Lâm Lan muốn đi Phủ Tướng quân, hai vợ chồng Đinh Nhược Nghiên dứt khoát đi Đinh gia ăn tết, sau khi Đinh lão gia được phóng thích, nhàn rỗi ở nhà, cuộc đời này coi như không thể trở lại con đường làm quan, hôm nay toàn bộ Đinh gia trông cậy vào Lý Minh Tắc, hi vọng hắn có thể kéo anh vợ theo.
Trước kia ánh mắt Đinh phu nhân nhìn Lý Minh Tắc như nhìn cứt chó, bây giờ tôn sùng hắn như thượng khách, không biết nên nịnh nọt thế nào cho phải. Nhớ ngày đó, nhị thiếu phu nhân Lý gia châm chọc bà ta, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khi dễ thiếu niên thất bại. Khi đó, bà ta nào nghĩ đến thay đổi bất ngờ này, Càn Khôn điên chuyển, hơn nữa báo ứng tới nhanh như vậy.
Lâm Trí Viễn sợ Lâm Lan thay đổi ý, để cho Lâm Phong dẫn Sơn Nhi cùng nhau đi đón Lâm Lan.
"Nhị tỷ, tỷ đi chậm thôi, chúng ta không vội."
Lâm Sơn rất hiểu chuyện nắm tay nhị tỷ, ngó ngó cái bụng nhị tỷ mình, trong đó là cháu trai hoặc cháu gái cu cậu đấy! Nhất định phải cẩn thận mới được. Lâm Phong cùng Lý Minh Doãn nhìn Sơn Nhi một bộ tiểu đại nhân, cả hai cùng phì cười.
Lâm Phong cố ý cười giỡn nói: "Tam đệ không vội, nhưng phụ thân rất gấp gáp!"
Lâm Sơn bĩu môi, nói: "Phụ thân là một Đại Tướng Quân, điểm kiên nhẫn này không có, làm sao mang binh ra trận giết địch? Nhị tỷ, chúng ta cứ đi chậm thôi, dạo này phụ thân hay gấp gáp lắm, nói gió chính là mưa, như vậy không hay, lần trước, mẹ đệ về nhà nói tỷ ho khan mấy tiếng, phụ thân lập tức phái ngươi đi lấy thuốc trị ho, bảo mẹ đệ nhanh chóng cho người mang qua, mẹ đệ bảo tỷ có bầu, sao có thể tùy tiện uống thuốc, không cho người đưa tới, thế là đệ ăn khổ luôn, không cẩn thận ho khan vài tiếng, phụ thân đem hết số thuốc kia rót thẳng xuống bụng đệ, đến giờ còn chưa hết."
Tiếng Sơn Nhi nhỏ dần, học tập bộ dạng thở dài buồn rầu của các vị đại nhân, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Lâm Lan vừa bực mình vừa buồn cười: "Cha đệ hồ đồ quá, thuốc này không phải là cơm, nói ăn thì ăn, không có bệnh lại thành ra bệnh đấy."
Lâm Sơn tràn đầy đồng cảm phụ họa: "Đúng đấy, đệ cũng đã nói như vậy."
Lâm Phong ha ha cười: "Muội tử, muội đừng nghe Sơn Nhi thêu dệt. Phụ thân chỉ cho tam đệ ăn một bình nước Sơn Trà thôi. Tam đệ, có đúng không?"
Lâm Sơn nhướng mày lên nói: "Đại ca thật thà quá. Nếu đệ không nói, còn không biết phụ thân sẽ cho đệ uống thuốc gì đâu. Hay là, huynh giúp đệ một việc, lúc ăn tiệc huynh giả bộ khụ khụ miếng tiếng, để phụ thân đem số thuốc dư lại xử lý với huynh?"
Lâm Phong dở khóc dở cười, tam đệ này của hắn đúng là tiểu quỷ, thông minh lanh lẹ giống hệt Lan Nhi. Cùng là huyết mạch phụ thân, sao lại chỉ mình hắn thành thật thế này?
Lâm Lan kinh ngạc nói: "Cha đệ lấy bao nhiêu thuốc về vậy?"
Mí mắt Lâm Sơn chớp liên tục: "Cũng không phải là rất nhiều á! Chừng mười bình Sơn Trà, chừng mười bình nước lê, các loại thuốc chữa thương hàn tầm bảy đơn, rồi nhiều thứ gì đó đệ không biết, bàn lớn gỗ hoa lê trong nhà bày không xuể."
Lâm Lan cùng Lý Minh Doãn hai mặt nhìn nhau, lão già kia muốn mở cửa tiệm thuốc sao? Không trách được mỗi lần Phùng Thị tới mang bao lớn bao nhỏ thuốc, lão già kia định bán buôn sao?
Lý Minh Doãn cười cười. Ôn tồn nói với Sơn Nhi: "Đó là vì cha đệ yêu thương nhị tỷ đệ."
Lâm Sơn gật đầu nói: "Phụ thân là quan tâm sẽ bị loạn, nhà nhị tỷ mở tiệm thuốc, nhị tỷ là đại phu, cha lại đưa qua, nếu thuốc này mua ở Hồi Xuân Đường còn được, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, nhưng cha lại không đi Hồi Xuân Đường mua thuốc, tiện nghi cho kẻ khác."
Lâm Lan nén cười, nhéo mũi Sơn Nhi: "Đệ lắm bực tức thế? Đi nhanh đi."
Lâm Lan không khỏi bước nhanh hơn, Sơn Nhi một phen bực tức, lại khiến trong lòng Lâm Lan không khỏi mềm đi, lão già kia mang binh đánh giặc có mấy phần bản lãnh, ở quan trường cũng biết đưa đẩy, nhưng ngoài phương diện đó, ông ấy thật thiếu trí thông minh, nhưng như vậy nói rõ, ông ấy vô cùng thương yêu con gái.
Lý Minh Doãn bước lên đỡ Lâm Lan, Lâm Lan bước nhanh, có phải đã sáng tỏ nội tâm rồi? Bốn người còn chưa tới tiền sảnh đã thấy Lâm Trí Viễn ở đó trông ngóng.
Thấy bọn họ tới, ông ấy cười tới nỗi nếp nhăn trên mặt nhất thời sâu thêm vài phần, bước nhanh chào đón: "Chậm chậm, cẩn thận bậc thang."
Sơn Nhi cười hì hì chạy lên trước, kéo tay phụ thân: "Phụ thân phụ thân, Sơn Nhi đã đưa nhị tỷ tới, phụ thân nhất định phải đáp ứng chuyện đã hứa với Sơn Nhi đó nha."
Lâm Trí Viễn trìu mến xoa xoa đầu Sơn Nhi, cười nói: "Phụ thân đã bao giờ lừa gạt con? Mau giúp phụ thân đỡ nhị tỷ con vào nhà, cẩn thận gió lớn."
Trong lời nói của lão già kia lộ ra câu quan tâm tới nàng, tay Lâm Lan vịn Minh Doãn bất giác nắm thật chặt.
Lý Minh Doãn tiến lên chắp tay trước ngực thi lễ với nhạc phụ, Lâm Lan cũng muốn quỳ gối hành lễ, Lâm Trí Viễn liền đỡ nàng: "Không được không được, hiện giờ con đang có bầu, cẩn thận."
Trong lời nói của ông ấy mang theo cao hứng, chân tay luống cuống, Lan Nhi tới, ông đã vui mừng vô tận, hiện tại Lan Nhi còn muốn hành lễ với ông, có phải quan hệ phụ tử giữa hai người họ đã tiến thêm một bước không?
Vương mama một bên cười híp mắt nói: "Lão gia biết nhị tiểu thư cùng cô gia hôm nay tới, ngày nào cũng nhắc, ai ai cũng biết lão gia mong đợi nhị tiểu thư cùng cô gia thế nào."
Lâm Trí Viễn đỏ mặt, khẽ trách: "Ngươi còn không đi bẩm báo phu nhân, mọi người đến đông đủ rồi."
Vương mama cười nói: "Lão nô đi ngay."
Đám người Lâm Lan mới vừa ngồi xuống, Phùng Thị đã ôm Hàm Nhi tới, trên trán có chút mồ hôi, cười nói: "Hàm Nhi càng lúc càng lớn, ta ôm nó đi phòng bếp một chuyến mà thở hổn hển."
Lâm Phong muốn tới ôm nhi tử nhưng Hàm Nhi đã giang hai tay, miệng hô: "Gia gia ôm, gia gia ôm..."
Lâm Trí Viễn rất đắc ý ôm Hàm Nhi, cười nói: "Ngoan... Gia gia ôm, Hàm Nhi ngoan nhất, nào, thơm gia gia một cái."
Hàm Nhi nghe lời chu cái miệng nhỏ nhắn hôn chụt lên mặt Lâm Trí Viễn, không ngại râu gia gia châm lên mặt.
Lâm Phong hâm mộ trợn mắt: "Con thỏ nhỏ kia, sao không cho cha hôn? Ta là cha ruột con đấy."
Hàm Nhi rất vô tội mở to mắt nhìn Lâm Phong. Phùng Thị cười nói: "Hàm Nhi còn nhỏ, đứa bé nào cũng vậy, ai hay vui đùa với nó, thì nó sẽ âu yếm với người đó, cậu ngày ngày bận rộn bên ngoài, Hàm Nhi ít gặp, tự nhiên sẽ có chút lạ, lát nữa sẽ quen ngay thôi."
Lâm Lan mỉm cười nói: "Đại ca hâm mộ thì mau thành gia đi, đến lúc đó Hàm Nhi sẽ ngày ngày thơm anh."
Phùng Thị phụ họa: "Đây cũng là lẽ phải, Lâm Lan, cô khuyên nhủ anh mình đi, ta đã sớm muốn tìm vợ mới cho cậu ấy nhưng cậu ấy ra sức khước từ. Lâm Phong một mình bên ngoài, bên cạnh không có người chiếu cố, trong lòng ta cùng lão gia lo lắng."
Lâm Phong quẫn bách ho hai tiếng, Lâm Sơn một bên lập tức đứng bật dậy: "Đại ca, có phải anh bị cảm mạo rồi không?"
Mọi người nhớ đến chuyện hồi nãy, không nhịn được cười lớn.
Lâm Trí Viễn cùng Phùng Thị không biết bọn họ cười cái gì, không khỏi nhìn lẫn nhau. Bữa tiệc Trung Thu vui vẻ hòa thuận, Lâm Phong vốn định khuyên muội phu uống nhiều vài chén, Lý Minh Doãn sợ mình ám mùi rượu ảnh hưởng Lan Nhi nên từ chối, Lâm Trí Viễn liền thay hắn giải vây, nói nếu Lâm Phong chuốc Minh Doãn quá chén, đến lúc đó người nào chiếu cố muội tử con... Lâm Phong đành phải thôi. Sau khi tan tiệc, là Bái Nguyệt. Trên mảnh đất trống trong hoa viên, hương án đã bày, có bánh Trung Thu, các loại hoa quả...
Lâm Trí Viễn lạy Nguyệt Thần, sau đó tế Thẩm Thị, bi thương nói: "Bội Dung à! Hôm nay là ngày hội Trung Thu, rốt cuộc ta cùng Phong Nhi, Lan Nhi đã đoàn tụ rồi, nàng trên trời có linh, nhất định phải phù hộ Lan Nhi có thể thuận lợi sinh hạ đứa bé khỏe mạnh, mẫu tử bình an, xin nàng yên tâm, ta sẽ chăm sóc các con thật tốt, không để chúng phải chịu khổ, chịu ủy khuất nữa..."
Phùng Thị cũng cung kính thắp ba nén nhang, lạy ba cái, tỏ thái độ tôn kính với Thẩm Thị.
Thấy tình cảnh này, Lâm Lan không khỏi đau buồn, ngẩng đầu nhìn trăng rằm, ánh trăng sáng trong, rót xuống mảnh đất lành lạnh. Mẹ, mẹ yên tâm! Lan Nhi cùng ca ca nhất định sẽ sống tốt.
Lý Minh Doãn yên lặng nắm tay Lan Nhi, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, trên mặt trịnh trọng, phảng phất đang nói: Nhạc mẫu đại nhân, xin yên lòng! Con nhất định sẽ chăm sóc Lan Nhi thật tốt.
Từ phủ Tướng quân trở về, dọc theo đường đi Lâm Lan tựa trong ngực Minh Doãn, yên lặng không biết suy nghĩ cái gì.
Lý Minh Doãn xoa bụng của nàng, ân cần hỏi: "Có phải là mệt quá không?"
Lâm Lan lắc đầu, sâu kín nói: "Có thật là ông ấy muốn đi Mân Chiết?"
Lý Minh Doãn cười cười: "Nàng hi vọng ông ấy đi hay không đi?"
Lâm Lan lặng yên hồi lâu: "Chỉ là vì ta cảm thấy nếu lần này ông ấy đi, vậy còn Phùng Thị và Sơn Nhi thì sao. Phùng Thị đáng thương, thành thân nhiều năm nhưng cuộc sống vợ chồng ở chung một chỗ có thể đếm được trên đầu ngón tay."
Lý Minh Doãn không trả lời nàng. Lan Nhi nghĩ điều này, nói rõ tâm tư của nàng đã dần thay đổi theo thời gian, có một số việc, tự bản thân nhận thức tốt hơn so với người bên cạnh nói thẳng ra, cho nên hắn ôn nhu nói: "Ta đi đâu cũng sẽ mang theo nàng."
Trở lại Hà Hoa Lý, Ngọc Dung nói, phu nhân Tĩnh Bá Hầu đưa bánh Trung Thu cùng trái cây tới, Tĩnh Bá Hầu còn nói nếu như nhị thiếu gia tiện, muốn mời qua phủ uống vài chén trà nhạt. Tĩnh Bá Hầu mời, Lý Minh Doãn tự nhiên không thể từ chối, Lâm Lan nói Minh Doãn mang bánh hoa hồng cùng bánh trứng gà qua cho Dung Nhi nếm thử.
Sau khi Lý Minh Doãn đi, Ngọc Dung mới nói: "Biểu tiểu thư Diệp gia cũng sai người đưa lễ vật tới."
Lâm Lan khẽ nhíu mày: "Là cái gì?"
"Bánh Trung Thu ạ! Nói là biểu tiểu thư tự mình làm, còn có một lá bùa bình an, nói là đưa cho nhị thiếu phu nhân, còn có một một chiếc quạt cho nhị thiếu gia."
Lâm Lan lặng im, ai cần bùa bình an của cô ta, cô ta không gây phiền nhiễu chính là bình an lớn nhất rồi, lại còn quạt ư, thật cho là Minh Doãn muốn cô ta? Trong lòng quá khẩn cấp rồi.
Lâm Lan hừ lạnh một tiếng: "Ném cả đi."