Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 93

Lý Minh Doãn nhẹ nhàng cau mày, nghĩ nghĩ, quả nhiên đúng vậy, thật ra lúc đó hắn không suy nghĩ gì nhiều, liền chắp tay thi lễ: "Cũng là vi phu không phải, kính xin phu nhân bao dung."

Lâm Lan ném cọng cỏ vào hắn: "Ai là... phu nhân của anh, phu nhân của anh đang trốn ở đâu ai mà biết được."

Lý Minh Doãn cười giỡn nói: "Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt."

"Đi đi đi... Miệng lưỡi anh càng ngày càng trơn tru rồi đấy." Lâm Lan không thèm để ý hắn nữa đi thẳng về phía trước.

Lý Minh Doãn buồn bực nghĩ, miệng lưỡi trơn tru? Có sao? Hắn chỉ có thể cười nói thật lòng trước mặt bạn bè thân thiết thôi mà.

"Không phải Trần Tử Dụ nói anh rất được hoan nghênh trong kinh thành sao? Sao tới kinh thành mấy tháng rồi mà chưa gặp qua ai ái mộ anh vậy?"

Lâm Lan chuyển qua tán chuyện.

Khóe miệng Lý Minh Doãn giật giật: "Cô đừng nghe hắn nói mò."

Lâm Lan dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá hắn: "Anh đỏ mặt, anh chột dạ."

Lý Minh Doãn theo bản năng sờ mặt, Lâm Lan cười ha ha: "Nhìn anh kìa, lộ chân tướng rồi nhé."

Lúc này Lý Minh Doãn mới ý thức được bản thân bị chơi xỏ, trong mắt lộ ra một tia cười bất đắc dĩ, nha đầu này, tinh quái quá đi mất.

"Khắp kinh thành ai ai cũng biết Lý Minh Doãn tôi thích một cô gái nông thôn tên là Lâm Lan rồi, còn ai ái mộ tôi nữa đây?" Lý Minh Doãn cười như không cười nhìn nàng.

Lâm Lan ra vẻ kinh ngạc: "Ai nha, tôi lại trở thành vật cản anh theo đuổi hạnh phúc hả? Vậy hay là tranh thủ thời gian, đuổi tôi đi đi."

Lý Minh Doãn nói: "Mơ tưởng."

Lâm Lan lúc lắc đầu: "Vậy chuyện này không liên quan tới tôi nhé."

Lý Minh Doãn thong dong nói: "Chuyện này vốn không liên quan tới cô mà."

"Nơi này núi non trùng điệp, nơi này sông núi nên thơ, nơi này chim chóc hát ca, nơi này tháng ngày phiêu diêu..." Lâm Lan vui vẻ hát ca.

Ra khỏi Lý phủ, không cần đối mặt với mụ phù thủy và lão già họ Lý kia, tâm tình Lâm Lan đặc biệt tốt lên, hơn nữa phong cảnh nơi này thật đẹp, núi xanh biếc, hoa tươi thơm ngát, rốt cuộc là ở trong núi ngây ngốc đã lâu, giờ nhìn thấy núi liền cảm nhận được thân thiết vô cùng.

Nhìn nàng vui vẻ hát ca, nhìn những tán cây xanh tươi khắp núi, hô hấp bầu không khí thanh tân, tâm tình Lý Minh Doãn buông lỏng chưa từng có. "Cô hát cái gì thế? Trước kia suốt ngày nghe thấy cô hát."

Lâm Lan quay đầu lại cười nhìn hắn: "Tôi tự bịa đấy."

Lý Minh Doãn tin là thật, cười nói: "Nếu cô nói thế thì đúng là cô tự bịa rồi."

"Dĩ nhiên rồi, tôi biết khá nhiều đó." Lâm Lan đắc ý nói.

Lý Minh Doãn mỉm cười, chế nhạo: "Ừ, biết nhiều lắm, đến biệt viện cô cũng rảnh rỗi thì nên để thời gian mà thêu cho xong cái phiến quạt đi."

Nói đến thêu thùa, Lâm Lan có cảm giác vô cùng thất bại, thêu mấy ngày rồi, càng thêu càng thấy không ra hình dáng gì, ngay cả nàng nhìn cũng còn ghét bỏ, làm sao dám tặng đây? Cho dù là Lý Minh Doãn không chê, vạn nhất người ngoài nhìn thấy cực phẩm thêu như vậy, sợ rằng thể diện của nàng sớm bị chính nàng vứt tới góc nào cũng không biết. Ngọc Dung cũng đã giúp nàng thêu một cái rồi, nhưng mà lại thêu tốt quá, Lý Minh Doãn không phải người dễ gạt, nhìn là biết nàng nhờ người khác thêu, cho nên, bạc này, nàng thấy thật đáng tiếc khi quyết định ôm lấy.

"Ai nói tôi không có việc gì? Chuyện của tôi nhiều lắm đó. Vất vả đi vào núi, tôi phải đi tìm thảo dược để phòng khi cần dùng, còn phải đi xem xét xung quanh xem có rắn độc hay mãnh thú nào không, còn phải quản đám nha hoàn, còn phải giám sát anh đọc sách..." Lâm Lan đếm trên đầu ngón tay, vắt óc nghĩ vẫn chưa hết một bàn tay.

Lý Minh Doãn không nhịn được oán thầm, hai lý do đầu là cô kiếm cớ để một mình du sơn ngoạn thủy, lý do sau thì không đáng kể, có Chu mama ở đây, sao cô phải quan tâm chuyện bọn nha hoàn, về lý do cuối, càng không thể tính là lý do được, Lý Minh Doãn hắn trước giờ đọc sách không cần có người giám sát bên cạnh.

"Tôi chờ được phiến quạt của cô chắc phải tới mùa đông mất." Lý Minh Doãn làm bộ tức giận nói.

Mắt Lâm Lan mở to: "Vậy dứt khoát đợi sang năm nữa đi, dù sao thì mùa đông cũng không cần dùng quạt."

Lý Minh Doãn dở khóc dở cười: "Cô không cần bạc à?"

Lâm Lan nghiêm mặt nói: "Thật ra thì tôi đâu có phải người thấy tiền sáng mắt đâu, tại anh cứ mang ra dụ dỗ tôi đấy chứ."

Lý Minh Doãn nhịn cười, thấy tiền không sáng mắt ư? Là ai đã than thở... Phải cấp thêm tiền cho mình?

"Ồ... Minh Doãn, anh nhìn xem, bên kia có một biển lá đỏ..." Lâm Lan đột nhiên hưng phấn chỉ về phía trước thì thào.

Lý Minh Doãn nhìn theo hướng nàng chỉ, quả nhiên thấy sườn núi phía trước đỏ một màu lá phong, cả sườn núi nhuộm màu lá phong đỏ như thiêu đốt màu xanh cây cối bên cạnh, vô cùng kiều diễm.

"Đi, qua đó xem chút đi." Lâm Lan nói xong xách váy chạy vụt đi.

Lý Minh Doãn vội vàng hô: "Chậm lại đã, cẩn thận té." Sau đó cười khổ lắc đầu, bước nhanh đi theo.

"Nhìn núi làm ngựa chết", nhìn rừng lá phong chỉ ngay trước mắt nhưng thật ra muốn tới phải vòng một đoạn đường rất dài, Lâm Lan thì không có gì, mấy năm nay vẫn thường xuyên rèn luyện, chạy chút như vậy có là chi, còn Lý Minh Doãn tuy rằng cũng có kinh nghiệm đi đường núi nhưng không thấm vào đâu so với Lâm Lan, không thể làm gì hơn là kiên trì đuổi theo.

"Minh Doãn, nhanh lên một chút... " Lâm Lan nói cười vang.

"Oa, lá phong đỏ thật là đẹp, lâu lắm rồi không được thấy lá phong..." Lâm Lan nhặt một mảnh lá rụng đặt trong lòng bàn tay, ngẩng đầu nhìn những tán lá phong đưa mình xào xạc trong gió thu hiu hiu lạnh, hồi tưởng lại lúc học đại học, từng cùng bạn bè đi Hương Sơn ngắm lá đỏ. Đó là lần duy nhất nàng cùng bạn học đi du lịch, còn có một nam sinh ngây ngốc hái một mảnh lá phong đưa cho nàng, nói màu đỏ như lửa này thể hiện cho lòng ái mộ chân thành tha thiết của hắn... Nghĩ lại, thật là chua xót...

Lý Minh Doãn đuổi theo, đầu đã ướt mồ hôi, ưu nhã thong dong lúc trước biến đâu mất cả, giờ đang thở hồng hộc.

"Cô chạy nhanh quá." Lý Minh Doãn lau mồ hôi, nói.

Giọng Lâm Lan sang sảng: "Là do anh quá chậm chứ."

Lý Minh Doãn hít sâu mấy cái, cuối cùng cũng điều hòa được hơi thở, nói: "Cô thích xem lá phong vậy, có một chỗ đẹp hơn."

"Thật sao?" Lâm Lan nghĩ thầm, mặc dù không phải cùng thời không nhưng vị trí địa lý không sai biệt là mấy, liệu có phải là Hương Sơn không?

Lý Minh Doãn nói: "Cách đây cũng xa, nơi đó khắp sườn núi cũng phủ đầy cây lá phong đỏ, chờ tôi thi Đình xong sẽ dẫn cô đi xem."

"Được được, anh nói vậy là tôi có chút háo hức rồi." Lâm Lan vui mừng nói.

Lý Minh Doãn nhìn nàng vì hưng phấn mà đôi mắt như phát sáng, trong phút thất thần, hình như những mảng lá phong phía sau bị sự diễm lệ của nàng làm cho lu mờ.

"Nhưng mà... Đến lúc đó, sợ là lá phong rụng hết rồi..." Lâm Lan giương mắt nhìn hắn, lại thấy hắn kinh ngạc nhìn mình.

Một trận gió thổi quá, những mảnh lá phong diêu nhiên rơi xuống, nhẹ nhàng đậu trên vai nàng.

Lý Minh Doãn khẽ mỉm cười, đưa tay nhặt mảnh lá phong trên vai nàng, giọng nói vô cùng ôn nhu: "Sẽ không đâu, khi đó vừa dịp lá phong đẹp nhất."

________________________________________________

Công viên Hương Sơn nằm tại quận Haidian, phía Tây Bắc Bắc Kinh, Trung Quốc. Với diện tích 1,6km2, Hương Sơn là một khu rừng núi được bao phủ bởi hàng ngàn cây phong lá đỏ.

Từ giữa tháng 10 cho đến đầu tháng 11 hàng năm, khi những chiếc lá xanh chuyển sang vàng rồi đỏ cũng là lúc lễ hội lá đỏ được tổ chức, người ta đổ về Hương Sơn để được chứng kiến điều tuyệt diệu của trời đất lúc giao mùa. Không chỉ đợi đến thời hiện đại, mà cái đẹp của lá đỏ ở Hương Sơn đã được đánh giá cao từ hàng ngàn năm trước, khi công viên này được xây dựng từ năm 1115 và trở thành nơi nghỉ ngơi, thưởng ngoạn của vua chúa Trung Hoa từ nhiều thế hệ.

Nếu Di Hòa Viên là cung điện mùa hè, thì Hương Sơn được coi là cung điện mùa thu của giới vương quyền. Càng lên cao, người ta càng bị chìm giữa cái màu đỏ mê hoặc của lá, mà nhìn xa cứ ngỡ đó là những cánh hoa. Dường như, cả khu rừng bỗng chốc được nhuộm màu, từ một cô bé lọ lem hóa thành nàng công chúa.
Bình Luận (0)
Comment