Văn Sơn đi Trần phủ một chuyến đã nhanh chóng mang tin về.
"Trần công tử nói ngài ấy đã hiểu ý tứ của thiếu phu nhân, đợi Ninh thiếu gia về kinh, hai người bọn họ cùng đi thăm thiếu gia, đến lúc đó sẽ bàn bạc kĩ."
Chu mama vui mừng nói: "Như thế thì tốt."
Tinh thần Lâm Lan ổn định lại, chuyện đến nước này tiến bước nào hay bước ấy, nàng chưa có kế hoạch gì dài lâu, dù sao kinh thành đối với nàng cũng vô cùng xa lạ, những mối quan hệ thì rắc rối phức tạp. Cần cố gắng chắc ăn từng bước, trước mắt phải giữ được thai nhi trong bụng Kiều Vân Tịch.
"Chu mama, mọi người nghỉ ngơi sớm đi." Lâm Lan đuổi khéo đám người Chu mama đi xuống, trở lại trong phòng chậm rãi ngồi xuống cạnh bàn, nhíu mày trầm tư.
Vấn đề của Kiều Vân Tịch tương đối phiền toái, vừa phải trị bệnh cơ thể mẹ, vừa phải nuôi dưỡng thai nhi, nếu không, mặc dù miễn cưỡng giữ được đứa bé nhưng khi sinh ra sợ rằng thể chất yếu ớt.
"Thiếu phu nhân cũng nên đi nghỉ sớm đi ạ." Ngân Liễu mang nước nóng tới, thấy thiếu phu nhân ngồi ngẩn người liền khuyên nhủ.
Ngọc Dung nháy mắt với Ngân Liễu, lắc đầu, ra hiệu nàng đừng quấy rầy thiếu phu nhân suy tư. Ngân Liễu le lưỡi, không hề lên tiếng nữa. Hai người an tĩnh làm việc của mình. Lâm Lan nghĩ ngợi một lúc lâu, rốt cục nới lỏng chân mày, an tâm đi ngủ.
Chiều nay, người trong Lý phủ cũng không an tĩnh. Hàn Thu Nguyệt cho hạ nhân lui cả, trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con. Lý Minh Tắc chắp tay đứng đó, mặc dù cúi đầu nhưng sống lưng vô cùng thẳng, bởi vì trong lòng hắn không phục, hắn chỉ thuận theo tâm tư cha nói có một câu, nhị đệ quá tùy hứng rồi...
Kết quả bị cha rèn cho một trận, trút hết giận lên người hắn, giờ phút này còn phải đứng đây nghe mẹ hắn càu nhàu, thật đúng là xui xẻo.
"Con biết con sai ở đâu không?" Hàn Thu Nguyệt hừ lạnh nói.
Vẻ mặt Lý Minh Tắc lo sợ không yên: "Nhi tử không nên nói câu nói kia."
"Vậy con nên nói thế nào?" Hàn Thị nói.
Lý Minh Tắc suy nghĩ một chút, buồn bực nói: "Nhi tử vốn không nên nói chuyện, lúc ấy cha đang nổi nóng."
Hàn Thị nhẹ giọng cười lạnh: "Bây giờ thì hiểu, sao lúc ấy lại hồ đồ? Bất kể con nói gì, chỉ cần con mở miệng cha con nhất định sẽ khiển trách."
Lý Minh Tắc oán thầm, tại sao lại như vậy? Minh Châu không phải cũng thế sao? Sao cha không khiển trách muội muội?
"Cho dù con tùy tiện nói cái gì cũng bị mắng, tốt nhất là không nên mở miệng." Hàn Thị thâm ý nhìn nhi tử.
Lý Minh Tắc không thể giải thích được. "Tính tình cha con mẹ hiểu rõ nhất, con cũng nói, mấy năm nay cha con đối với con không bằng trước kia, đó là bởi vì ban đầu con không ở bên cạnh cha con, ông ấy cảm thấy con bị thua thiệt, đối với con phá lệ yêu thương. Ngày hôm nay con đã nhận tổ quy tông, là con trai lớn Lý gia, những gì Minh Doãn có con cũng đều có, hắn không có con cũng có, cha con lại cảm thấy Minh Doãn bị thua thiệt. Mẹ vốn lo lắng lần trở về này của Minh Doãn, tâm cha con nghiêng về nó, không nghĩ tới, nó lại náo loạn khiến cha con tức giận, cũng khiến tâm tư mẹ bớt lo phần nào. Có điều, lúc này con càng phải biểu hiện khiêm tốn hiểu đạo lý, con nên khuyên cha con, chớ đừng ném đá thêm vào, đổ dầu vào lửa, làm như vậy chỉ khiến cha con cảm thấy con lòng dạ hẹp hòi, khí lượng nhỏ hẹp. Có đôi khi, muốn chửi bới một người không nhất định phải chỉ thẳng mặt mà mắng, đừng đem tâm tư đặt ở ngoài miệng, phải giấu kín trong bụng..."
Hàn Thị ân cần dạy bảo con trai, mười mấy năm qua bà ta chịu nhục, không có ngày nào không vắt óc suy nghĩ, nghĩ thế nào để nắm được Lý Kính Hiền trong tay, thế nào để đuổi được Diệp Tâm Vi đi, vất vả lắm mới đạt được ước nguyện, bà ta tuyệt đối không để cho bất kỳ kẻ nào phá hư thành quả hao tổn tâm sức mới đạt được này. Lý Minh Tắc như bừng tỉnh mộng, cuống quýt nói: "Mẫu thân nói đúng, là nhi tử hồ đồ."
Nhìn nhi tử có vẻ đã lĩnh ngộ được, sắc mặt Hàn Thị hòa nhã hơn: "Sau này làm việc hay nói gì cũng phải dùng đầu óc, đừng để người ta so sánh với người thấp kém hơn."
Lý Minh Tắc xấu hổ: "Nhi tử đã biết."
Hàn thị gật đầu, lại nói: "Nhược Nghiên về nhà mẹ đẻ sao còn chưa trở lại?"
Nói đến vấn đề này Lý Minh Tắc lại cảm thấy tức giận: "Nàng không có ở đây, tai cũng được thanh tĩnh chút ít."
Sắc mặt Hàn Thị lại sầm xuống, cao giọng nói: "Ta thấy con mấy năm nay rảnh rỗi quá, đã quên hết đau khổ trước kia phải không, đừng tưởng mẹ không biết cái gì, con nhìn đi, suốt ngày nói đi học nhưng học được bao nhiêu? Vợ của con khuyên con hai câu thì con lại bảo phiền toái, đừng trách mẹ không có nhắc nhở con, Lý Minh Doãn từ nhỏ danh đã vang xa, được ca ngợi là thần đồng, đây không phải là hư danh. Lần này thi hương, mẹ không tính toán con có thể thắng được nó, nhưng cũng không được để nó bỏ cách quá xa, nếu như thế, ta xem con còn có thể diện gì không."
Lý Minh Tắc bị mắng, trán đổ mồ hôi ròng ròng nhưng không dám nói một câu, trong lòng thầm oán: Hắn không tin Lý Minh Doãn lợi hại như thế, hắn cũng ba tuổi đi học, bốn tuổi cũng có thể làm thơ, nếu như khi đó hắn là con trai lớn Lý phủ thì cái danh "thần đồng" phải là của hắn chứ đâu đến phiên Lý Minh Doãn?
"Minh Tắc à, mẹ con ta được như ngày hôm nay vốn không dễ dàng gì... Nửa đời sau của mẹ đều trông cậy vào con, con nhất định phải cho mẹ chút thể diện, nếu để Minh Doãn chiếm thế thượng phong thì mẹ con chúng ta khó sống." Hàn Thị thở dài nói.
Lý Minh Tắc vội nói: "Nhi tử sẽ cố gắng chăm chỉ học tập." "Con phải nhanh chóng đón vợ mình về, chớ để cha vợ sinh lòng thành kiến với con."
Hàn thị nhạt giọng nói nhưng lộ ra sự uy nghiêm không thể kháng cự. Lý Minh Tắc cúi đầu đồng ý, thật ra thì hắn cũng rất muốn chung sống hòa thuận với Nhược Nghiên, nhưng là Nhược Nghiên cứ mở miệng là so sánh hắn Minh Doãn, bảo hắn sao không tức giận đây? Nàng coi trọng Minh Doãn như vậy, sao không gả cho Minh Doãn đi, còn nhận lời lấy hắn. Hàn Thị phất tay một cái, ra hiệu cho hắn lui ra. Khương mama nhìn đại thiếu gia đi ra mới tiền vào hầu hạ.
Hàn Thị khẽ day day huyệt thái dương, đã lâu không hao tâm tổn sức như hôm nay, cảm thấy rất mệt mỏi.
"Khương mama, ngày mai kêu người môi giới tới một chuyến, đem Bích Như bên cạnh thiếu gia bán đi." Hàn Thị miễn cưỡng nói.
Khương mama ngạc nhiên: "Phu nhân,... sợ là không được ạ, đại thiếu gia hình như rất thích Bích Như."
Hàn Thị cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Cũng là bởi vì đại thiếu gia thích nó nên mới phải bán nó, giữ lại cái con dâm đãng này chỉ khiến hỏng việc, nó sẽ làm hư thiếu gia."
Khương mama cúi đầu nói: "Chỉ sợ thiếu gia mất hứng."
Hàn Thị nói: "Việc này không đến lượt nó quyết..."
Đang nói, nha hoàn phía ngoài thông báo: "Lão gia tới."
Hàn Thị bận rộn đứng dậy sửa sang lại dung nhan, đi tới bên cửa đón. Lý Kính Hiền mặt đen sì đi vào, không để ý tới gương mặt tươi cười chào đón của Hàn Thị, ngồi phịch xuống ghế, rầu rĩ không vui.
Hàn Thị đưa mắt nhìn Khương mama, Khương mama vội vã đi phân phó người dâng trà. Hàn thị mỉm cười tiến lên, ôn nhu nói: "Lão gia việc gì tự làm mình khổ như thế, Minh Doãn là một đứa hiểu chuyện, lão gia nói nó sẽ nghe thôi."
Lý Kính Hiền hừ lạnh: "Ta nghĩ nó có chủ tâm chọc ta tức chết."
Hàn thị thở dài một cái: "Trong lòng nó tức giận cũng là bình thường, thời gian sẽ giúp nó hiểu được nỗi khó xử của lão gia."
Lý Kính Hiền hồi tưởng lại đoạn đối thoại giữa hai cha con, cả người như vô lực, Minh Doãn rất oán hận hắn, há có thể vì dăm câu ba xạo mà quên được.
"Hiện tại thôn phụ kia quan trọng hơn, nếu không nhanh chóng giải quyết, chỉ sợ Ngụy đại nhân bên kia..."
Hàn Thị lo lắng. "Lời đồn đại bay đầy trời, Ngụy đại nhân cũng đã khó chịu rồi, mấy ngày nay ra mặt với ta."
Lý Kính Hiền bực mình nói: "Ta rất muốn nhanh chóng đuổi cô ta đi, không nghĩ cô ta lại đến phủ Tĩnh Bá Hầu, không ngờ được lại có bản lãnh cao như vậy."
Hàn Thị không khỏi kinh hãi: "Không thể nào. Cô ta không phải là một đứa xuất thân nông thôn sao? Sao lại có quan hệ với nhà Tĩnh Bá Hầu được."
Lý Kính Hiền buồn rầu nói: "Ta làm sao biết được, phu xe trở lại bẩm báo, nói là người phủ Tĩnh Bá Hầu rất vui mừng nghênh đón cô ta vào."
Hàn Thị vốn ước gì Lý Minh Doãn cưới thôn phụ kia, cứ như vậy thì hôn sự với Ngụy gia sẽ thất bại. Bà ta không muốn để Lý Minh Doãn cưới được thiên kim Ngụy gia, lúc ấy chẳng khác gì hổ thêm cánh, cuộc sống của bà ta sẽ không còn dễ chịu nữa. Thứ hai, Lý Minh Doãn sẽ bị lão gia thất sủng. Thứ ba... cưới một đứa con gái nông thôn vào cửa, bà ta có thể dễ dàng nắm trong lòng bàn tay, nghĩ cô ta thân phận thấp kém, không có kiến thức, đến lúc ấy thoải mái mà "dạy dỗ, nhào nặn."
Tin tức kia quá mức khiếp đảm, Hàn Thị cảm thấy cần phải xem xét kĩ thôn phụ này. "Có phải do Minh Doãn an bài không?" Hàn Thị không tin một cô gái xuất thân nông thôn có khả năng lớn như vậy.
Lý Kính Hiền trầm ngâm nói: "Lý gia chúng ta không có quan hệ với Tĩnh Bá Hầu, Minh Doãn rời nhà lâu như vậy, sao có thể có giao tình với phủ Tĩnh Bá Hầu?"
Tĩnh Bá Hầu là thế gia tam công cửu khanh*, trăm năm vững vàng, không quản trong triều thay cũ đổi mới, càng không nghe nói hắn có thân cận gì với mấy vị hoàng tử, không nói tới ý định phá hư, đắc tội thái tử điện hạ, hắn có lợi ích gì đây?
Hàn Thị lấy lão gia nhăn mày, đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Ta nghe nói vợ kế Tĩnh Bá Hầu có thai, có điều tình hình không tốt, cô gái kia hình như biết chút y thuật."
Lòng Lý Kính Hiền như có đuốc soi tỏ lòng, mạnh mẽ ngồi thẳng lên, nhưng ngừng một chút, rồi lại mệt mỏi nói: "Vợ kế Tĩnh Bá Hầu thân thể khó chịu, mời ngự y là chuyện đơn giản, sao lại tin tưởng một thôn phụ vô danh như thế?"
Hàn Thị như nhớ ra điều gì liền nói: "Tại sao lão gia không gọi Đông Tử tới hỏi xem dọc đường bọn họ đi có gặp chuyện gì lạ không?"
Lý Kính Hiền liếc bà ta một cái: "Nàng cho rằng bổn lão gia không cho hỏi sao? Thằng nhỏ Đông Tử từ nhỏ đi theo Minh Doãn, vô cùng trung thành, nghĩ moi được gì từ miệng nói không bằng ta đi hỏi trực tiếp Minh Doãn."
Lý Minh Tắc đang chuẩn bị xe ngựa xuất phủ đi đón Nhược Nghiên về thì Đinh Nhược Nghiên tự mình trở về. Lúc trước Lý Minh Tắc rất vui mừng, nghĩ đến Đinh Nhược Nghiên kiều diễm như hoa, lại có khí chất cao quý lạnh lùng, lòng hoan hỉ tưởng cưới được mỹ nhân, đúng là diễm phúc. Không nghĩ tới cưới về một mỹ nhân băng sơn, nhìn mà chán nản. N
ghĩ đến lời mẹ ân cần dạy bảo, hắn miễn cưỡng kiềm chế suy nghĩ trong lòng, mặt tươi roi rói, hòa nhã nói: "Ta đang chuẩn bị đi đón nàng..."
Sắc mặt Đinh Nhược Nghiên không chút thay đổi, im lặng mà đi qua người hắn. Bị xem nhẹ khiến Lý Minh Tắc căm phẫn, những lời mẹ dạy bị hắn ném đến tận chín tầng mây, hắn dùng loại giọng bỡn cợt nói: "Nàng về trễ quá, bỏ lỡ một cuộc hay."
Bước chân Đinh Nhược Nghiên dừng lại, Lý Minh Tắc cho rằng nàng quay đầu lại hỏi hắn, không nghĩ tới Nhược Nghiên chỉ hơi ngưng lại, đầu cũng không quay, liền bước tiếp.
Lý Minh Tắc nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm thân ảnh thướt tha dần xa khỏi mắt hắn.