Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 87

Sau khi gặp nhi tử xong, cảm xúc bi thương của Hàn Thu Nguyệt nhanh chóng thoát ra ngoài, đầu óc thanh tĩnh nhận định rõ tình thế, một lần nữa lập ra kế hoạch tác chiến, tình thế trước mắt rất bất lợi cho bà ta, bà ta phải cụp đuôi làm người, giấu tài, chờ đợi thời cơ.

Cho nên, khi Hàn Thu Nguyệt nhìn thấy lão gia, bà ta trấn định lại, nói: "Mọi người đều nói không chịu nổi mẹ kế, hiện tại thiếp đã cảm nhận sâu sắc lời này, thiếp thân sẽ không vì mình kêu oan oán trách, để cho Minh Doãn sinh ra hiểu lầm, nhất định là thiếp thân làm chưa đủ tốt, thiếp thân tự nhiên vứt bỏ hết mọi tâm tư, chân thành mà đối đãi, vì lão gia, vì Lý gia, thiếp thân chịu ủy khuất lớn hơn nữa cũng không sao cả."

Lý Kính Hiền nghe bà ta nói năng khẩn thiết, vẻ mặt chân thành, trong lòng cảm thấy được an ủi: "Bà có thể suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi, đừng tưởng rằng mình có thể đối phó được với Minh Doãn, tiền đồ của Minh Doãn sáng lạng, nếu bà là người thông minh thì nên quan tâm nó nhiều hơn một chút, thương cảm nó, bảo Minh Tắc huynh đệ hòa thuận, tương lai giúp đỡ lẫn nhau, nhà này mới có thể hưng thịnh, đạo lý hẳn là bà hiểu."

Hàn Thu Nguyệt tỏ ra hết sức thành khẩn thụ giáo, tự mình châm trà cho lão gia, lại nói một đoạn nhớ nhung vì ly biệt vừa rồi, sắc mặt Lý Kính Hiền dần hòa hoãn xuống:

"Về phần Minh Tắc, bà cũng đừng trách cứ nó, là do vận khí nó không tốt, năm nay thi không được thì còn có năm khác, về phần hôn sự Minh Doãn... Đã đáp ứng thì nên làm cho nó tử tế, chuyện này, giao cho bà, bà bàn bạc với Lâm Lan, làm sao cho tốt thì làm."

Hàn Thu Nguyệt thầm mắng: Thế này mà bảo là xử lý việc công bằng, rõ ràng thiên vị, thiên vị bên có bên không.T

uy nhiên trên mặt vẫn là bộ dạng hiền thục dịu dàng: "Lão gia cứ yên tâm đi, thiếp thân nhất định làm theo ý của bọn nó, bảo đảm bọn nó sẽ hài lòng.".

Lý Kính Hiền hài lòng gật đầu, uống xong chén trà rời đi tới thư phòng, bỏ lại Hàn Thu Nguyệt. Hàn Thu Nguyệt gọi trợ thủ đắc lực ẩn hình của mình – Diêu mama tới.

"Lúc ta không ở trong phủ, người nào hầu hạ lão gia?"

Diêu mama quanh co một hồi, nói: "Là Vãn Ngọc hầu hạ."

Hàn Thu Nguyệt nghe xong cắn răng: "Con tiện tỳ này..."

Thừa dịp bà ta không có ở đây, dám bò lên giường lão gia, xem ta có lột da ngươi ra không.

Diêu mama cẩn thận nói: "Phu nhân, lão gia đối với Vãn Ngọc này không phải là tâm tư mới ngày một ngày hai, lão nô nhìn ra lão gia rất thích Vãn Ngọc, nếu như chờ tới khi lão gia mở miệng, phu nhân có thể không đồng ý không? Còn nếu xử trí Vãn Ngọc, chỉ sợ lão gia tức giận với phu nhân, sao phu nhân không nhân cơ hội này thỏa mãn tâm tư lão gia, đảm bảo lão gia sẽ vui mừng, vô cùng cảm kích phu nhân, cũng có thể khiến lão gia phân tâm."

Hàn Thu Nguyệt im lặng hồi lâu, thở dài nói: "Chỉ sợ dẫn sói vào nhà, con tiện nhân Vãn Ngọc này dâm đãng vô cùng."

Diêu mama cười nói: "Vãn Ngọc dù có lợi hại thế nào cũng chỉ là thiếp, nếu cô ta nghe lời, sẽ cho cô ta làm ấm giường lão gia, nếu không nghe lời, tùy tiện tìm lý do đuổi cô ta cũng không khó."

Hàn Thu Nguyệt oán hận nói: "Ta nửa đời ăn đắng, vất vả lắm mới có ngày hôm nay, nếu như có kẻ nào ngáng đường ta, kẻ đó phải chết."

Diêu mama cúi đầu khom lưng: "Dựa vào thủ đoạn của phu nhân, ai có thể nhảy khỏi lòng bàn tay của người."

Được Diêu mama vuốt đuôi, Hàn Thu Nguyệt có thêm lòng tin, ý chí chiến đấu sôi sục: "Để ta nói chuyện với lão gia, ngươi đừng có làm lộ chuyện này."

Diêu mama thưa dạ.

"Dì... Dì... " bên ngoài truyền đến tiếng la của Minh Châu.

"Biểu tiểu thư, xin chờ nô tỳ đi vào thông truyền một tiếng." Xuân Hạnh nói.

"Ta muốn gặp dì còn phải thông truyền sao? Cút sang một bên cho ta." Hôm nay Minh Châu nín giận trong bụng, sắp phát nổ tới nơi, nghe nói dì từ thôn trang trở về, lập tức bỏ chạy tới tố cáo.

Hàn Thu Nguyệt không vui cau mày, phất tay ra hiệu Diêu mama lui ra: "Ngươi đi ra ngoài đi."

Minh Châu hùng hùng hổ hổ xông vào, Xuân Hạnh ở phía sau, sắc mặt sợ hãi, Minh Châu không có lưu ý vẻ mặt bất mãn trên mặt mẹ ruột, gào khóc: "Dì, người phải thay con làm chủ, con lớn như vậy cũng chưa từng chịu qua ủy khuất như thế, con... Con thật không muốn sống nữa..."

Lúc này Hàn Thu Nguyệt đang ôm một bụng phiền não, nhìn Minh Châu khóc sướt mướt, liền lạnh mặt quát lớn: "Muốn nói gì cũng phải có trật tự, đừng có hồ nháo, cô là biểu tiểu thư, không phải là tiểu thư, dám càn rỡ ngang ngược như vậy, trong mắt không coi ai ra gì sao, cẩn thận ta đem cô trở về nhà mẹ đẻ đấy."

Minh Châu bị chửi không hiểu ra sao, mẹ không phải mẹ ruột con sao? Mẹ định đem con đi đâu?

"Xuân Hạnh, ngươi đi xuống đi." Hàn Thu Nguyệt đuổi Xuân Hạnh.

Lúc này mới hỏi: "Vừa xảy ra chuyện gì?"

Minh Châu căm phẫn trào dâng, hận thù sôi sục đem chuyện Lâm Lan vu oan cho mình nói với mẹ, lại còn vươn cổ tay bị nắm ra trước mặt cho mẹ mình coi.

"Mẹ, con ả đó thật quá ghê tởm, quá âm hiểm ác độc, người nhất định phải chỉnh nó, chỉnh cho nó chết thì thôi."

Minh Châu nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cấu véo Lâm Lan ngay lập tức, đành chửi rủa độc địa cho hả dạ. Lồng ngực Hàn Thu Nguyệt dâng lên cơn tức giận cực điểm, hồi lâu không nói ra lời, cảm giác rất giống nuốt phải một con ruồi. Thân phận Minh Châu ở Lý phủ là tuyệt đối cơ mật, trừ bà ta, lão gia cùng Minh Tắc thì chỉ thêm Khương mama biết sự tình, Minh Châu cùng Minh Tắc tình cảm huynh muội rất tốt nhưng trong mắt người khác sự việc lại không phải như thế nữa rồi.

Lúc này Hàn Thu Nguyệt mới ý thức tới tính nghiêm trọng của vấn đề, lại không quản được Lâm Lan có mục đích gì mà nói vậy, vạn nhất lời này lan truyền trong phủ, đừng nói Minh Tắc, Minh Châu không mặt mũi nào gặp người khác, mà là nàng và lão gia cũng bị chôn sống lập tức.

Hàn Thu Nguyệt tỉnh táo lại, nghiêm túc nói: "Ta nói con chớ đi chọc Lâm Lan, con lại rảnh rỗi đi chọc nó, tự mình không có bản lãnh rước lấy hậu quả, đừng nói tìm nó tính sổ, lời này muốn hỏi cũng không thể hỏi, muốn nói cũng không thể nói, ta cảnh cáo con một hồi, sau này cách xa nó ra, còn nữa, đừng có qua lại nhiều chỗ anh con, đừng khiến người ta sinh lời đàm tiếu."

"Mẹ, mẹ không giúp con hết giận lại còn mắng con..."

Lòng Minh Châu tràn đầy mong đợi chạy tới tố cáo nhưng không được gì còn nhận một bữa dạy dỗ, ủy khuất hóa thành bi phẫn, cô ta khóc lớn: "Các người không thương ta, ban đầu còn sinh ra ta làm gì, bắt ta chịu phần tội này, ta... Ta không sống cũng được."

Vừa nói vừa bật dậy chạy đi. Hàn Thu Nguyệt bị dọa thót tim, tính tình nha đầu này như pháo nổ, nhất thời, Hàn Thu Nguyệt không biết làm thế nào, đành gọi Xuân Hạnh đuổi theo, an ủi Minh Châu một hồi, đem lời thiệt hơn nói, lúc này Minh Châu mới tỉnh táo quay lại.

"Mẹ hiện tại bốn bề giáp địch, vô cùng khó khăn, nếu con hiểu chuyện thì hãy ngoan ngoãn làm biểu tiểu thư, đừng gây thêm phiền phức cho mẹ nữa, chuyện thu thập thôn phụ kia chỉ là sớm hay muộn thôi, mẹ không gấp gáp, con gấp gáp cái gì?" Hàn Thu Nguyệt lấy khăn tay ra lau nước mắt cho con gái.

Minh Châu khóc nức nở trong lòng mẹ: "Con rất ghét nhị ca và thôn phụ Lâm Lan này, trước khi bọn họ trở về trong nhà vẫn vui vẻ, từ khi họ về, cái gì cũng thay đổi."

Trong lòng Hàn Thu Nguyệt cũng khổ sở vô cùng, vất vả lắm mới đuổi được Diệp Tâm Vi đi, không ngờ giữ lại một mầm tai họa, vẫn là vô cùng khó đối phó, Hàn Thu Nguyệt vuốt ve mái tóc con gái mình, khẽ than thở: "Đứa nhỏ ngốc, nhiều chuyện biết nhẫn nhịn thì tốt hơn."

Sau khi dùng cơm tối xong Lâm Lan cùng Lý Minh Doãn nhàn nhã tản bộ trong hậu viện. Đám người Ngân Liễu thức thời không quấy rầy hai người, chuẩn bị sẵn hoa quả ướp lạnh trên bàn đá, sau đó ra xa xa núp. Lúc này Lâm Lan mới đem chuyện xử trí Xảo Nhu nói với hắn. "Tôi để cho cậu cả hỗ trợ giấu người đi, không chừng lúc nào đó còn có tác dụng, Trịnh đại ca bên kia cũng đang lập hồ sơ rồi..."

Lý Minh Doãn dừng bước, quay đầu nhìn Lâm Lan, có thể là thức ăn Quế tẩu làm ngon miệng nên mặt nàng tươi tắn rất nhiều, đôi mắt lấp lánh như sao, như giọt sương trên lá sen, linh động vô cùng.

"Nói cho anh biết chính sự anh còn nhìn cái gì..."

Lâm Lan trừng mắt liếc hắn một cái. Lý Minh Doãn khẽ mỉm cười: "Cô làm rất tốt, so với tôi nghĩ còn tỉ mỉ hơn nhiều."

"Đúng thế, tìm được người chuyên nghiệp như tôi để hợp tác, coi như số anh gặp may rồi." Lâm Lan không khỏi tự khen ngợi mình một phen.

Nhìn thần thái vô cùng đắc ý của nàng, Lý Minh Doãn không khỏi khẽ cười một tiếng: "Lại đang nghĩ đòi phần thường gì sao."

Đôi mắt Lâm Lan đảo qua đảo lại, đột nhiên có ý tưởng: "Đúng rồi, tôi hẳn là phải chuẩn bị một cuốn sổ ghi chép công lao, đem chuyện tôi làm ghi hết lại, ba năm dài đằng đẵng, lỡ may quên mất thì lỗ to."

Lý Minh Doãn lại càng dở khóc dở cười: "Cô không sợ phiền toái hả."

Lâm Lan mở to hai mắt: "Kiếm bạc mà còn sợ phiền toái sao? Anh sinh ra đã ngậm thìa vàng, chưa từng gặp quả khổ cực trong cuộc sống, không biết tầm quan trọng của bạc, tôi đã đáp ứng với sư phụ sư huynh, tương lai mở tiệm thuốc lớn nhất ở kinh thành rồi."

"Được, vậy cô cố gắng nhớ kĩ nhé." Lý Minh Doãn vui vẻ cười nói.

Lâm Lan bĩu môi, chỉ là mở miệng nói giỡn thôi mà, ai mà nhớ làm gì. "Đúng rồi, hôm nay cha anh tìm anh có chuyện gì?"

Lâm Lan hỏi. Lý Minh Doãn thản nhiên nói: "Chỉ hỏi chút ít chuyện đi thi, đề thi thế nào, tôi trả lời đại khái... À, còn có chuyện nữa, là chuyện tiệc rượu ấy."

"Hay là giữ nguyên kế hoạch?" Lý Minh Doãn gật đầu.

Lâm Lan nhớ tới ám hiệu lần trước của Tĩnh Bá Hầu, nói: "Tôi cảm thấy được, tiệc rượu này không nên quá phô trương thì hơn, chỉ nên có người trong nhà, mời thêm mấy người bạn thân của anh đến là được."

Chân mày Lý Minh Doãn cau lại: "Như vậy không tránh khỏi quá đơn giản."

"Đơn giản mới là tốt, nếu như lần này yết bảng, anh có tên trên đó, sẽ có bao nhiêu người lôi kéo anh, chúng ta làm tiệc rượu lúc ấy, chẳng phải là cho bọn họ cơ hội kết giao với anh sao? Đến lúc đó có bao nhiêu ánh mắt nhìn vào anh, anh cười với người này, không cười với người kia, chẳng phải là mất lòng sao? Cần gì tự tìm phiền não, thời điểm này, tốt nhất nên tĩnh tâm chuẩn bị tham gia thi Đình." Lâm Lan khuyên nhủ.

Lý Minh Doãn nghe xong không nói gì, yên lặng thả bộ, Lâm Lan nói cũng có lý, cũng là muốn tránh cho hắn những phiền toái trong triều, hiện giờ đảng của Thái tử và đảng của Tứ hoàng tử đang minh tranh ám đấu, bản thân không nên đắc tội với hai bên, đúng là ít xuất hiện vẫn tốt hơn.
Bình Luận (0)
Comment