Cô Dâu 24H: Chồng À, Em Không Muốn Làm Thế Thân!

Chương 166

"A!" cháo gà nóng rẫy hất thẳng vào tay, theo đà đó còn vẩy cả vào trên ngực, trong nháy mắt làn da sưng đỏ cả mảng lớn, đau đớn bỏng rát khiến Tô Lưu Cảnh chợt rút tay về, đau đến mức cắn chặt răng, dưới chân mềm nhũn, tê liệt ngồi bệt đất.

Nhìn toàn bộ cánh tay của cô sưng đỏ cả lên, có lẽ đã bị bỏng nặng, Tiếu Như Nghê âm thầm hả hê, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ áy náy làm ra vẻ bản thân không cẩn thận, lo lắng nói: "Lưu Cảnh, cô làm sao vậy? Mới vừa rồi bị trượt tay, thật sự bất cẩn, xin lỗi nhé! Cô có sao hay không? Để tôi đi gọi bác sĩ!".

Tô Lưu Cảnh đau đến mức trán đổ đầy mồ hôi hột, không nói nên lời, đầu ngón tay bỏng rát không ngừng run rẩy .

Tiếu Như Nghê tuy nói muốn đi tìm bác sĩ, nhưng lại không hề có ý muốn rung chuông, chỉ không dừng giả dối nói: "Lưu Cảnh, thật xin lỗi! Thật xin lỗi cô!". Dường như muốn thưởng thức thần sắc khổ sở kia của cô càng nhiều càng tốt, cho tới khi nào thỏa mãn lòng ghen tỵ của mình thì thôi.

"Chuyện gì xảy ra?". Đúng vào lúc này, cửa đột nhiên mở ra, Hình Hạo Xuyên đứng ở cửa nhìn bên trong phòng cực kỳ hỗn độn, cau mày hỏi.

Tiếu Như Nghê không nghĩ tới Hình Hạo Xuyên lại quay trở lại, cố che giấu bối rối , vội lên tiếng giải thích: "Lưu Cảnh đưa cháo gà quá nóng, em không cẩn thận đổ vào tay của cô ấy, Hình, anh nhanh đi gọi bác sĩ đến đây đi".

Hình Hạo Xuyên vội đảo mắt qua, thấy cánh tay của Tô Lưu Cảnh vừa sưng vừa đỏ, thậm chí bên trên còn phồng lên mấy bọng nước, trong bụng rét run, cơ hồ không hề suy nghĩ, vội vàng tiến đến bế bổng cô lên, bước nhanh ra khỏi phòng bệnh, đi tìm bác sĩ xử lý.

Tiếu Như Nghê nhìn cánh cửa phòng bệnh bị mở toang, vẻ mặt mới vừa rồi còn mừng rỡ hả hê, cũng từ từ lạnh xuống, cuối cùng tan biến như làn khói, ngón tay thon dài trắng nõn nắm lại thật chặt, móng tay cơ hồ bấm rách lòng bàn tay của mình, trong mắt tràn đầy phẫn hận.

Mới vừa rồi lúc anh bế Tô Lưu Cảnh rời đi, ngay cả nhìn cũng không hề nhìn cô ta một cái. Tô Lưu Cảnh! Có phải hay không chỉ cần đồ của tôi, cô đều muốn cướp đi tất cả, lần lượt từng cái từng cái! Đầu tiên là Hình, thêm nữa lại là anh Hàn Dư, rốt cuộc cô còn muốn ép tôi tới trình độ nào? !

**************OOXX****************OOXX*****************

Tô Lưu Cảnh bị Hình Hạo Xuyên bất ngờ bế sốc lên, liền giãy giụa nói: "Tôi có thể. . . . . . tự đi được". Tuy nhiên biểu tình cắn răng nhịn đau kia, rõ ràng không hề có tí thuyết phục nào.

"Câm miệng!", Hình Hạo Xuyên trầm thấp trách mắng. Đồ ngốc, rõ ràng đau đến như vậy, còn cậy mạnh cái gì?

Vì thế càng thêm bước nhanh đến gần phòng trực ban, một cước đá văng cửa phòng trực, nói với nữ bác sĩ trẻ tuổi đang kinh hoảng bên trong: "Bị bỏng rồi, mau cấp cứu cho cô ấy.". Sau đó đặt tạm Tô Lưu Cảnh lên trên giường bệnh.

Bác sĩ nữ kia giật mình, khí thế của Hình Hạo Xuyên thật sự quá dọa người, người bình thường căn bản không chịu nổi, ngây người ước chừng ba giây, mới hốt hoảng lấy cồn sát trùng cùng với băng gạc ... ra để sơ cứu.

Lúc chỗ bị bỏng được bác sĩ bôi thuốc sát trùng, Tô Lưu Cảnh đau đến cắn răng "A" lên một tiếng, rồi co rúm lại, rút tay về.

"Vết phỏng này đã rất nghiêm trọng, phá hủy da, phải bôi thuốc". Bác sĩ nữ lắp bắp nói .

Tô Lưu Cảnh cắn răng gật đầu, sau đó lại vươn tay ra, nhưng vừa bị lau lần nữa vẫn không nhịn được mà muốn rụt tay về, nhưng đúng lúc này lại bị một bàn tay to túm chặt lại, cố định nguyên tại chỗ.

Hình Hạo Xuyên cầm chặt tay của cô, tức giận mắng: “Cố gắng nhẫn nhịn, ai bảo cô không cẩn thận như vậy làm gì?". Nhìn cánh tay bị bỏng đến sưng đỏ, chân mày của anh liền nhíu lại thật sâu. Bỏng đến nghiêm trọng như thế, sao có thể không bôi thuốc được?

Tô Lưu Cảnh đột nhiên bị bỏng vốn đã uất ức, đã thế lại còn bị anh mắng, trong lòng càng thêm không dễ chịu. Trong khoảng thời gian này đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện phải kìm nén, vì thế liền dùng sức muốn xoay tay lại, lớn tiếng nói: "Tôi bị bỏng là chuyện của tôi, không nhọc tiên sinh phí tâm!".

Hình Hạo Xuyên nhíu mày, càng nắm chặt tay của cô, cắn răng nghiến lợi nói: "Cô lặp lại lần nữa thử xem!". Đáng chết, lại là giọng điệu vạch rõ giới hạn này, không cần anh quan tâm thì muốn ai quan tâm chứ? Thương Thiên Kỳ hay là Nghiêm Hàn Dư? !

Tô Lưu Cảnh bị biểu tình hung dữ của anh dọa sợ đến co rụt lại, một khi Hình Hạo Xuyên nổi giận chẳng khác nào như lang như cọp, ai cũng không chịu đựng nổi. Vì thế Tô Lưu Cảnh liền thức thời, chỉ bĩu môi, quay đầu đi chỗ khác, không thèm nhìn tới anh nữa.

Bác sĩ nữ đẩy gọng kính, cười ha hả nói: "Tình cảm của hai vị thật tốt, ha ha".

Mặt Tô Lưu Cảnh vừa nghe thấy thế liền chuyển sang xanh mét, thầm nói: mắt kính của ngài nên thay độ rồi. . . . . .

Bác sĩ nữ kia mặc dù thoạt nhìn ngơ ngác, nhưng y thuật thật sự thành thạo, rất nhanh liền giúp cô bôi thuốc, sau đó quấn một tầng băng gạc bên ngoài, hôm sau đến thay thuốc.

"Còn chỗ nào bị bỏng không?". Bác sĩ nữ lại hỏi.

Ánh mắt Tô Lưu Cảnh có chút né tránh, giả vờ ngây ngô không nói chuyện.

"Còn có ngực". Hình Hạo Xuyên liền trả lời thay. Anh liếc mắt liền nhìn ra trướ ngực cô thấm ướt một mảng lớn, từ cổ áo có thể thấy được lớp da đang tấy đỏ.

Tô Lưu Cảnh đỏ mặt lên, chống đỡ nói: "Cái đó, tôi có thể tự mình . . . . . .". Ý bảo Hình Hạo Xuyên có thể đi ra ngoài được rồi.

Nhưng Hình Hạo Xuyên lại như không nghe thấy, xem cô chẳng khác nào vật sở hữu vật của mình, nghiêm mặt nói: "Còn có chỗ nào của cô mà tôi chưa nhìn qua hay sao?".

Anh! Tô Lưu Cảnh giận đến nghiến răng, thế nào mà ngày trước không biết, người này da mặt dày đến trình độ này? !

Hình Hạo Xuyên hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt giận dữ của Tô Lưu Cảnh, cường thế đưa tay tới, cởi cúc áo ra thay cô.

Tô Lưu Cảnh vừa nhìn, liền gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, vội muốn ngăn trở, nhưng một tay bị bỏng đang băng bó, một tay còn lại không phải là đối thủ của Hình Hạo Xuyên, vì thế liền rơi vào thế hạ phong, mặt đỏ bừng, mặc cho áo sơ mi bị cởi ra.

Đạp vào mắt là làn da trắng nõn, hai xương quai xanh tinh xảo khiến người ta chỉ muốn cắn một cái lên đó để nếm thử sự ngọt ngào của nó. Hai luồng cao vút mềm mại nằm gọn ghẽ trong chiếc áo ngực màu hồng, tạo nên hình dáng uyển chuyển gợi cảm, ở giữa là khe ngực sâu đến mê người.

Đáng tiếc hiện tại xương quai xanh lại bị bỏng đỏ rực nhưng lại mang đến hiệu ứng thị giác rõ rệt, chẳng khác nào giữa bức tranh đầy xuân sắc bị nhuốm tỳ vết, phá đi phần nào mỹ cảm, làm cho người ta hết sức đau lòng. Tuy nhiên mảng da thịt đỏ ửng này lại càng tôn lên ra làn da trắng nõn bên cạnh, Hình Hạo Xuyên vừa nhìn, cổ họng không khỏi căng thẳng, trong đầu liền hiện ra cảnh xuân mà mình từng thưởng thức qua. . . . . .

Bị anh trắng trợn nhìn không rời mắt, Tô Lưu Cảnh vừa tức vừa thẹn, gương mặt hồng thấu, nhưng vì đang ở trước mặt bác sĩ nên không dám tỏ vẻ gì, chỉ đành phải gắng gượng ngồi ở đó, không thèm quan tâm đến anh nữa.

Bác sĩ kia vẫn hết sức thản nhiên, đứng trên góc độ y đức của mình mà phân tích: "Nơi này cũng còn may, chỉ cần sát trùng rồi bôi thuốc là được rồi".

Tô Lưu Cảnh quay đầu đi, đỏ mặt gật đầu một cái.

Bác sĩ mẫn cán nhiệt tình giúp cô thoa thuốc, bông băng màu trắng thẩm ướt thuốc sát trùng, nhẹ nhàng xẹt qua từng điểm từng điểm trên trên da thịt nóng đỏ, lưu lại dấu vết ẩm ướt, sau đó chậm rãi đi xuống phía dưới. . . . . .

Tô Lưu Cảnh mặt càng ngày càng hồng, ngượng ngùng nói: "Bác sĩ, tôi. . . . . . Tôi tự mình làm thôi. . . . . ." Như vậy cũng thật quá xấu hổ rồi.

Nữ bác sĩ kia liền đẩy đẩy gọng kính sắp rớt xuống, nói: "Một tay cô bị bỏng, còn tay kia cũng không dễ dàng gì, để tôi làm đi, rất nhanh là xong rồi".

Tô Lưu Cảnh không thể làm gì khác hơn là mặc cho bác sĩ bôi thuốc giúp mình.

Hình Hạo Xuyên đứng ở một bên nhìn gò má đỏ thắm của Tô Lưu Cảnh, lại nhìn theo tấm bông băng càng ngày càng đi xuống, kèm theo đó là dấu vết ẩm ướt càng ngày càng nhiều, không nhịn được sinh ra suy nghĩ nếu như có thể thay thế bông băng kia . . . . Thì thật là tuyệt.

Nghĩ đến chỗ này, Hình Hạo Xuyên chợt miệng đắng lưỡi khô, chỗ bụng dưới lại dấy lên lửa nóng, liền vội vàng di dời tầm mắt, hắng giọng một cái, áp chế cơn dục hỏa không đúng lúc này xuống.

Chỉ mấy phút thời gian ngắn ngủi, nhưng từng giây trôi qua lại vô cùng chậm, cho đến nữ bác sĩ để bông băng xuống, nói: "Được rồi, bôi thêm một lớp thuốc trị bỏng là được, hai ngày này đừng động vào nước nóng, còn thuốc thì đến đây bôi mỗi ngày, chỗ ngực đại khái ba bốn ngày là có thể đỡ, còn cánh tay thì tương đối nặng hơn, có lẽ phải mất một tuần, cần chú ý một chút , đừng làm việc nặng".

Tô Lưu Cảnh vội vàng quay lưng lại, đưa tay lên cài cúc áo, nhưng một tay sao có thể lưu loát bằng hai tay, hơn nữa còn có người ở một bên nhìn chằm chằm, càng thêm vụng về, càng muốn nhanh lại càng khó khăn, Tô Lưu Cảnh gấp đến độ đầu đầy mồ hôi.

Bất chợt một đôi tay vươn tới, nhanh chóng lại lão luyện cài cúc áo giúp cho cô. Vừa nhìn, liền biết ngay là người nào đó rồi.

Hình Hạo Xuyên cúi đầu, nhanh chóng cài cúc áo cho cô, tay của anh lơ đãng chạm vào ngực cô, khiến Tô Lưu Cảnh không nhịn được run lên một cái, gương mặt càng ngày càng hồng.

Chóp mũi đều mang theo hơi thở bá đạo của anh, ở khoảng cách gần như vậy, dường như ngay cả nhịp tim đập binh binh trong lồng ngực cũng có thể nghe được rõ ràng. Tô Lưu Cảnh mất tự nhiên cúi đầu, lông mi thật dài dồn dập run rẩy, chỉ mong sau quá trình dài đằng đẵng này nhanh chóng kết thúc.

Cho đến khi chiếc cúc cuối cùng được cài lại, Tô Lưu Cảnh rốt cuộc cũng thở ra một hơi. . . . . .
Bình Luận (0)
Comment