"Phu nhân tri phủ bị bệnh đã lâu không khỏi, danh y nào có thể chữa khỏi cho phu nhân tri phủ, thưởng năm mươi lượng..." một vị quan sai đứng bên cạnh bố cáo lớn tiếng tuyên đọc.
Mọi người nghị luận ầm ĩ, phần lớn là bị số tiền năm mươi lượng hoàng kim làm cho rúng động. "Mấy ngày trước đây mới cáo là mười lượng, giờ đã thành năm mươi lượng rồi đấy..."
"Có phải tình hình của phu nhân tri phủ chuyển biến xấu nên tri phủ đại nhân nóng nảy..."
"Haiz, đáng tiếc chúng ta không am hiểu y thuật, nếu không cũng đi thử vận may, năm mươi lượng hoàng kim, cả đời không cần phải lao động rồi..."
Lâm Lan nhanh chóng tính toán, năm mươi lượng hoàng kim là năm trăm lượng bạc, thật đúng là số tiền khổng lồ, bất quá không có tiền thưởng hậu thế này nàng cũng muốn đi một chuyến, liền chen đến phía trước hỏi vị quan sai: "Đại nhân, nếu y thuật không tốt có dùng roi đánh không?"
Quan sai kia đánh giá Lâm Lan từ trên xuống dưới, nhìn thấy nàng tuy ăn mặc giản dị nhưng có khí chất hơn người, nghĩ không phải người bình thường liền cười nói: "Cô nương nói đùa, tri phủ đại nhân yêu dân như con, luôn trong sạch, sao có thể vô cớ đánh người?"
Lâm Lan yên lòng nói: "Vậy bố cáo này ta xin giật xuống."
Có người hảo tâm nhắc nhở: "Cô nương, tất cả đại phu trong thành Tô Châu đều bó tay trước bệnh tình của phu nhân tri phủ, không phải dễ dàng trị được đâu."
Lâm Lan cười nói: "Dù sao cũng không bị dùng roi đánh, chi bằng đi xem rồi hãy nói, đại phu thành Tô Châu không tốt, không có nghĩa là ta không xem được bệnh."
Vị quan sai kia nhìn thấy Lâm Lan còn trẻ tuổi cũng có vẻ coi thường, lúc này nghe thấy khẩu khí của nàng, thầm nghĩ: bố cáo dán đã hai tháng, tháng trước còn có người dám tới giật bố cáo xuống, tháng sau này, không một ai dám động vào, vất vả mới tìm được một người, thôi thì thà có còn hơn không, ai bảo là nữ đại phu trẻ tuổi không được nhận đâu.
"Mời cô nương đi theo ta." Quan sai vội vã làm động tác mời.
Lâm Lan nói: "Đợi chút, ta còn có hai người đồng hành."
Ngân Liễu cùng Văn Sơn thấy thiếu phu nhân giật bố cáo, lòng không khỏi bồn chồn, vừa rồi họ cũng đã nghe mọi người nghị luận, bệnh tình của vị phu nhân tri phủ này không có chút lạc quan, thiếu phu nhân có thể trị được sao?
Lâm Lan xem hai người đồng loạt nhăn mày liền cười nói: "Yên tâm đi, không xem ra bệnh cũng không bị đánh bằng roi đâu."
Quan sai bị nàng chọc cười: "Cô nương chỉ cần hết lòng xem bệnh cho phu nhân, dù không trị được, đại nhân nhà ta cũng sẽ cấp bạc cho."
"Cô nương cái gì, đây là thiếu phu nhân nhà ta." Ngân Liễu cải chính.
Quế tẩu đi vào bưu dịch thành Tô Châu. "Vị đại gia, xin hỏi phụ nhân vừa rồi tới là gửi thư phải không?"
Người phát thư ngẩng đầu nhìn Quế tẩu, thái độ lạnh lùng: "Chỗ này không tới gửi thư thì làm gì nữa?"
"Là... có thể phiền ngài cho ta xem qua thư chút không?" Quế tẩu vừa nói vừa lặng lẽ đặt một thỏi bạc bên tay trái người phát thư.
Người kia nhanh chóng giấu thỏi bạc vào tay áo, cân nhắc trọng lọng, chốc lát hài lòng nói: "Quy củ nơi này bà cũng biết...
Chỉ liếc mắt thôi nhé." "Vâng, vâng..." Quế tẩu vội đồng ý.
Người phát thư lấy lá thư vừa được ký gửi đưa ra. Quế Tẩu ngắm nhìn trên phong thư, viết Thiếu phu nhân Vương thị Diệp phủ ngõ Bách Thụ...
Quế Tẩu trong lòng hồi hộp, Vương thị cùng nhị tiểu thư nguyên là bạn tốt trong khuê phòng, sau đó đại thiếu gia cưới Vương thị, bạn tốt biến thành chị dâu, hai người quan hệ lại càng thân. Phong thư này của Đinh mama không gởi cho đại phu nhân, mà lại gởi cho thiếu phu nhân, nghĩ như thế nào cũng thấy quái.*
* Vương thị lấy anh trai Diệp Hinh Nhi – Diệp Tư Thành. Đinh mama không gởi thư cho mẹ của Diệp Hinh Nhi (đại phu nhân) mà gửi cho Vương thị (thiếu phu nhân – Lời dịch giả
"Coi xong chưa?" Người phát thư thúc giục lấy lại lá thư.
Quế tẩu cười híp mắt lấy ra một thỏi bạc, nhỏ giọng hói: "Vị đại gia, là thế này, người vừa rồi là một vị mama nhà ta, lão thái gia nhà ta đang có bệnh, không muốn để cho con trai cả trong kinh thành biết, thế nhưng vị con thứ lại cảm thấy không ổn, nên lén cho người đưa tin vào kinh thành, lão thái gia nhà ta sớm đoán được, sai ta đến lấy thư về, người xem, có thể dàn xếp được hay không?"
Người phát thư khẽ tính toán thỏi bạc mới, xem ra nặng hơn thỏi trước nhiều lần, ngó qua xung quanh, tỏ ra khó khăn: "Việc này không hợp quy củ..."
Hiển như là chưa đủ lễ vật, trong tay Quế tẩu không còn bạc nữa, linh động cởi vòng tay lén nhét tới, năn nỉ nói: "Vị đại gia, xin hãy chiếu cố, nếu ta không làm xong chuyện này, quay về sợ bị lão thái thái trách tội..."
Người phát thư chần chờ chốc lát, buông lỏng tay cầm thư, không nhịn được phất tay một cái: "Đi mau đi mau."
Quế tẩu mừng rỡ, nhanh chóng cất thư vào tay áo bước ra khỏi bưu dịch. Đám người Lâm Lan đi theo quan sai khoảng vài phút đã thấy nha môn. Quan sai kêu người hầu đưa chủ tớ ba người Lâm Lan ra nhà khách phía sau, bản thân đi vào trước bẩm báo.
Không lâu sau có một vú già theo quan sai đi ra ngoài. "Là vị đại phu nào giật bố cáo?" Vú già hỏi.
Lâm Lan tiến lên phía trước: "Là ta."
Vú già do dự một chút, nói: "Ngươi đi theo ta."
Lâm Lan đi hai bước, chợt nhớ ra điêu gì, quay lại nói với vị quan sai: "Quan sai đại ca, hai tùy tùng của ta chưa ăn cơm trưa, ngươi có thể..."
Quan sai cười nói: "Chuyện nhỏ, để ta dẫn bọn họ đi dùng cơm."
Vú già cau mày, trong lòng tự nhủ: Hay là tới ăn chực cơm.
Thấy thiếu phu nhân đi một mình, Ngân Liễu không yên lòng: "Thiếu phu nhân, Ngân Liễu cũng đi."
Lâm Lan cười nói: "Em ăn cơm trước đi, ta đi nhanh sẽ về."
Vú già càng nhíu mày chặt hơn, trong lòng chắc chắn Lâm Lan tới là ăn chực cơm.
Rời khỏi sảnh lớn đi vào trong, qua một vườn hoa Lâm Lan mới hỏi thăm: "Xin hỏi mama, phu nhân nhà mama bị bệnh khi nào? Vì sao bị bệnh?"
Vú già quay đầu lại nhìn Lâm Lan một cái nhưng không có ý muốn trả lời.
Lâm Lan nói tiếp: "Xem bệnh chú ý vọng, văn, vấn, thiết* không chỉ có nhìn bệnh nhân mà việc hỏi han cũng rất cần thiết, kính xin mama cho biết."
* Tứ chuẩn: nhìn, nghe, sờ, hỏi
Vú già do dự một lúc lâu mới nói: "Phu nhân nhà ta bị bệnh bắt đầu là từ năm trước, lúc đầu cảm thấy ngực khó chịu, không có cảm giác ăn uống ngon miệng, càng về sau càng nghiêm trọng, tức ngực khó chịu, đau đớn không thôi."
"Phu nhân có tâm sự gì chăng?" Lâm Lan hỏi.
Bước chân vú già chậm lại, do dự nói: "Phu nhân vốn yếu ớt, sinh được hai vị tiểu thư, đại phu nói phu nhân không nên sinh nữa..."
Đang nói thì phía trước có một vị mặc xiêm y mỏng manh, nhìn có vẻ còn trẻ tuổi, mặt có đường làm quan rộng mở.
Mắt phượng chăm chú nhìn Lâm Lan, ngạo mạn nói: "Tần mama, vị này chính là đại phu giật bố cáo sao?"
"Triệu di nương, phu nhân đang chờ." Vú già lãnh đạm nói.
Lâm Lan liếc mắt nhìn vị Triệu di nương này, thấy bụng vị này nhô lên, trong lòng hiểu rõ, chỉ sợ hài tử trong bụng Triệu di nương này chính là nguyên nhân bệnh của phu nhân tri phủ rồi. Lâm Lan vừa bước vào phòng đã thấy mùi thuốc bắc nồng nặc, trong phòng không có chút ánh sáng, mọi cửa sổ đều che rèm kín mít. Tần mama tiến vào trong bẩm báo.
Lâm Lan nghe được giọng vị phu nhân kia suy yếu vô lực: "Ta đây sợ là bệnh nặng không chữa nổi, xem bệnh nữa cũng vô dụng."
Tần mama ôn tồn khuyên: "Vẫn là nên xem, đại phu cũng tới rồi."
"Vậy để cho người ta vào..." Lúc này Tần mama mới ra ngoài mời Lâm Lan đi vào, bà ra hiệu cho nha hoàn nhấc mành trướng lên, đỡ phu nhân ngồi dậy, tựa vào gối mềm, là nữ đại phu nên không có nhiều kiêng kị.
Lâm Lan đi tới trước giường, nhìn sắc mặt vị phu nhân tối đen, da thịt khô, vẻ mặt mệt mỏi. "Phu nhân có thể cho ta nhìn lưỡi chứ?"
Phu nhân chần chờ một chút, há miệng ra. Là màu tím. Lâm Lan ngồi xuống bên cạnh bắt mạch, mạch rất hỗn loạn. Lòng nàng thầm suy nghĩ, vị phu nhân này hắn là máu đọng khiến khí trệ, loại bệnh này không khó chữa, mấu chốt là phu nhân có tâm sự, tích tụ tại tâm, không có cách nào hóa giải, có câu tâm bệnh không thuốc nào chữa được là vậy.
"Đại phu, tình hình phu nhân nhà ta thế nào?" Tần mama ân cần hỏi han.
Lâm Lan đứng dậy nói: "Xem ra không cần trị nữa, chuẩn bị hậu sự thôi."
Mọi người kinh hãi, sắc mặt tái mét, vị đại phu này thật quá đáng, cho dù phu nhân bệnh nặng không thể trị nhưng cũng không thể nói những lời này trước mặt phu nhân chứ.
Tần mama giận dữ: "Ngươi nói nhảm, chưa có đại phu nào nói bệnh phu nhân không thể chữa được."
"Vậy tại sao mãi không trị hết? Mấy đại phu kia chỉ là gạt người kiếm tiền thôi." Lâm Lan xem thường nói.
"Ta xem ngươi mới là kẻ lừa gạt, người đâu, đem cô ta ra ngoài đánh." Tần mama hận không thể tát Lâm Lan vài cái.
Lòng phu nhân tri phủ vốn muốn mình không thể trị khỏi bệnh nhưng chính tai nghe được lời đại phu nói chuẩn bị hậu sự không khỏi choáng váng, lời này như đánh sâu vào lòng phu nhân khiến nàng nhất thời không cách nào thừa nhận, lúc này hơi thở dồn dập, ngực đau đớn khó chịu, phát ra tiếng rên thống khổ.
"Phu nhân, phu nhân đừng tin cô ta, cô ta là kẻ lừa gạt, nghĩ muốn đến xin ăn chút gì..." Tần mama vội vàng xoa nhẹ lưng giúp phu nhân nhuận khí đồng thời trấn an, một mặt căm tức nhìn Lâm Lan.
Lâm Lan cười lạnh nói: "Nếu ta tới xin ăn xin uống,khẳng định sẽ nói bệnh tình phu nhân không có gì đáng ngại, như thế chắc sẽ được ăn uống linh đình lắm, còn có thể lừa thêm bạc nữa đấy."
Lời này khiến Tần mama cứng họng không trả lời được, phu nhân lại càng bị thương, hằng ngày đối mặt với những chuyện buồn muốn chết, nhưng khi đối mặt với cái chết... lại có một cảm thụ khác.
"Ta không nói dối, nhanh chóng gọi lão gia nhà các người không cần phí tâm tư dán bố cáo tìm đại phu làm gì nữa, nhanh chóng chuẩn bị hậu sự cho tốt, dù sao phu nhân chết thì còn có di nương, di nương cũng có thể sinh cho nhà các người tiểu hài tử bụ bẫm, nhất định có người hương khói." Lâm Lan cay nghiệt nói.
Mặt Tần mama trắng bệch, giận dữ nói: "Còn không mau đem ả loạn ngôn lừa gạt này ra ngoài đánh chết cho ta."
Một nha hoàn bước lên phía trước định lôi Lâm Lan ra ngoài.
Lâm Lan tránh ra, tiếp tục nói: "Phu nhân nên nhanh chóng an bài cho hai vị tiểu thư, tránh cảnh mẹ ruột qua đời liền bị mẹ kế ngược đãi..."
Phu nhân bị Lâm Lan kích thích, tất cả suy nghĩ nhất tề dâng lên, sau khi nàng ra đi, lão gia sẽ sủng ái con tiện nhân kia, đợi tới khi tiện nhân kia sinh đứa bé, hai đứa con của nàng sẽ ra sao? Không biết sẽ bị con tiện nhân kia ngược đãi tới mức độ thê thảm thế nào... Tức giận, không cam lòng, lo lắng, tuyệt vọng giống như thùy triều hướng về não, không khỏi thấy máu nóng dâng lên, miệng phún ra một ngụm máu tươi.
"Phu nhân thổ huyết..." mọi người thất kinh, có kẻ vội vã chạy đi bẩm báo lão gia.
Tất cả mọi người vây quanh phu nhân nhưng chân tay lóng ngóng không biết phải làm sao, chỉ có thể trơ mắt nhìn phu nhân lại tiếp tục phun ra một ngụm máu tươi nữa, không còn ai để ý tới kẻ gây ra chuyện này...
Lâm Lan. Lâm Lan thở ra một hơi... chẳng qua là... còn chưa đủ, cần thêm một chút kích thích nữa.