Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 337

Thừa dịp lão thái thái cao hứng, Lâm Lan nháy mắt với Lý Minh Doãn, Lý Minh Doãn hiểu ý nói: "Bà ngoại, bà xem, chuyện đã giải quyết xong, có phải nên cho cậu cả đứng dậy?"

Lâm Lan cũng nói: "Cậu cả là vì đau lòng biểu muội, đáng thương tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, bà ngoại hãy cho cậu cả đứng lên đi ạ."

Diệp lão thái thái vốn không có ý định phạt quá nặng, nhi tử của mình nên bà rõ ràng, Đức Hoài là nhất thời hồ đồ bị Hinh Nhi hù dọa, nếu Minh Doãn cùng Lâm Lan cầu tình, bà đương nhiên ưng thuận, cũng để cho Đức Hoài biết mình có nhiều hồ đồ thế nào.

Diệp lão thái thái ra vẻ ngượng nghịu, gắt nhẹ: "Cháu đã nói thế rồi, ta còn có thể không theo sao? Chu mama, ngươi dẫn biểu thiếu gia đi Từ Đường, nói với đại lão gia, nếu nó biết sai rồi thì đứng lên đi."

Chu mama dạ một tiếng, đi trước dẫn đường. Trong Từ Đường ánh sáng mờ mờ, yên tĩnh không tiếng động, Diệp Đức Hoài đã quỳ hai canh giờ, tuy nói có nệm êm nhưng dầu gì cũng đã lớn tuổi, quỳ lâu xương cứng ngắc, chân tê dại, thật không chịu nổi, cầm tay áo rồi nhưng cũng không dám lau mồ hôi trên trán, cũng không dám đứng lên đi lại, đã rất lâu rồi mẫu thân không tức giận như vậy, đều do hắn nhất thời hồ đồ, quản gia không nghiệm, hắn thật sự vì Hinh Nhi đập đầu vào cột gây sợ hãi.

"Cạch" cửa phía sau mở ra, Diệp Đức Hoài theo bản năng thẳng sống lưng, cho là mẫu thân đại nhân tới.

"Cậu cả!" Lý Minh Doãn đi tới thấy cậu cả quỳ tới cứng đờ, trong lòng một trận khó chịu, nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Đối với cậu cả, hắn luôn mang lòng kính trọng cùng cảm kích, mặc dù lần này cậu đúng là làm khó hắn và Lan Nhi nhưng hắn không hận cậu. "Cậu, cậu đứng lên đi." Lý Minh Doãn tiến lên đỡ hắn. Diệp Đức Hoài thấy người tới là Minh Doãn, trong lòng rất xấu hổ, ngượng ngùng nói: "Minh Doãn à, cháu đừng lo cho cậu, để cho cậu quỳ, là do cậu hồ đồ, cháu đừng trách cậu."

Lý Minh Doãn mỉm cười nói: "Cháu làm sao lại trách cậu chứ. Cậu đứng lên đi. Là bà ngoại bảo cháu tới đây."

Chu mama nói: "Đại lão gia, lão thái thái nói nếu ngài biết sai rồi thì đứng lên đi."

Lúc này Diệp Đức Hoài mới vịn Minh Doãn khẽ run rẩy đứng lên. Lý Minh Doãn dìu hắn ra khỏi Từ Đường, đến phòng ấm ngồi xuống, sai người nhanh chóng dâng trà nóng lên.

Diệp Đức Hoài uống một ngụm trà nóng, cuối cùng cũng lấy lại tình thần, nói với Minh Doãn: "Làm sao cháu còn chưa về? Mau về đi, Lâm Lan sẽ mong cháu."

Lý Minh Doãn cười cười, ngồi xuống một bên, nói: "Lúc nãy cháu đã về, giờ qua là mang Lan Nhi sang cùng để thăm bà ngoại."

Diệp Đức Hoài già rồi nhưng không khỏi đỏ mặt: "Lâm Lan không trách cậu sao?"

Lý Minh Doãn cười nói: "Làm sao lại như vậy? Lan Nhi luôn luôn kính trọng cậu."

Diệp Đức Hoài thở dài một cái, thử nghĩ xem lúc đầu chính mình tới cửa nói yêu cầu không an phận, mắt nhắm mắt mở đối với yêu cầu quá đáng của Hinh Nhi, thật sự là không xứng với bốn chữ quang minh lỗi lạc, người đã lớn tuổi mà còn dễ dàng mềm lòng, dễ dàng hồ đồ.

"Cháu nói với Lâm Lan, lần này là cậu sai, làm cho con bé phải suy nghĩ." Diệp Đức Hoài ngượng ngùng nói.

Lý Minh Doãn gật đầu: "Trong lòng Lan Nhi cũng rõ ràng, cũng có thể thông cảm nỗi khổ tâm của cậu, cô ấy sẽ không để ở trong lòng. Chuyện đã trôi qua rồi, cậu đừng để ý nữa."

Ba ngày sau, Diệp Hinh Nhi bị Diệp lão thái thái đuổi về Phong An, Phùng Thị làm trọn bổn phận nhà mẹ đẻ Lâm Lan, đi qua trò chuyện với Diệp lão thái thái cùng Vương Thị. Thứ nhất là kính trọng việc Diệp lão thái thái làm, thứ hai, lúc trước cùng đại cữu gia Diệp gia cãi cọ, mặc dù chuyện đã giải quyết nhưng trong lòng cũng có vướng mắc, rồi lại nói, so sánh với Lý gia, Diệp gia có quan hệ mật thiết hơn với Lý Minh Doãn, đây là giữ thể diện cho Minh Doãn, hai nhà hòa thuận, cuộc sống của vợ chồng son họ mới có thể trôi qua hạnh phúc.

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái đã hơn hai tháng, cửa ải cuối năm gần đến, ngày dự tính Lâm Lan sắp đến rồi. Bụng Lâm Lan rất lớn, trên bụng đầy vết rạn. Lâm Lan nằm ở trên giường, vuốt những đường vân như những đừng dài mảnh trên vỏ dưa hấu.

Trong lòng rất phiền muộn: "Minh Doãn, những đường vân này không mất đi, sau này bụng rất khó coi, chàng có ghét bỏ ta không?"

Lý Minh Doãn để quyển sách xuống, xoay người lại sờ bụng của nàng, ôn nhu nói: "Làm sao lại thế? Đây là nàng cực khổ vì con chúng ta, ta đau lòng còn không kịp, làm sao lại ghét bỏ? Nàng đừng suy nghĩ lung tung."

Lâm Lan nhăn mũi: "Ngoài miệng chàng nói như vậy, trong lòng nhất định sẽ ghét bỏ, cho dù hiện tại không chê, nói không chừng tương lai sẽ ghét bỏ."

Lý Minh Doãn bật cười: "Nàng nhiều tư tưởng kỳ diệu quá, ta là người như vậy sao?"

Lâm Lan hừ hừ nói: "Người sẽ thay đổi."

Lý Minh Doãn cười nói: "Vậy nàng cứ đợi mà xem. Nhìn xem có thay đổi không."

Lâm Lan liếc mắt, lại xoa xoa mấy đường rạn, hôm nay lại có thêm mấy đường. Chuyện này khiến tâm tình của nàng xuống thấp, trong đầu luôn nghĩ tới chuyện không tốt; nàng cùng Minh Doãn thân thể mạnh, không có ham mê bất lương, sinh hoạt cũng rất tốt, kể từ sau khi mang thai, nàng trở nên cẩn thận vô cùng, đồ ăn thức uống rất mực chú ý, đồ ăn không nên đụng là không đụng, tim thai nhi đập rất đều, thai vị cũng ổn, như vậy là em bé rất khỏe mạnh nhưng nàng vẫn luôn lo lắng cùng sợ hãi.

Thời đại này không có siêu âm, không nhìn thấy em bé trong bụng, giống như Ngụy Tử Huyên kia sinh đứa bé sứt môi thì sao? Vạn nhất con nàng nhiều ngón tay hay nhiều ngón chân, hoặc là có chỗ nào không ổn, vậy phải làm thế nào? Thật ra thì bản thân Lâm Lan rõ ràng, đây là chứng uất ức tiền sản, rất nhiều sản phụ sẽ có bệnh trạng như vậy, thấp thỏm, lo âu, bất an. Nàng đã nhiều lần điều chỉnh chính mình, nhưng là không khống chế được ý muốn suy nghĩ linh tinh. Lý Minh Doãn thấy Lan Nhi cau mày không nói, khoảng thời gian gần đây, Lan Nhi thường xuyên như vậy, tâm tư rất nặng nề, thật ra thì hắn cũng rất lo lắng, dĩ nhiên, không phải là những vết rạn trên bụng Lan Nhi, Lan Nhi có thế nào hắn cũng sẽ không để ý, hắn chỉ lo Lan Nhi không thể thuận lợi sinh nở, hắn đã hỏi riêng bà đỡ, bà đỡ nói, sinh đôi tương đương hai lần sinh, là khảo ngiệm lớn về nghị lực cùng thể lực của sản phụ.

"Lan Nhi, ta nghĩ mấy cái tên cho các con, nàng chọn nhé?" Lý Minh Doãn rút ra một tờ giấy. Lâm Lan tựa vào bả vai hắn nhìn.

"Theo như gia phả Lý gia, con chúng ta nếu là nam thì có chữ lót là "Thừa", mấy tên Thừa Đức, Thừa Nghiệp, Thừa Chí... không lấy, không có ý tứ gì hết, các con chúng ta, khẳng định không kém rồi, hậu sinh khả úy mà. Ta chỉ hi vọng bọn chúng có thể bình an, không buồn không lo lớn lên, nhưng mà Thừa Bình, Thừa An thì lại quá bình thường, mà quản gia phủ chúng ta cũng đã gọi là Phúc An rồi. Không được không được, cho nên, ta đã nghĩ gọi là Thừa Du, Thừa Duyệt, ý nghĩa vui vẻ cao hứng, bọn chúng là niềm vui lớn nhất cuộc đời chúng ta, nhìn bọn chúng lớn lên là bình yên vui vẻ của chúng ta, nàng xem thế nào?" Lý Minh Doãn ôn nhu nói.

Lâm Lan không ngừng gật đầu: "Ừm! Ta cũng rất thích, ta cũng không cầu các con chúng ta có bao nhiêu tiền đồ, có thể mạnh khỏe bình an là tốt rồi, nhưng mà... Vạn nhất là nữ nhi thì sao?"

Lý Minh Doãn cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng: "Nhi tử là ta đặt tên, nữ nhi sẽ để cho nàng đặt."

Cho nàng một chút chuyện để làm, nàng sẽ không còn thời gian suy nghĩ lung tung.

Lâm Lan bĩu môi: "Này. Chàng trọng nam khinh nữ sao! Tại sao chỉ đặt tên cho nhi tử mà không đặt tên cho nữ nhi? Ta khổ sở hoài thai mười tháng, chàng chỉ cần dễ dàng động đầu óc, không được không được, chàng phải nghĩ đi."

Lý Minh Doãn cười khổ nói: "Bà cô của ta ơi, ta tuyệt đối không có ý trọng nam khinh nữ, được rồi, thật ra thì ta cũng đã suy nghĩ, nhưng là cảm thấy không thích hợp, cho nên không thể làm gì khác hơn là mời nàng ra tay."

Lâm Lan quăng cho hắn ánh mắt xem thường: "Chàng định đặt tên gì?"

"Nàng không được cười đấy." Lý Minh Doãn cố ý muốn trêu chọc nàng.

"Nói mau nói mau."

Lý Minh Doãn nói quanh co: "Lý Như Hoa, Lý Như Ngọc, thế nào? Nữ nhi chúng ta khẳng định lớn lên như hoa như ngọc, xinh đẹp giống mẹ chúng."

Lâm Lan khịt mũi: "Tục, tục không chịu được, tài nghệ Trạng nguyên của chàng thế này thôi sao, quá kém, lại còn như hoa như ngọc. Mau đổi tên khác đi."

"Vậy... Lý Tư Huệ, Lý Tư Mẫn thì sao?"

Lâm Lan suy nghĩ một chút, nói: "Miễn cưỡng có thể được, nhưng mà, Phùng Thị là Phùng Thục Mẫn rồi, cùng tên trưởng bối, không được!"

Lý Minh Doãn ra vẻ uể oải nói: "Nàng xem đi, xem đi, khó khăn lắm mới nghĩ được, kết quả đều bị loại, ta thật sự không nghĩ ra nữa rồi."

"Được rồi được rồi, chàng làm cha kiểu gì vậy, chọn tên cũng không xong, để ta tự mình chọn." Lâm Lan phẫn nộ nằm xuống, chuẩn bị ngủ.

"Haiz... Đâu có thể tùy tiện đặt tên được, còn phải xem Thiên Địa Nhân, xem ngày sinh tháng đẻ..." Lý Minh Doãn càm ràm.

"Biết rồi biết rồi, vậy thì chờ con sinh ra rồi tính, Minh Doãn, đỡ ta dậy, ta muốn xoay qua chỗ khác ngủ, nằm thế này, ta hơi khó thở." Lâm Lan kêu lên.

Lý Minh Doãn cẩn thận đỡ hông nàng để nàng đứng dậy, sau khi nàng đổi tư thế xong, lấy cái gối mềm đặt dưới bụng nàng: "Thư thái hơn chút nào chưa?"

Lâm Lan gật đầu: "Thế này tốt rồi, cũng chỉ còn vài ngày khó khăn thôi."

Lý Minh Doãn đau lòng xoa xoa vai nàng: "Nàng không thoải mái thì gọi ta, đừng sợ đánh thức ta."

Lý Minh Doãn vẫn không dám ngủ, Lâm Lan hơi động một chút, hắn liền khẩn trương, bà đỡ nói, Lan Nhi có thể sinh bất kỳ lúc nào.

"Minh Doãn, chàng an tâm ngủ đi. Có gì ta sẽ gọi chàng, vả lại, có Như Ý ở phòng ngoài mà."

Lâm Lan cũng khó ngủ, nàng vừa động, Minh Doãn phía sau còn động tĩnh lớn hơn nàng, làm cho nàng ngủ không được.

Lý Minh Doãn nhẹ nhàng ôm bụng nàng, hai đứa bé trong bụng không an phận, Lý Minh Doãn yên lặng trò chuyện với các con: Nhi tử, phải ngoan nhé. Để mẹ các con ngủ ngon, mẹ các con nghỉ ngơi tốt, mới có sức lực sinh các con ra, ngoan... Cha thương các con.
Bình Luận (0)
Comment