Liên tiếp mấy ngày, Diệp Hinh Nhi rất tự giác, giờ Dậu qua, không quấy rầy Lâm Lan. Lâm Lan dạy cô ta từ những điểm cơ bản nhất, như dùng thức ăn nào có lợi, một năm bốn mùa dùng thức gì để bổ thân thể, Diệp Hinh Nhi nhất nhất ghi nhớ.
Nhìn bộ dạng chăm chú học hỏi có quy củ của Diệp Hinh Nhi, Lâm Lan dĩ nhiên không biết dùng tư tưởng nào để phỏng đoán một người có tư tưởng không đơn giản, lòng có chút buồn bực, chưa tới kinh thành đã phải đối diện với hoa hoa thảo thảo này, đến kinh thành còn không biết bao nhiêu phiền toái chờ nàng.
Nghe Trần Tử Dụ kia nói, Lý Minh Doãn ở kinh thành rất được đám khuê tú hoan nghênh, nàng không chỉ có nhiệm vụ giúp hắn đối phó với lão vu bà kia (đây là tên lóng Lâm Lan đặt cho bà mẹ chồng tương lai không chính thống, Lý Minh Doãn nghe được thì gật đầu, cảm thấy xưng hô thế này rất thích hợp) lại còn muốn nàng vất vả làm người quét vườn giúp hắn quét dọn hoa hoa thảo thảo. Lâm Lan suy nghĩ, có nên đi tìm Lý Minh Doãn thương lượng chút không, quét dọn một nhát, chuốc thêm vài vạn oán thù, nếu không cho nàng chút động lực thì sao làm nổi.
"Chị dâu, em xin phép về nghỉ." Học xong một phần, Diệp Hinh Nhi tự giác đứng dậy thu dọn cáo từ, một cái khăn tay rơi trên đất không tiếng động.
Lòng Lâm Lan khẽ động, nàng làm bộ không thấy khẽ híp mắt cười: "Em họ đi cẩn thận."
Khóe môi Diệp Hinh Nhi khẽ nhếch, nụ cười bí hiểm, thông dong lướt đi. "Ngân Liễu, nhặt khăn tay kia đưa sang phòng cho nhị tiểu thư."
Lâm Lan phân phó. Bởi vì Diệp Hinh Nhi dùng một cây trâm "thu mua" Ngọc Dung, nàng không thể làm khó Ngọc Dung, lúc nào Ngân Liễu cùng hầu hạ sát bên Lâm Lan, nói thế nào thì cũng nên cho Ngân Liễu một cơ hội tốt có đồ chứ?
Ngân Liễu nhặt khăn lên, nghi hoặc hỏi: "Mới vừa rồi rõ ràng thiếu phu nhân nhìn thấy."
Lâm Lan cười nói: "Không phải ta tranh thủ cơ hội giùm em sao?"
Ngân Liễu không kịp phản ứng, mờ mịt: "Cơ hội gì cơ?"
Lâm Lan hé miệng cười một tiếng: "Chẳng phải em đi rồi sẽ biết sao?"
vừa nói vừa vùi đầu vào đống dược liệu, lẩm bẩm: "Không đủ trân châu rồi, cả long não nữa..."
Ngân Liễu mơ hồ cầm khăn đi trả cho nhị tiểu thư. Không bao lâu,
Ngân Liễu trở lại, đem một chiếc vòng tay đặt trước mặt Lâm Lan, cười nói: "Đây chính là cơ hội thiếu phu nhân nói?"
Lâm Lan cầm qua vòng tay hướng về phía ngọn đèn đánh giá, tấm tắc nói: "Thật là hào phóng, vòng tay phỉ thúy quý như thế này cũng bỏ được."
Ngân Liễu cười nói: "Vòng tay quý như vậy, nô tỳ không dùng được, thiếu phu nhân giữ lại đi."
Lâm Lan mặc dù thích tiền nhưng không đến nỗi tham lam cả đồ được thưởng của nô tỳ, nàng giả vờ giận: "Đây là tâm ý của nhị tiểu thư, em giữ lại làm đồ cưới không phải tốt sao?"
Sắc mặt Ngân Liễu hồng hồng, ngượng ngùng lẩm bẩm nói: "Thiếu phu nhân nói cái gì mà... đồ cưới..."
"Mau mau cất đi, sau này thông minh chút, đồ tốt phải biết giữ." Lâm Lan trả lại vòng tay cho Ngân Liễu.
Ngân Liễu kinh ngạc: "Nô tỳ không dám đâu, nô tỳ thấy không an tâm."
Lâm Lan cười ha ha nói: "Có cái gì mà an hay không an, đó là nhị tiểu thư cam tâm tình nguyện thưởng em, có phải em đòi hỏi đâu."
"Nhưng sợ là sẽ dùng nó gây khó dễ..." Ngân Liễu rất sợ lúc nào đó nhị tiểu thư yêu cầu không hợp lý.
"Cắt... Nói em ngốc đúng là ngốc thật, có một số việc trong lòng em hiểu được là được, em không nhận người ta sẽ tìm người khác, giờ em nhận rồi, có chuyện sẽ tìm em chứ không tìm người nào xa lạ, như vậy, có ý định gì thì ta cũng biết trước, nhất cử lưỡng tiện." Lâm Lan kiên nhẫn chỉ giáo.
Ngân Liễu nghĩ kĩ rồi chợt nói: "Ý tứ thiếu phu nhân là... nhị tiểu thư muốn lợi dụng ta, ta sẽ giả bộ để cô ấy lợi dụng, lúc ấy thiếu phu nhân có thể dụng mưu ngược lại..."
Lâm Lan "hư" một tiếng, nhỏ giọng nói: "Chỉ hiểu mà không diễn đạt bằng lời nói." Hai người khe khẽ mà cười.
"Chuyện gì vui vẻ thế?" Lý Minh Doãn về phòng, thấy hai chủ tớ cười cười gian trá, da đầu khẽ rung lên.
Lâm Lan sẵng giọng: "Không liên quan tới chàng."
Lý Minh Doãn rảnh rỗi nói: "Tốt nhất là đừng liên quan tới ta."
Ngân Liễu vội đứng dậy đi lấy người cho thiếu gia châm trà, Ngọc Dung hỏi: "Ngày hôm nay gió bắt đầu nổi lên, nhà đò nói ban đêm trời có mưa, buổi tối có nên đổi chăn dày không ạ?"
Lâm Lan nhìn hai cái chăn mỏng trên giường, nói: "Không cần đổi, em đi lấy thêm một cái chăn dày, buổi tối lạnh quá thì đắp mấy cái luôn."
Ngọc Dung không nghi ngờ gì, theo lời lấy chăn dày để ở lên giường. Lý Minh Doãn thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy nước Ngân Liễu mang lên châm trà.
Lâm Lan cầm đơn thuốc mới đưa cho Lý Minh Doãn: "Thiếu vài vị thuốc, lúc nào thuyền vào bờ ta phải lên bờ mua thêm."
Lý Minh Doãn nhìn thoáng qua: "Ngày mốt thuyền đến bến Tô Châu, ta cũng muốn lên bờ một chút."
Đến Tô Châu rồi? Lâm Lan rất hào hứng, nàng ngồi đối diện Lý Minh Doãn, giọng tươi cười mang theo vài phần lấy lòng: "Ta nghe nói cảnh Cô Tô rất đẹp, chàng nói lên bờ một chút, có phải là muốn đi du ngoạn không?"
Lý Minh Doãn nhíu mày nhìn nàng, nhàn nhạt nói: "Không du ngoạn, ta đi gặp bạn, nàng đi mua dược liệu."
Lâm Lan thất vọng bĩu môi, nổi giận nói: "Chàng không đưa ta đi, ta tự đi."
"Không được, chúng ta chỉ dừng lại ở đó một ngày, nếu nàng không về kịp, trễ hành trình thì sao?" Lý Minh Doãn nghiêm túc cự tuyệt.
Lâm Lan rầu rĩ nói: "Ta không phải trẻ lên ba không biết giờ giấc, ta còn lo chàng đi tìm bạn quá giờ không về ấy."
Lý Minh Doãn do dự, kể từ khi Lâm Lan lên thuyền tới giờ hầu như sống trong khoang thuyền, hết bận cái này lại bận cái kia, boong thuyền cũng rất ít khi lên.
Nhìn hắn dao động, Lâm Lan thử dò xét: "Nếu chàng không yên tâm thì cho Văn Sơn đi theo ta, Văn Sơn là người đáng tin cậy."
Lý Minh Doãn nhìn đôi mắt mong đợi kia của nàng, không đành lòng, liền nói: "Ta dẫn nàng cùng đi tìm bạn."
Tìm bạn? Lâm Lan không có hứng thú. Lý Minh Doãn lại nói: "Bạn ta ở Hổ Khâu, nơi đó là cảnh đẹp nhất Tô Châu."
cảnh đẹp nơi này, đúng là nơi cảnh sắc hợp lòng người, nhất thời cười sáng lạn: "Một lời đã định, không cho đổi ý."
Ban đêm quả nhiên bắt đầu mưa, đầu tiên là tí tách đánh vào thân thuyền, khá nhẹ, càng về sau mưa càng lớn, tầm tã, thân thuyền dao động, động tĩnh kia thực là dọa người. Ầm ĩ khiến Lâm Lan không ngủ được, nhìn qua màn lụa thấy Lý Minh Doãn nằm ở giường nhỏ không nhúc nhích, nàng không khỏi bội phục việc hắn ngủ ngon, sét đánh thế kia mà vẫn ngủ được.
Nắm thật chặt chăn trên người, có chút lạnh, Lâm Lan chuẩn bị lấy thêm chăn dày Ngọc Dung chuẩn bị đắp thêm thì nghe thấy một tiếng xột xoạt, vội vã nhắm mắt, nín thở ngưng thần. Chỉ thấy Lý Minh Doãn xuống giường, hướng phía nàng đi tới. Hắn muốn làm gì? Lòng Lâm Lan căng thẳng, mắt khẽ ti hí nhìn. Mơ mơ hồ hồ thấy màn bị vén lên, Lý Minh Doãn thò chân đi vào. Lâm Lan khẩn trương buông tay nắm chăn, lòng nghĩ loạn lên, nếu hắn dám nhào lên, trực tiếp đạp thẳng.
Tay của hắn đã tới, thân đã tới... cả người Lâm Lan như cây cung đã lên dây, vận sức chờ phát động. Tay của hắn lướt qua thân thể nàng, hướng về phía chăn dày. Chẳng lẽ hắn lạnh, muốn lấy chăn? Nàng làm sao giờ? Nàng cũng lạnh mà...
Quả nhiên hắn cầm chăn lên, Lâm Lan đang muốn mở miệng, hắn đã mở chăn ra đắp lên người nàng, còn cẩn thận giém góc chăn giúp nàng, nhẹ nhàng nói thầm một câu: "Ngủ như chết vậy." nói xong lui ra ngoài, nằm lại lên giường nhỏ, tiếp tục ngủ.
Lâm Lan ngây người độ nửa phút, thì ra hắn sợ nàng lạnh cho nên đắp thêm chăn cho nàng... Vừa rồi nàng đã lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử, người này đúng là biết quan tâm người khác... Hừ, nhưng mà hằng ngày nàng chiếu cố hắn nhiều, hắn cũng thỉnh thoảng phải chiếu cố nàng mới đúng chứ... nhưng mà, có khi nào hắn bị lạnh không? Hắn gần đây phải ăn nhiều đồ bổ, chắc không thấy lạnh nhỉ? Lâm Lan tự hỏi tự trả lời, cảm thấy thỏa đáng liền yên tâm ôm chăn nhắm mắt lại.