Cuối cùng Minh Châu bị phạt đi quỳ.
Lâm Lan bị Lý Minh Doãn ôm thẳng về Lạc Hà trai. Lúc trước ở An Hòa đường, nàng giả vờ yếu ớt nhưng khi ra khỏi An Hòa đường nghĩ muốn rời khỏi vòng tay hắn, nàng có phải bệnh nhân trọng thương đâu mà phải ôm bế trong lòng? Lý Minh Doãn lại không có biểu hiện buông nàng ra, mặt lạnh như tiền...
Lâm Lan buồn bực, lúc trước khi Lý Minh Doãn bị đại tiểu thư Trương gia đùa giỡn còn xấu hổ đỏ mặt, sao bây giờ lại trở nên to gan như vậy, ôm mỹ nữ trong ngực, mặt không biến sắc a...
Cử chỉ ấy đương nhiên dẫn tới những ánh nhìn chăm chú của người đi đường, mặt Lâm Lan cơ hồ còn đỏ hơn mặt trời. Có hai nha hoàn thấy nhị thiếu gia ôm nhị thiếu phu nhân sải bước hướng tới Lạc Hà trai, thoạt đầu kinh ngạc nhưng ngay sau đó xấu hổ đỏ mặt.
Lâm Lan đột nhiên ý thức được, hạ nhân phía ngoài có lẽ không biết được chuyện xảy ra trong An Hòa đường, có phải là hiểu lầm Lý Minh Doãn khẩn cấp ôm nàng vì muốn động phòng không? Ý nghĩ này khiến mặt Lâm Lan đã đỏ càng đỏ thêm, cơ hồ tai cũng đỏ rực cả rồi.
Lại nói lão già họ Lý cặn bã cùng mụ phù thủy đúng là không thể chấp nhận được, cho dù xem thường là một cô gái nông thôn nhưng cũng nên cho Lý Minh Doãn vài phần sĩ diện chứ, nếu nói là ngày đại hỷ, nhất định phải treo đèn lồng đỏ ở dọc mái hiên hành lang, còn phải dán chữ hỷ, nhưng đi qua nhiều chỗ như vậy, không có gì cả, trừ màu đỏ của hoa hồng trong vườn thì không còn bất cứ thứ gì màu đỏ, sự chú ý này giảm bớt mấy phần lúng túng của Lâm Lan, trong lòng lại càng khinh bỉ hai vợ chồng phù thủy.
"Tới rồi tới tồi, nhị thiếu gia mang nhị thiếu phu nhân tới rồi..." Hai nha hoàn đứng trước cửa viện khe khẽ hô.
Lâm Lan tỉnh thần, quay đầu nhìn ra, thì ra đã tới Lạc Hà trai, hai bên cổng treo hai chiếc đèn lồng đỏ lớn, trên đó có dán chữ hỷ màu vàng, một chút vui vẻ được nhen nhóm lên. Đúng lúc này Cẩm Tú nhìn thấy thiếu gia ôm nhị thiếu phu nhân về, nghĩ nhị thiếu gia có thể vì nhị thiếu phu nhân mà chịu giam lỏng một tháng, hôm qua lại tự mình trang trí Lạc Hà trai, sau đó vội vội vàng vàng ra ngoài, cảng nghĩ càng khẳng định thiếu gia thật tâm thích nhị thiếu phu nhân, âm thầm hạ quyết tâm, sau nhất định hầu hạ nhị thiếu phu nhân thật tốt.
Nghe được tiếng hô, Bạch Huệ cùng Như Ý từ trong chạy ra, bốn người phân thành hai hàng, quỳ gối hành lễ, cùng hô lớn: "Chúc mừng nhị thiếu gia, chúc mừng nhị thiếu phu nhân."
Lâm Lan nhỏ giọng nói: "Mau buông ta xuống."
Lý Minh Doãn ngoảnh mặt làm ngơ, đối Bạch Huệ đám người khẽ gật đầu, nói: "Chân nhị thiếu phu nhân bị thương, các ngươi nhanh đi chuẩn bị nước nóng cùng khăn sạch, Ngân Liễu, đi lấy hòm thuốc lại đây."
Bốn người sửng sốt, không phải nói đi An Hòa đường làm lễ ra mắt sao? Sao lại bị thương? Tất cả còn đang ngây người thì nhị thiếu gia đã ôm nhị thiếu phu nhân vào cửa, Bạch Huệ vội nói: "Còn không mau chuẩn bị."
Mọi người vội vàng chia nhau đi làm việc. Lâm Lan quẫn bách, thì thào: "Anh mau buông tôi xuống, tôi tự đi được mà."
Lý Minh Doãn nói: "Nàng đừng náo loạn, tới rồi đây." Bạch Huệ chạy tới trước mặt hai người, mở rộng cửa, Lý Minh Doãn nghiêng người đi vào, đem Lâm Lan đặt ở trên giường.
"Ngân Liễu, cái hòm thuốc..." Vừa nói Lý Minh Doãn vừa xắn tay áo lên, nhìn điệu bộ này tựa hồ hắn muốn tự thân động thủ giúp nàng xử lý vết thương.
Lâm Lan vội vã co hai chân lên, ôm đầu gối: "Ta tự làm là được, đừng quên, ta là đại phu."
Lý Minh Doãn ngẩn ra, hắn thật đúng là đã quên.0
"Nước đây." Cẩm Tú bưng nước nóng tới.
Lâm Lan nhìn Lý Minh Doãn, ngập ngừng nói: "Chàng... Chàng đi ra ngoài trước chứ?"
Lý Minh Doãn khẽ gật đầu, phân phó đám người Bạch Huệ: "Các ngươi hầu hạ nhị thiếu phu nhân."
Thật ra thì vết thương không nghiêm trọng, Lâm Lan đã tính toán kỹ, bất quá chỗ bị đá trượt bị trợt một mảng da, nàng không dại gì để mình bị thương nặng.
Lau khô vết máu, Lâm Lan chọn lấy thuốc cầm máu rịt lên chỗ vết thương sau đó bôi thuốc mỡ, xử lý rất nhanh. Bạch Huệ có chút không yên lòng: "Nhị thiếu phu nhân, như vậy được không?"
Lâm Lan cười nói: "Không có chuyện gì, đúng rồi, em tên gì?"
Bạch Huệ vội vàng hành lễ: "Nô tỳ Bạch Huệ, ra mắt nhị thiếu phu nhân."
Cẩm Tú cũng nói: "Nô tỳ Cẩm Tú, ra mắt nhị thiếu phu nhân."
Lâm Lan cười nói: "Ngọc Dung, mau đưa lễ ra mắt của ta ra đây."
Ngọc Dung cười khẽ tiến lên, đưa cho Lâm Lan mấy túi thơm. "Một chút ít, không đáng giá mấy đồng tiền, mọi người cầm lấy đi."
Lâm Lan đem túi thơm phân cho Bạch Huệ và Cẩm Tú. Hai người hành lễ tạ ơn. "Đây là Ngọc Dung, đây là Ngân Liễu, sau này mọi người giúp đỡ nhau nhé."
Lâm Lan ôn nhu nói, Lý Minh Doãn từng nói qua với nàng, mọi người trong Lạc Hà trai đều có thể tin tưởng, cho nên nàng không cần thiết dùng đến uy nghiêm của "chức" thiếu phu nhân. Bạch Huệ cùng Cẩm Tú nhất tề lên tiếng.
"Dạ" Đúng lúc ấy Như Ý cũng tới làm lễ ra mắt, Lâm Lan nhìn Cẩm Tú, rất khả ái hoạt bát, Bạch Huệ thì đoan trang dịu dàng, Như Ý thì có vẻ pha lẫn giữa tính cách của hai nha đầu kia, cả ba bất kể là hoạt bát hay trầm tĩnh thì cũng tỏ ra rất thân cận với nàng khiến nàng không khỏi sinh lòng hảo cảm.
"Bạch Huệ, các em dẫn Ngọc Dung cùng Ngân Liễu đi dọn dẹp đồ đạc một chút." Lâm Lan phân phó, phu nhân Tĩnh Bá Hầu tặng một xe đồ, công thêm đồ nàng mang đi từ Phong An, còn có đồ cậu cả Diệp gia đưa, dù gì đây cũng là nhà của nàng trong thời gian sắp tới, nên sắp xếp qua một chút.
"Vâng..." Bạch Huệ lĩnh mệnh dẫn đám Ngọc Dung đi xuống, lưu lại Cẩm Tú hầu hạ nhị thiếu phu nhân.
Các nàng vừa chân trước bước đi thì Lý Minh Doãn chân sau bước tới, phất tay ý bảo Cẩm Tú lui ra, sau đó đi tới ngồi bên giường, chăm chú nhìn Lâm Lan.
Lâm Lan bị hắn nhìn tới nổi da gà, con ngươi đen như mực của hắn hiện lên hình ảnh nàng, lúc này giống như một hố sâu, trong đó sóng ngầm bắt đầu xao động, không cách nào nhìn thấu suy nghĩ của hắn.
"Nhìn tôi kĩ thế làm gì?" Vẫn là Lâm Lan không chịu nổi lên tiếng trước.
Lý Minh Doãn lẳng lặng nhìn nàng, nói: "Vì sao không nói sớm?"
"Sớm nói cái gì?" Lâm Lan không hiểu.
"Cô biết nệm kia có điều kỳ lạ, sao còn cố quỳ?"
Haiz, thì ra hắn hỏi chuyện này, Lâm Lan liếc hắn một cái: "Vậy anh bảo tôi làm sao? Hét rầm lên... bên trong có thứ gì lạ hả? Hay là nói, nệm này có gì kỳ lạ lắm, ta không quỳ đâu? Thế không phải chứng tỏ tôi thất lễ hả?"
Lý Minh Doãn nghiêm mặt nói: "Tôi thà rằng cô thất lễ cũng không muốn cô bị thương."
Lâm Lan xem thường nói: "Vậy cũng không được, lần đầu gặp mặt, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, phụ thân anh vốn ghét bỏ cô gái nông thôn như tôi, tôi làm như vậy bọn họ càng chán ghét tôi hơn, bất lợi với kế hoạch."
Sắc mặt Lý Minh Doãn mỗi lúc một khó coi. Lâm Lan vẫn hồn nhiên nói, thậm chí còn có chút hưng phấn: "Dĩ nhiên, bắt tôi chịu thiệt thòi cũng không dễ, chẳng qua là tôi tự dùng khổ nhục kế, chỉ định làm chuyện ầm ĩ chút, không nghĩ anh lợi hại thế, phối hợp ăn ý, có thể nói là hoàn mỹ, tôi thấy mụ phù thủy mặt đen sì lại, trong lòng thấy thật sảng khoái... ha ha. Chết cười mất thôi."
Lý Minh Doãn lúc này mới biết là Lâm Lan cố ý bị thương để hắn mượn chuyện này ra oai, nhưng nàng không biết, lúc ấy hắn thật sự giận, căn bản không phải là phối hợp diễn trò với nàng, thật sự đau lòng, thật sự tức giận, lúc ấy, hắn thậm chí nghĩ tới mang Lâm Lan rời đi, kiên quyết đoạn tuyệt với nhà này.
"Hôm nay tôi đã quan sát, mụ phù thùy quả nhiên là nhân vật lợi hại, rõ ràng trong lòng tức muốn chết nhưng không hề biểu lộ chút nào ngoài mặt, tâm cơ thâm trầm, à, còn cha anh, quên đi, coi như tôi không nhắc đến ông ta. Về phần Minh Tắc và Minh Châu, hai người này chỉ là loại râu ria, như thằng hề nhảy nhót mua vui thôi, không có khả năng tạo sóng gió, tương đối dễ dàng đối phó. Bất quá, Minh Doãn này, nha đầu gọi tên Châu Châu kia... tôi cảm thấy, mặc dù cô ta đáng ghê tởm nhưng cũng không đến nỗi phải chết..." Lâm Lan nghĩ đến Lý Minh Doãn kiên trì không buông tha cho Châu Châu thì cảm thấy hắn làm hơi quá đáng.
Mắt Lý Minh Doãn hiện lên lãnh ý, hờ hững nói: "Châu Chấu vốn đáng chết."
Lâm Lan loáng thoáng hiểu, chắc trước kia Châu Châu đã làm chuyện xấu gì, hôm nay Lý Minh Doãn diệt trừ cô ta, coi như là do cô ta tự tạo nghiệt.
"Aiz... vậy thì không sao cả rồi, đối với ác nhân không cần phải nhân từ." Lâm Lan vẫn theo chủ nghĩa kẻ nào đối xử ác độc với mình thì mình phải tàn khốc lại với kẻ đó, không cần thiết nương tay.
"À, tôi thấy cái vị đại tẩu kỳ quái lắm." Lâm Lan đột nhiên nói.
Trong lòng Lý Minh Doãn khẽ nảy lên một cái, lãnh đạm nói: "Có cái gì mà kỳ quái." Giọng nói không phải là câu hỏi mà là trần thuật.
Lâm Lan nhíu mày trâm ngâm: "Nói thế nào nhỉ? Cảm giác lạ lắm, cứ cúi đầu suốt, không nói chuyện cũng không nhìn ai, cứ như vợ bé ấy, mà cô ấy không phải thiên kim Ngự sử gì gì sao? Sao lại cứ cúi đầu mãi thế nhỉ?"
Lý Minh Doãn không phản bác được, từ lúc vào cửa, hắn cố ý khống chế bản thân không nhìn tới Nhược Nghiên, cố ý quên sự tồn tại của người này, quá khứ cuối cùng cũng chỉ là quá khứ, chuyện đã qua cả rồi, hắn tự nói với bản thân như thế, nàng đã trở thành đại tẩu của hắn, hắn không thể có bất kỳ liên quan gì với nàng.
"Minh Doãn... Minh Doãn... " Lâm Lan nhìn hắn thất thần, vươn tay khua khua trước mặt hắn.
Lý Minh Doãn khẽ mỉm cười, hỏi: "Đầu gối của cô không sao chứ?"
"Dĩ nhiên, có điều trợt da thì phải mất hai ngày mới lành." Lâm Lan cười hắc hắc nói.
"Vậy cũng tốt, tranh thủ nghỉ ngơi."
Lý Minh Doãn liếc nàng một cái, trong lòng cũng ổn định lại, hắn trịnh trọng cảnh cáo: "Sau này không được cố ý làm bị thương bản thân nữa."
Lâm Lan nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, lại nhớ tới lúc hắn khẩn trương ôm nàng trở về, cảm thấy nên nghe lời hắn, nếu không để hắn tức giận thì không hay chút nào.
Sắc mặt Lý Minh Doãn giãn ra đôi chút, lấy từ trong ngực ra hai văn thư, đem giao cho Lâm Lan một bản: "Cái này cô cất cho kỹ."
Lâm Lan nhận lấy văn thư, tâm tình có chút khẩn trương, tờ hôn thư này đánh dấu việc hai người chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp, miệng lẩm bẩm: "Sao phải làm chuyện này?"
Lý Minh Doãn cười nói: "Có cái này, sau này cô có thể ở trong Lý gia mà ưỡn ngực ngẩng đầu."
Lâm Lan chợt nói: "A... Đây chính là bùa hộ mệnh của tôi?"
Lý Minh Doãn gật đầu: "Có thể nói như vậy."
Lâm Lan cười gian xảo, nhỏ giọng nói: "Vậy anh không sợ tương lai tôi bắt đền à?"
Lý Minh Doãn hơi ngẩn ra sững sờ, nhưng ngay sau đó mỉm cười: "Hay là, bây giờ tôi với cô làm vợ chồng thực sự luôn đi?"
Lâm Lan vội vã lui binh: "Quên đi, coi như tôi chưa nói gì."