Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 96

Đợi quản gia dưới chân núi dẫn theo người lên, Lâm Lan đã thay quần áo sạch sẽ, nằm im trên giường.

Ngân Liễu một bên khóc lóc, Chu mama vẫn trầm giọng quở trách: "Trước kia vẫn nghĩ ngươi có vài phần thông minh cơ trí, giờ sao phát hiện ra đầu óc ngươi hồ đồ quá vậy, nếu trông cậy vào ngươi, gái trinh nữ đã thành đàn bà rồi..."

"Chúng ta làm nô tài, không phải chỉ là bưng nước, pha trà, lau bàn, mà phải biết dụng tâm phân ưu giải nạn giúp chủ nhân, ngươi nhìn ngươi đi, từ kinh thành tới đây đã trở nên lười biếng thế nào rồi à, ta xem có nên đuổi ngươi về Phong An cho bớt công lo lắng hay không..."

"Được rồi được rồi, Chu mama, mama đừng quở trách Ngân Liễu nữa, không phải là cố ý mà, trong núi lớn như vậy, trời lại tối, nếu là ta, ta cũng không tìm ra."

Lâm Lan nhìn Ngân Liễu khóc tới mức hai mắt sưng húp như quả hạnh đào, có chút không đành lòng, tuy nói rằng Ngân Liễu không phải loại người tài giỏi nhưng thắng là ở lòng trung thành, Ngân Liễu là nha hoàn đầu tiên của nàng, hơn nữa lại còn là một nha hoàn trung thành.

"Nhị thiếu phu nhân, người nuông chiều Ngân Liễu quá mức, nếu không dạy dỗ tốt nó không nhớ được lâu." Chu mama vừa nói lại vừa trừng mắt nhìn Ngân Liễu.

Ngân Liễu vẫn rấm rức khóc, không mặt mũi nào dám cầu xin.

"Nhị thiếu phu nhân, bên này đã bôi xong, còn chỗ nào cần bôi không ạ?" Bạch Huệ đặt thuốc mỡ ra, thận trọng kéo ống tay áo nhị thiếu phu nhân xuống.

"Không cần, trên chân tự ta bôi là được, các người cũng bận rộn quá rồi, đã hơn nửa đêm, mau mau đi nghỉ đi." Lâm Lan cầm thuốc mỡ, đuổi mọi người xuống nghỉ ngơi.

Bạch Huệ không yên lòng: "Để nô tỳ giúp nhị thiếu phu nhân, tay nhị thiếu phu nhân còn đang bị thương mà."

Lâm Lan nhìn Ngân Liễu khóc nãy giờ, nói: "Để Ngân Liễu làm đi, tối nay phạt em hầu hạ chỗ này."

Mắt Ngân Liễu lộ ra cảm kích, nhị thiếu phu nhân không giận nàng. Chu mama thầm thở dài, lấy tay chỉ chỉ đầu Ngân Liễu: "Sau này phải sử dụng đầu óc mà làm việc."

Ngân Liễu vội vã gật đầu: "Nô tỳ biết rồi ạ, biết rồi ạ."

Lý Minh Doãn sai Đông Tử đưa bạc cho quản gia: "Nửa đêm còn phiền mọi người chạy từ chân núi lên, thật là làm phiền quá, chút tấm lòng này, mời mọi người uống chén rượu cho đỡ mệt."

Quản gia kiên quyết không chịu nhận: "Chuyện này đều do tại hạ, trước đó không dặn công tử, trên núi có thợ săn đào bẫy, hại phu nhân gặp nạn, may là phu nhân thoát hiểm rồi, nếu không lòng tại hạ khó an, bạc này thực sự không thể nhận, công tử có việc chỉ cần phân phó một tiếng, tại hạ nhất định nhanh chóng có mặt."

Lý Minh Doãn cố ý cấp cho, bên kia cố ý không thu, vội vã đem người rời đi khiến Minh Doãn thấy áy náy.

"Quản gia nhà này không tệ." Đông Tử khen một câu.

Lý Minh Doãn thầm đồng ý, có câu chủ nhân sao hạ nhân vậy, có được quản gia khiếm tốn thông minh như thế này, chủ nhân chắc không phải nói, không khỏi phát sinh lòng muốn kết giao với chủ nhân nơi này.

Lý Minh Doãn trở về phòng, Ngân Liễu đang xức thuốc cho Lâm Lan, Ngân Liễu nhìn nhị thiếu gia đi vào, nghĩ lại vẻ mặt tức giận khi nãy của nhị thiếu gia, ánh mắt như muốn ăn thịt người, không khỏi khiếp đảm, vội vã đứng lên một bên, yếu ớt kêu một tiếng: "Nhị thiếu gia..."

Lý Minh Doãn biết Ngân Liễu là nha hoàn Lâm Lan vừa lòng nhất, nhìn thấy Lâm Lan cho mọi người lui cả ra, chỉ chừa lại Ngân Liễu hầu hạ, cũng biết ý tứ Lâm Lan.

Lúc này thản nhiên núi: "Đem thuốc cho ta, ngươi ra ngoài đi."

Ngân Liễu sợ hãi nhìn nhị thiếu phu nhân. Lâm Lan ra hiệu cho Ngân Liễu, lúc này Ngân Liễu mới dám giao thuốc mỡ cho nhị thiếu gia, nhanh chóng lui xuống.

Lý Minh Doãn nâng vạt áo ngồi xuống, dáng vẻ ưu nhã, đang muốn giúp nàng thoa thuốc, lại thấy Lâm Lan kéo ống quần xuống, đắp chăn lên, ngượng ngùng cười nói: "Bôi hòm hòm rồi."

Cái gì là hòm hòm? Chân mày Lý Minh Doãn nhíu lại: "Để cho tôi nhìn vết thương của cô."

"Không sao mà, chỉ sây xát nhẹ." Lâm Lan cười cứng ngắc, không phải là nàng ra vẻ căng thẳng mà là không dám cho hắn nhìn.

"Có nặng lắm không, để tôi coi." Lý Minh Doãn trầm mặt nói.

Lâm Lan ngơ ngác: "Tôi mới là đại phu đó."

Lý Minh Doãn nói: "Tôi là trượng phu của cô."

Lâm Lan bật thốt lên: "Giả dối."

Lý Minh Doãn bị nghẹn, không hề giận, lẳng lặng nhìn nàng, một bộ dạng, cô không cho tôi xem, tôi cứ xem thì làm sao. Lâm Lan kiên trì trong chốc lát, liền bại trận, yếu ớt nói: "Vậy anh nhìn xong không được tức giận nhé."

Lý Minh Doãn ho khụ khụ một tiếng: "Nhìn rồi hãy nói."

"Đáp ứng thì mới cho nhìn." Lâm Lan kiên trì nói.

Hai người trừng mắt hồi lâu, Lý Minh Doãn nhìn nàng bĩu môi, vẻ mặt rất đáng yêu nhưng sắc mặt hơi tái đi, lộ ra vẻ đáng thương, không khỏi mềm lòng: "Được rồi, không tức giận."

Lúc này Lâm Lan mới chầm chậm kéo ống quần lên. Chỉ thấy một vệt da bị bong ra từ dưới bắp chân kéo lên tới đầu gối, vẫn còn dính tơ máu, nhìn mà giật mình. Vẻ đau lòng không nén nổi lan trong mắt, sắc mặt Lý Minh Doãn càng thêm nghiêm túc, không nói một lời dùng bông vải chấm thuốc mỡ, nhẹ nhàng xoa trên vết thương của Lâm Lan, vừa thoa vừa nhẹ nhàng thổi. Động tác của hắn rất ôn nhu, vẻ mặt rất chăm chú, so với Bạch Huệ cùng Ngân Liễu còn tỉ mỉ hơn.

Lâm Lan cắn môi dưới, ánh mắt bất giác nóng lên.

"Đau không?"

Bôi đến chỗ vết thương nhìn có vẻ nghiêm trọng, hắn lo lắng hỏi.

"Không đau... " giọng nói trầm trầm có chút nghẹn ngào.

Lý Minh Doãn ngẩng đầu nhìn nàng một cái, trong lòng càng thêm thương xót, động tác tay nhẹ đi vài phần, nhu hòa nói: "Lần này coi như cô mạng lớn, sau này nhớ đừng chạy loạn khắp núi nữa nhé, cần dược liệu gì thì ra tiệm thuốc mua."

"Ừ..." Lâm Lan biết điều đồng ý một tiếng, hắn không tức giận là tốt rồi.

"Ngoan ngoan dưỡng thương, bằng không, phủ Tĩnh Bá Hầu mở tiệc rượu đầy tháng cô không tham gia được đâu.

" "Ừ..."

"Mấy ngày này nếu nhàm chán, trong thư phòng có mấy cuốn tạp kỹ khá thú vị, có thể xem đấy."

"Ừ..."

"Đợi sau khi trở về, cô cũng nên học quản gia..."

"Ừ?"

Lâm Lan kinh ngạc nhìn hắn: "Quản cái gì?"

Lý Minh Doãn bôi thuốc mỡ xong, lấy lụa trắng ra, cẩn thận băng bó cho nàng, nhàn nhã nói: "Đương nhiên là quản nhà chúng ta."

Lâm Lan không hiểu: "Không phải tôi vẫn đang quản sao?"

Lý Minh Doãn liếc nàng một cái: "Cô được coi là quản à?"

Lâm Lan cứng họng, sao còn muốn như thế nào mới coi là quản? Khó hiểu quá...

Lý Minh Doãn băng bó xong, giúp nàng kéo ống quần xuống: "Đừng suy nghĩ, đến lúc đó cô sẽ biết."

Vết thương thoạt nhìn nghiêm trọng nhưng cũng chỉ là xước xát ngoài, qua vài ngày đã kết vảy. Khi đi bộ lên núi Lâm Lan rất vui vẻ nhưng lúc này Lý Minh Doãn muốn nàng ngồi cáng tre xuống núi, đến chân núi lập tức lên xe ngựa, tới Lý phủ lại ngồi kiệu mềm, đưa nàng về thẳng Lạc Hà trai. Lâm Lan oán thầm, quả là đáng kinh ngạc.

Về đến trong nhà, thực tại làm Lâm Lan vô cùng kinh hãi. Ngọc Dung đang cầm một chồng danh mục quà tặng rất dày đưa cho nàng: "Nhị thiếu phu nhân, những thứ này đều là mọi người đưa đến lúc người cùng thiếu gia không có ở đây."

Lâm Lan im lặng lật lật danh mục, trong lòng tính toán, những đồ này đổi ra bạc thì khoảng bao nhiêu nhỉ? "Nhị thiếu gia xem chưa?"

"Nhị thiếu gia không có nhìn, chỉ nói giao cho nhị thiếu phu nhân xử lý." Ngọc Dung trả lời.

"Đồ đâu?" Lâm Lan hỏi.

Ngọc Dung lưỡng lự nói: "Đồ phu nhân thu, chỉ đưa danh mục quà tặng tới."

"Cái gì?"

Lâm Lan suýt chút sặc khí, không khỏi cất cao giọng mấy phần, thế này là có ý gì? Danh mục quà tặng đưa tới, đồ thì không đưa tới là sao?

"Nô tỳ cũng rất buồn bực chuyện này, không biết phu nhân có ý gì." Ngọc Dung lộ rõ vẻ không cam chịu.

"Chuyện này lão gia biết không?"

Ngọc Dung nói: "Đồ đưa tới lão gia cũng biết, phần lớn tới tặng lễ là gặp lão gia nhắn lời, nhưng lão gia chỉ thu, phần nhận về xử trí thế nào, sợ là không rõ."

Lâm Lan cắn răng, đi đi lại vòng trong phòng: "Không có việc gì, ta sẽ nghĩ biện pháp xem ý tứ bà ta, nếu bà ta vui vẻ đưa đồ tới đây thì thôi, nếu nghĩ giữ lại, ta nhất định bắt bà ta phải nhả ra."

Ngọc Dung nói: "Đúng vậy, không thể để phu nhân trắng trợn cướp lấy tiện nghi, chuyện này phải nhanh chóng làm. Nô tỳ từng nghe có mẹ chồng cưới vợ cho con trai không muốn mất của, ngầm đi làm đồ giả, đem thành đồ thật, đến lúc biết được tất cả đều là đồ giả thì người đã gả rồi, đâu nói được gì nữa."

Không phải chứ? Mà có thể lắm, mụ phù thủy có chuyện gì mà không làm được.

Lâm Lan liền nói: "Ngân Liễu, mài mực cho ta."

Ngân Liễu vội vàng vâng dạ đi mài mực. Lâm Lan nói: "Trước tiên ta sửa lại danh mục quà tặng chút, buổi tối sẽ cầm sang hỏi phu nhân."

Ngọc Dung có chút bận tâm: "Phu nhân có đáp ứng không?"

Lâm Lan biến sắc: "Bà ta không muốn cũng phải đáp ứng."

Lâm Lan bỏ ra chừng một canh giờ mới phân loại sửa sang lại danh sách lễ vật rõ ràng. Lý Minh Doãn ra ngoài có việc, tới giờ cơm cho Đông Tử về truyền lời, bảo là có chuyện về muộn, Lâm Lan không cần chờ hắn. Lâm Lan ăn cơm tối xong, đem theo Như Ý tới An Hòa đuờng. Thi lễ xong, mụ phù thủy làm bộ hiền hậu, cười ha ha gọi Xuân Hạnh dẫn chỗ cho Lâm Lan.

"Ở biệt viện có quen không?" Hàn Thu Nguyệt ôn hòa hỏi.

Lâm Lan mỉm cười nói: "Bên kia rất tốt, hơn nữa vô cùng thanh tĩnh."

"Xem khí sắc con không tệ, nhìn mặt còn tròn hơn trước lúc ra ngoài, có thể thấy là rất tốt." Hàn Thu Nguyệt cười nói.

Lâm Lan thầm nghĩ: Cũng nhờ Lý Minh Doãn, hằng ngày ép nàng ăn thịt, cá, gà, bò... lại không cho nàng đi ra ngoài, có thể không mập sao?

Nàng cười nhạt nói: "Trong núi thanh nhàn, không có chuyện gì làm, dĩ nhiên là béo phì rồi, không giống ở nhà, một đống chuyện vặt, hôm nay vừa về đã bận rộn sửa sang danh mục quà tặng từ lúc trưa, những người này nhiệt tính quá, Minh Doãn chỉ đỗ thi Hương mà bọn họ đã đưa nhiều lễ vật như vậy."

Hàn Thu Nguyệt tỉnh bơ cười nói: "Đây chẳng phải bởi vì Minh Doãn là con Hộ Bộ Thượng Thư sao? Có ít người thường ngày có thể tới cửa kết giao, lúc này có thể coi là cơ hội tốt."

Lâm Lan cười khan ha ha, ý mụ phù thủy là, những lễ vật này là nhìn mặt mũi lão già kia mà đưa tới, cho nên bà ta giữ lại là chuyện đương nhiên.

"Mẫu thân nói cũng đúng, nhưng trên danh mục quà tặng viết là tên Minh Doãn, tương lai những người này là muốn đi lại với Minh Doãn." Lâm Lan mỉm cười nói.
Bình Luận (0)
Comment