Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 74

Thỉnh an trở về, Lâm Lan đem chuyện ngày hôm nay nói với Chu mama, Chu mama cười nói: "Ha ha, nếu bà ta đã hào phóng như thế thì chúng ta sẽ không phụ lòng, ta sẽ nói Quế tẩu đi mua hơn năm cân nhân sâm, mấy cân huyết yến cực phẩm."

Ngân Liễu khúc khích: "Chu mama, mama làm vậy có độc ác quá không, nghĩ bắt người ăn nhân sâm thay củ cải sao?"

Chu mama cười nói: "Không tốn bạc của mình, bắt người ăn sâm thay củ cải có gì không được?"

Lâm Lan cũng cười, hỏi: "Điền mama mấy ngày nay đã yên phận chưa?"

"Bà ta vô cùng thanh nhàn, không có chuyện gì cả, an vị cắn hạt dưa, tìm người tán gẫu, có điều tất cả mọi người đều không để ý bà ta, bà ta lại cứ cố tỏ ra vui mừng."

Chu mama cười lạnh nói. "Ừ, cứ để bà ta nhàn rỗi, Thư Vân cùng Thư Phương thì thế nào?"

"Trước mắt hai người này vẫn hoàn thành nhiệm vụ, làm việc chăm chỉ."

"Tiếp tục ngó chừng." Lâm Lan phân phó.

Đang lúc trò chuyện, Bạch Huệ tiến vào, cầm trong tay mấy bản mẫu hoa. "Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ mang mẫu hoa tới, nhị thiếu phu nhân chọn đi ạ."

Chu mama đi ra ngoài trước, Lâm Lan cầm lấy mấy mẫu hoa, nhìn qua một lượt, cuối cùng chọn mẫu hoa lan: "Chọn cái này đi, đơn giản dễ nhìn."

Bạch Huệ cười đáp: "Vậy nô tỳ chọn cái này thêu."

Lâm Lan nói: "Vẫn kịp sao?"

Bạch Huệ vội nói: "Kịp ạ, nô tỳ nhất định thêu xong trước khi nhị thiếu gia đi thi." "Vậy thì cực khổ cho em rồi."

Lâm Lan khẽ cười nói. "Không hề ạ, nô tỳ đi trước."

Bạch Huệ quỳ gối thi lễ, cầm lấy mẫu hoa lan rồi cao hứng đi ra. Lâm Lan cười khổ, chỉ là thêu cho Minh Doãn một cái túi thơm mà Bạch Huệ đã cao hứng như vậy, cười như không khép được miệng lại, nói Bạch Huệ không hề có tâm tư gì với Minh Doãn, quỷ cũng không tin.

Ngân Liễu nói: "Đừng nghĩ hoa lan dễ thêu, nhìn đơn giản nhưng cũng phải tốn công phu mấy ngày mấy đêm, Bạch Huệ tỷ lại bận rộn rồi."

Lâm Lan liếc mắt: "Hiện tại nhị thiếu gia cả ngày ở thư phòng đọc sách, không cần Bạch Huệ hầu hạ, Bạch Huệ đang nhàn rỗi, tìm chút chuyện làm cũng tốt. Chúng ta tới thư phòng gặp thiếu gia một chút."

Thư phòng Lý Minh Doãn là một tòa tiểu lâu hai tầng, xung quanh trồng rất nhiều trúc, không khí mát mẻ. Xảo Nhu cùng Cẩm Tú đang ngồi cạnh lan can, chơi đùa với nhau. Ngân Liễu thấy hai người chơi đùa nhập thần, nhị thiếu phu nhân tới cũng không nhìn thấy liền ho hai tiếng nhắc nhở các nàng. Hai người nghe thấy tiếng vang quay đầu lại, vừa nhìn là nhị thiếu phu nhân, cuống quýt đứng lên hành lễ.

"Nhị... nhị thiếu phu nhân." Bởi vì chột dạ nên hai người đều lo sợ.

Lâm Lan nhàn nhạt hỏi: "Ai đang ở trong hầu hạ nhị thiếu gia?"

Xảo Nhu trả lời: "Hiện tại Đông Tử đang ở bên trong hầu hạ, nhị thiếu gia thích thanh tĩnh nên cho tụi nô tỳ đi ra."

Lâm Lan mỉm cười nói: "Lúc không có chuyện gì làm vui đùa một chút cũng không có gì, tuy nhiên vẫn phải chú ý, không được vui chơi quên nhiệm vụ, vạn nhất nhị thiếu gia có điều gì phân phó tìm không được người sẽ không tốt."

Hai người hổ thẹn nói: "Nô tỳ nhớ kỹ."

Lâm Lan để Ngân Liễu đứng chờ dưới lầu, tự mình rón rén đi lên lầu. Lý Minh Doãn mặc áo bằng tơ màu xanh nhạt, đang chuyên chú đọc sách, Đông Tử ở một bên hầu quạt. Đông Tử thấy Lâm Lan, vội vàng kêu một tiếng: "Nhị thiếu phu nhân..."

Lâm Lan cười một tiếng: "Đông Tử, ngươi đi xuống trước đi."

Đông Tử quạt sớm đã mỏi tay, được nghỉ ngơi thì vô cùng sung sướng, cười ha ha đi xuống lầu.

Lý Minh Doãn khép sách lại, nhìn Lâm Lan, cười hỏi: "Có chuyện?"

"Tôi tới kiểm tra bất ngờ, xem anh có lười biếng không?" Lâm Lan cố ý nghiêm mặt, làm bộ người lãnh đạo đi giám sát.

Lý Minh Doãn khẽ cười, dựa dựa người vào ghế, nhìn nàng nói: "A... vậy phu nhân có hài lòng với kết quả kiểm tra được hay không?"

Lâm Lan liếc hắn một cái: "Ở đây không có người ngoài, anh đừng mở miệng một tiếng phu nhân có được không?"

Lý Minh Doãn khẽ chau mày: "Vậy nên gọi thế nào? Lan Nhi...?"

Lâm Lan nổi da gà, gầm gừ nói: "Quên đi, trừ Lan Nhi ra, anh muốn gọi gì thì gọi."

Lý Minh Doãn nhìn bộ dạng của nàng không khỏi bật cười thích thú.

Lâm Lan chẳng thèm nhìn bộ dạng đắc ý của hắn, tự mình tìm ghế ngồi xuống: "Hôm nay đi thỉnh an, mụ phù thủy nói, phụ thân muốn làm tiệc rượu bổ sung cho chúng ta, bởi vì bây giờ đang chuẩn bị thi nên đợi khi công bố kết quả thi sẽ làm."

Đây là nguyên nhân chính nàng tới đây, lão già kia bàn tính khá kĩ, nghĩ tới lần này Lý Minh Doãn thi Hương nhất định giành kết quả tốt cho nên định nhân cơ hội lấy lòng Minh Doãn, cứu vãn quan hệ phụ tử.

Vẻ mặt Lý Minh Doãn vẫn bình thản không chút ngạc nhiên, những chuyện này đều trong dự liệu của hắn, xác thực là hắn đang khống chế được cục diện, phụ thân gần đây phải nhận chút áp lực, mà chút áp lực này là hắn tạo ra. Cơm phải ăn từng miếng, đường phải đi từng bước, trước tiên để Lâm Lan vào cửa, sau đó chấp nhận hôn thư, tiếp đó nên có nghi thức xã giao, không thể thiếu điều gì, mẹ đã phải chịu ủy khuất, hắn sẽ không để cho bản thân phải chịu ủy khuất, tất cả mọi thứ đều phải được đòi lại.

Nhìn Minh Doãn không có phản ứng, Lâm Lan hỏi tới: "Anh thấy chuyện này thế nào?"

Lý Minh Doãn mở quạt giấy ra, phe phẩy vài đường, ngữ khí bình thản: "Không sao cả."

Lâm Lan xem thường nói: "Tôi không tin anh không sao cả, đừng có giả bộ nữa, mau nói suy nghĩ của anh đi."

Lý Minh Doãn nhẹ mỉm cười nói: "Ông ta không làm thì bản thân tôi cũng muốn làm."

Hắn nghĩ như vậy thật? Chẳng phải là chống đối với lão già kia sao?

"Có điều, ông ta muốn làm thì để ông ta làm, ngày tên được đề trên bảng vàng cũng là đêm động phòng hoa chúc, đời người mấy khi có chuyện tốt như thế, cớ sao không làm?"

Lý Minh Doãn thong dong nói.

"Hừ, đừng đắc ý sớm thế, vạn nhất anh thi trượt... a a a..."

Lâm Lan ý thức được mình nói lời không may mắn liền vội vàng sửa: "Lời vừa rồi không tính, tôi nói nhầm... ách.. cái kia..."

Lâm Lan cứng họng, vừa rồi muốn nói tới cái gì? Lý Minh Doãn nhíu mày nhìn nàng, bưng một chén trà bạc hà chậm rãi nhấp một ngụm, kiên nhẫn đợi nàng nhớ ra.

"A, đúng rồi, tôi không động phòng đâu." Lâm Lan suy nghĩ một lúc lâu mới thốt ra câu này.

PHỐC... Lý Minh Doãn phun ra một ngụm trà, ho khù khụ, tay run lên, toàn bộ nước trong chén trà văng lên người, ướt một mảng lớn trước ngực.

Lâm Lan oán trách: "Anh làm gì thế? Uống trà cũng sặc."

Vừa trách vừa lấy khăn tay đưa cho hắn lau xiêm y. Lý Minh Doãn muốn nói, lúc người khác uống trà không nên nói chuyện cười, nhưng cổ họng sặc khó chịu, bạc hà mát mẻ có thể nâng cao tinh thần tỉnh não, nhưng thứ này sặc vào lỗ mũi thì quả thật vô cùng khó chịu, Lý Minh Doãn không nói nổi một lời.

"Nhìn anh kìa, y phục ướt cả rồi." Lâm Lan cầm lấy khăn tay lau tới lau lui trên ngực hắn.

Dùng tơ lụa may xiêm y như có ý cợt nhả vậy, trơn mượt y như da thịt, Lâm Lan lau loạn xạ, không may đụng phải điểm nhạy cảm trước ngực hắn, hơn nữa không phải chỉ một lần, mặt Lý Minh Doãn đỏ bừng lên, cả người cũng nóng ran, không biết là bởi vì ho khan kịch liệt hay bởi vì đụng chạm của Lâm Lan mà sinh ra cảm giác kỳ diệu này. (Chắc đụng trúng... nhũ hoa anh Doãn...)

Lâm Lan vẫn hồn nhiên lau tới lau lui, không biết rằng sự vô tình của mình đã tạo thành khốn nhiễu cho người khác, mở miệng nói: "Anh cũng đừng làm bộ quá, phụ thân anh một lòng muốn thân thiện với anh, tôi nghĩ sau này anh cũng đừng nhằm vào ông ta quá nhiều, như vậy chúng ta phải đồng thời đối phó hai mối phiền toái, tôi cho là nên tiêu diệt từng phần một thì tốt. Chúng ta khiến mụ phù thủy mất đi sủng ái, cuối cùng bị đuổi ra khỏi cửa, thật tốt a..."

Lý Minh Doãn không thể nhịn được nữa, một tay bắt lấy bàn tay nhỏ bé đang làm loạn trên ngực mình, ho khan mấy cái: "Không cần lau... Khụ khụ... Đổi áo là được... Khụ khụ..."

Ớ, đúng vậy, đổi áo là được, xiêm y Lý thiếu gia đâu có thiếu.

Lâm Lan rút về tay, lại vỗ vỗ lưng hắn: "Khá hơn không?"

Lý Minh Doãn cúi đầu, hiện giờ mặt hắn đỏ hơn gấc, sao dám cho nàng thấy. "Tốt... Khá hơn chút rồi, ta không sao."

Lý Minh Doãn cảm thấy giọng mình như lạc đi. "Sau này uống trà cẩn thận một chút, sặc nước cũng nguy hiểm lắm."

Lý Minh Doãn yên lặng, vâng, đã sặc rồi, hơn nữa còn là nàng ban tặng.

Lâm Lan nói: "Tôi đi gọi Cẩm Tú cầm xiêm y sạch sẽ tới."

Lý Minh Doãn vội vàng gật đầu, ước gì Lâm Lan đi nhanh lên. Lâm Lan đi hai bước, Lý Minh Doãn thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên, không ngờ rằng Lâm Lan chợt xoay người: "Mới vừa rồi tôi đã nói với anh..."

Lâm Lan ngơ ngẩn, mặt Lý Minh Doãn sao lại đỏ bừng như như nàng vậy...

Lý Minh Doãn vội ngồi thẳng người, nghiêm túc nói: "Cô nói rất có lý, chúng ta cứ thế mà làm."

Lâm Lan cười cười, vội vàng xoay người xuống lầu, mặt lại đỏ bừng lên. Không cẩn thận bị Lý Minh Doãn thấy rồi, người này, nhìn không giống kiểu mẫu cường tráng nhưng hai khối cơ ngực cũng không đến nỗi tệ lắm, săn chắc vô cùng... hồi tưởng lại cảm xúc một chút... mà hình như còn rất dẻo dai...

Ngân Liễu nhìn nhị thiếu phu nhân mặt đỏ bừng đi xuống thì cười giảo hoạt. Lâm Lan vội vã phân phó Cẩm Tú cầm xiêm y tới cho thiếu gia đổi. Cẩm Tú cũng cười khúc khích.

Lâm Lan thấy các nàng cười thì lúng túng giải thích: "Cái đó... nhị thiếu gia làm đổ nước trà lên người."

Giải thích đồng nghĩa che giấu, Ngân Liễu cười hi hi, nói: "Cẩm Tú, còn không mau đi lấy xiêm y, nhị thiếu gia bị ướt nước trà trên người."

Lâm Lan xấu hổ, trợn mắt nhìn Ngân Liễu một cái: "Đi với ta tới phòng thuốc."

Ngân Liễu cùng Cẩm Tú dùng ánh mắt trao đổi, nhị thiếu phu nhân đang xấu hổ phải không? Lâm Lan đem phòng nhỏ phía Tây làm phòng chế dược, mua đủ tất cả dụng cụ để thuận tiện chế dược.

Lâm Lan vốn định làm Lục Thần hoàn nhưng Hoắc Hương hoàn cùng Minh Thần hoàn Lý Minh Doãn sử dụng đã hết, cho nên làm hai thứ này trước.

Nghe nói nơi thi vô cùng nóng bức, thí sinh mấy ngày đó dễ bị bí bách, từ đó sinh ra cảm nắng, Hoắc Hương hoàn trị cảm nắng rất tốt, còn về Minh Thần hoàn là để Minh Doãn nâng cao tinh thần.

Lâm Lan buồn bực trong phòng dược hồi lâu, suy nghĩ mãi không thông suốt: Không phải là đụng vào hai hạt nhỏ kia, sờ chút cơ ngực thôi có sao? Có gì mà hồn xiêu phách tán.

Nghĩ tới đó ném chày giã thuốc cho Ngân Liễu: "Em làm tiếp đi, chưa xong thì đừng nghĩ nghỉ ngơi." Nói xong vỗ vỗ tay rời đi.

Ai bảo nha đầu này vừa rồi dám cười nhạo nàng, phạt làm cu li, để xem sau này còn dám cười nhạo nàng nữa không.

Ngân Liễu khóc không ra nước mắt, chỉ cười có mấy tiếng thôi mà, tại sao thế? Tại sao?
Bình Luận (0)
Comment