưng lão thái gia như bị bỏ bùa, cộng thêm có chỗ dựa mẫu thân, không màng lão thái thái phản đối, dám đem người nạp làm di nương. Từ đó tai họa không ngừng, đầu tiên là đại lão gia đang yên đang lành thiếu chút nữa chết đuối, nửa đêm rắn độc bò vào phòng nhị lão gia, lão thái thái mang thai bảy tháng, sinh non một nhi tử, đứa bé mới sinh toàn thân nổi ban xanh, sống chưa được ba ngày thì mất. Lão thái thái nổi lên lòng nghi ngờ, bắt đầu thầm tra, sau biết được là do di nương kia giở trò quỷ, tới lúc bắt được chứng cớ, lão thái thái không để ý mẹ chồng phản đối dứt khoát đem người nộp quan phủ, chứng cớ vô cùng xác thực, di nương kia tự biết chạy không được, ở trong ngục treo cổ tự tử, lúc này lão thái gia mới biết được người mình trăm phương ngàn kế đưa vào cửa chính là rắn độc, trong lòng vô cùng áy náy, thề không bao giờ... cưới vợ bé nữa."
Lâm Lan nghe được sợ hết hồn hết vía, nữ nhân ác độc, rõ ràng là muốn trừ Diệp lão thái thái cùng hài tử, sau đó một mình độc bá lão thái gia.
"Lão thái thái ba năm không nói một câu với lão thái gia, về sau có tam tiểu thư, quan hệ vợ chồng mới hơi hòa hoãn, cho nên, lão thái thái đặc biệt thương yêu tam tiểu thư, đáng tiếc... Tam tiểu thư... " Chu mama nghĩ đến tam tiểu thư, lại là một trận âu sầu.
Trong lòng Lâm Lan đã có chủ ý: "Chu mama, mama nói, nếu lão thái thái biết Diệp Hinh Nhi tìm cái chết để gả cho nhị thiếu gia, bà sẽ nghĩ như thế nào?"
Chu mama nói: "Lão thái thái chắc chắn sẽ không đáp ứng, lão thái thái đã sớm đã nói trước, nam tử Diệp gia chung thân không được cưới vợ bé, nữ nhi Diệp gia không thể làm thiếp người khác."
Lâm Lan cười: "Chu mama, làm phiền mama nói ra lời này, bằng không, ta thật sự khó xử. Vậy đi, mama không cần đi Diệp gia nghe ngóng, ta sẽ viết một phong thư, nói rõ ngọn nguồn với lão thái thái, để lão thái thái tới định đoạt."
Chu mama vội nói: "Đúng vậy! Chúng ta đem chuyện nói cho lão thái thái, xem đại lão gia còn dám nói chuyện cưới vợ bé hay không, đại lão gia hồ đồ quá rồi! Hôm nay nhị thiếu phu nhân có bầu, ngài ấy không biết xấu hổ mở miệng chuyện này. Chuyện này lão nô tự mình đi làm, vừa lúc lão nô muốn trở về thăm lão thái thái."
Chu mama biết rõ Diệp Hinh Nhi, người như thế này tâm thuật bất chánh, nếu vào cửa, sợ là nhà này không còn ngày bình an.
Lâm Lan nói viết liền viết, lưu loát viết đầy ba tờ giấy, đầu tiên là hồi báo sự nghiệp Minh Doãn đạt thành tựu cao, tiếp đó báo tin mừng, nàng mang thai đôi, sau là chuyện nàng nhận cha, mặc dù Lâm Lan không chào đón người cha này, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn có thể dùng tới một chút, cuối cùng mới hời hợt nói qua chuyện Diệp Hinh Nhi câu dẫn Minh Doãn bất thành, cho nên tìm chết, đại cữu gia van cầu nàng để cho Diệp Hinh Nhi vào cửa. Chu mama lập tức đi thu thập hành lý.
Đến tối Lý Minh Doãn về nhà, Chu mama đã lên đường. Sau bữa cơm tối, Lý Minh Doãn theo thường lệ dìu Lâm Lan đi hậu viên tản bộ.
"Minh Doãn, hay là chàng đi thăm biểu muội một chút. Nói như thế nào, cô ấy bị vậy cũng là vì chàng..." Lâm Lan thử dò xét.
Lý Minh Doãn cười khổ: "Ta đi có thể thay đổi gì sao? Không đi thì tốt hơn."
"Vậy chàng không quản sống chết của cô ấy? Ta nghe nói, biểu muội thuốc không uống, cơm không ăn, một lòng muốn chết." Lâm Lan nói.
Lý Minh Doãn nhăn mày: "Không biết là bị mê lú gì, nó một lòng muốn chết, ta có thể có biện pháp gì? Chẳng lẽ phải thỏa mãn tâm nguyện của nó? Vậy ta coi như chết đi còn hơn."
Lâm Lan xì cười nói: "Cưới cô ấy khiến chàng sống không bằng chết?"
Thần sắc Lý Minh Doãn trịnh trọng, nhìn Lâm Lan thật sâu, nói: "Ta đã sớm thề, đời này chỉ cùng nàng tới bạc đầu, tâm của ta không lớn, chỉ có thể chứa một nữ nhân, nàng đã chiếm hết tâm ta rồi, không thể chấp nhận người khác."
Lâm Lan nghe vậy, cảm thấy được an ủi, yêu nhau dễ dàng gần nhau khó khăn, động tình dễ dàng chuyên tình khó khăn, Lý Minh Doãn đích xác là người chồng tốt.
"Nhưng mà, chúng ta không thể trơ mắt nhìn biểu muội đi tìm chết đúng không? Làm sao bây giờ?" Lâm Lan muốn nghe ý Minh Doãn một chút.
Nếu như nàng bất kể buông tay, Lý Minh Doãn sẽ giải quyết chuyện này như thế nào. Lý Minh Doãn mặc nhiên, chậm rãi dạo bước, cái vấn đề này, hắn đã suy nghĩ suốt hai ngày, như thế nào mới có thể để cho Diệp Hinh Nhi chặt đứt niệm tưởng đối với hắn? Hôm đó ở thư phòng, hắn đã nói rõ ràng, còn gì để nói nữa? Haiz... Thật sự có chút luống cuống!
"Hay là, chàng nạp cô ấy, coi như rảnh rỗi nuôi thêm một người trong nhà." Lâm Lan cố ý nói.
Lý Minh Doãn đột nhiên dừng chân, quay đầu lại trầm giọng nói: "Không được, tuyệt đối không được, nàng cũng biết Hinh Nhi biểu muội đấy, là loại người không chịu an phận thủ thường. Nàng đừng mềm lòng, đến lúc đó dẫn sói vào nhà."
Tích tụ về điểm này trong lòng Lâm Lan hoàn toàn tiêu trừ, xem ra trong lòng Minh Doãn cũng đã hiểu được. Như vậy thì tốt, nàng chỉ sợ Minh Doãn nhất thời mềm lòng.
"Nhưng mà, hôm nay cậu cả tới cửa tìm ta." Lâm Lan cẩn trọng nói.
Sắc mặt Lý Minh Doãn tối sầm lại: "Tìm nàng làm gì?"
"Cậu cả nói, biểu muội cam chịu làm thiếp." "Hoang đường, cực kỳ hoang đường."
Lý Minh Doãn phất tay áo cả giận nói: "Cậu cả thật hồ đồ, cậu ấy thỏa hiệp một lần, biểu muội sẽ càng lấn tới."
"Cậu cả là lo lắng cho ái nữ, đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, ta rất đồng tình với cậu ấy, hôm nay cậu tới cửa để van cầu ta, chính cậu cũng khó xử." Lâm Lan nhỏ giọng nói.
"Xem ra, chuyện này không giải quyết không được, ta đây liền đi Diệp gia, nói rõ ràng với cậu cả, muốn ta nạp biểu muội làm thiếp, ngàn vạn lần không thể."
Lý Minh Doãn vừa nói vừa quay trở về, hắn thật sự nổi giận, hắn chỉ có mình Lan Nhi, không bao giờ nạp thiếp, giờ lại xảy ra chuyện như thế này, nhất là hôm nay Lan Nhi đang có thai! Vạn nhất tức giận... mười cái mạng của Diệp Hinh Nhi cũng không đền được.
Lâm Lan vội vàng kéo hắn: "Minh Doãn, chàng đừng vọng động, chàng hãy nghe ta nói, chuyện này, quả quyết cự tuyệt không được, vạn nhất Diệp Hinh Nhi làm thật, cô ấy chết rồi, mặc dù nói là cô ấy gieo gió gặt bão, nhưng trong lòng chàng và ta cũng sẽ không an, cậu cả thì càng không cần nói, cậu sẽ thống hận chúng ta. Cậu cả thương chàng, giúp chàng như vậy, nói lời thương tâm, nếu không có cậu cả, ta và chàng không có hôm nay."
"Vậy nàng nói nên làm cái gì bây giờ?" Lý Minh Doãn phiền não vô cùng.
"Trước tiên, hiện giờ ta đang mang thai, không nên nói chuyện này, chờ ta sinh con xong hãy nói. Như vậy, Diệp Hinh Nhi sẽ cho là có hi vọng, cậu cả cũng không quá bức bách. Ta đã để cho Chu mama đưa thư về Phong An, xin chỉ thị lão thái thái." Lâm Lan nói.