Cô Dâu Của Tổng Giám Đốc

Chương 44

Phòng làm việc vô cùng yên tĩnh.

Lục Tử Hiên cầm bút trong tay, lẳng lặng nhìn chằm chằm tài liệu trên bàn, trong đầu lại hiện lên bóng hình xinh đẹp, khóe miệng vô thức nâng lên, mấy ngày nay đều cùng cô ngủ chung phòng, tuy nhiên anh vẫn không nhịn được nhớ nhung cô, anh đây là thế nào, mê muội sao?

Trác Nhiên đẩy cửa phòng làm việc ra, liền nhìn thấy vẻ mặt hồn bay phách lạc của anh, mặc dù đã sớm nghe bọn họ nói nhưng hiện tại nhìn thấy không bình thường rồi, nhưng cũng quá không không thường rồi.

"Tổng giám đốc. . . . . ." Một hồi âm thanh thanh thúy đột nhiên vang lên, Rachel phòng tài vụ ôm một đống tài liệu đi vào, người đến nhìn thấy anh như vậy thật đúng là không quen, kinh ngạc liên tiếp nên nói cái gì cũng quên.

Lấy tay chọt vào sườn của Trác Nhiên đang giống như hóa đá ở tại cửa, tiến sát lại người anh, nhẹ nhàng hỏi một câu: "Trợ lý Trác, tổng giám đốc làm sao thế?"

Trác Nhiên nhún vai một cái, hai tay giơ cao, chứng tỏ anh cũng không biết, thật ra thì trong lòng đã sớm cười nghiêng ngả trời đất, Lục Tử Hiên ơi Lục Tử Hiên, không ngờ cái người anh hùng này cũng không qua được ải mỹ nhân.

"Tử Hiên!" Trác Nhiên nhận lấy tài liệu trong tay Rachel, ý bảo cô có thể rời đi.

Lục Tử Hiên che giấu rất tốt, rất nhanh thả bút trên tay đứng lên: "Tìm tớ có chuyện gì không? Nếu như cậu muốn kể chuyện không quan trọng thì xin lỗi, hiện tại tớ không rãnh." Khi nói chuyện cũng không ngẩng đầu lên, giống như sự ngẩn người vừa rồi chỉ là một ảo giác.

Trác Nhiên lập tức bất mãn, tiểu tử này tại sao có thể như vậy, dù gì lúc trước mình cũng giúp cậu ta, nói thế nào hiện tại đường tình yêu của anh rộng mở thì mình cũng có một phần công lao chứ?

"Hừ, đây là bảng báo cáo tài vụ tháng này." Nói xong đưa tới một phần tài liệu.

Lúc này Lục Tử Hiên rốt cuộc cũng nâng cái đầu cao quý của anh lên, tương đối thờ ơ, trong nháy mắt lại cúi xuống, lạnh lùng nói một câu thiếu chút nữa làm anh tức chết: "Để đồ xuống, cậu có thể đi được rồi!"

"Này, đừng vô tình như vậy chứ? Chúng ta rất lâu rồi không có ra ngoài uống một ly rượu, những người đẹp kia ngày ngày đều mong đợi cậu, cậu còn không đến thì sẽ nhanh chóng trở thành oán phụ mất thôi." Trác Nhiên tùy tiện đặt mông ngồi ở trên bàn làm việc của anh, thân thể nghiêng về phía anh, còn bất chợt lật tài liệu trên bàn anh.

Lục Tử Hiên lập tức đập cái tay đang làm loạn của anh ta, ánh mắt sắc bén quét về phía anh, Trác Nhiên chỉ cảm thấy cả người run lên, má ơi, lạnh quá, lập tức bò từ trên bàn xuống, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế đối diện với anh.

"Về sau xin cậu không nên nhắc tới cái loại địa phương đó trước mặt tớ nữa."

Trác Nhiên nuốt một ngụm nước bọt, còn thuận thế lấy tay móc móc lỗ tai, đây là lời nói từ trong miệng Lục công tử nói ra sao? Trước kia anh rất ít khi về nhà, vừa tan tầm thì sẽ đến nơi nào đấy uống rượu, mặc dù tửu lượng của anh vẫn như vậy, nhưng đã trở thành một phần trong sinh hoạt của anh.

"Wow, cô ấy thật sự luyện được anh thành ngón tay mềm rồi." Con mắt trợn thật lớn, một dáng vẻ không dám tin.

Vừa nhắc tới Đồng Lôi, trên mặt Lục Tử Hiên liền lộ ra nụ cười hạnh phúc, mới đến công ty trong thời gian không bao lâu, đã bắt đầu nhớ cô rồi, muốn lúc nào cũng cột cô vào bên cạnh.

"Uy ——, Lục công tử hồi hồn rồi." Một đôi tay quơ quơ ở trước mặt anh: "Hiện tại tớ hoàn toàn tin tưởng sức quyến rũ của cô ấy rồi, xem vẻ mặt cậu bây giờ giống như tìm được thức ăn ruồi bọ vậy!"

Ruồi bọ? Anh lúc nào thì bị người ta nói khó nghe như vậy, liền ném tài liệu đang cầm trên tay lên, thật may là Trác Nhiên phản ứng khá nhanh, tránh thoát, đáng tiếc trời không cho người toại nguyện.

"A ——"

Thì ra Lục Tử Hiên đột nhiên thay đổi sách lược, khi anh né tránh đồng thời một cái tay khác cũng ném một quyển tài liệu thật dầy lên đầu Trác Nhiên tung tóe.

"Cái tên tiểu tử này, sao xuống tay ác như vậy, hôm nay kiểu tóc tôi mới vừa làm cũng rối loạn rồi." Gương mặt tuấn tú hơi nhíu, gạt gạt sợi tóc trên đầu, cào cào vẩy ra.

"Đối với người như cậu thì nên như vậy?" Lục Tử Hiên có chút hả hê mở miệng, làm bộ lại muốn đánh: "Còn chưa cút ra ngoài, có phải đánh chưa đủ hay không?"

"Cậu. . . . . . Cậu. . . . . . Cậu." Trác Nhiên giận đến nói không ra lời, một cánh tay chỉ vào anh, gọi cậu nửa ngày, tiếp theo lại khôi phục nét mặt lưu manh, thời điểm rời khỏi phòng làm việc đề nghị với anh: "Tớ thấy cậu nhớ cô ấy đến công việc cũng làm không được, dứt khoát mang cô ấy tới công ty thì tốt rồi, như vậy cậu vừa có thể an tâm làm việc, vừa có thể ngày ngày gặp mặt, chẳng phải vẹn toàn đôi bên sao?"

Vốn là một câu nói đùa, nhưng trong đầu Lục Tử Hiên lại sáng lên, đúng vậy, tại sao mình không nghĩ tới nhỉ, để cô ấy đến công ty của mình, vậy không phải ngày ngày đều có thể gặp mặt sao?

Lập tức lấy điện thoại di động ra, ấn xuống một chuỗi số quen thuộc.

Trong biệt thự.

Đồng Lôi lật xem tờ báo kinh tế tài chính sáng nay, một tấm hình của Ngưng An An vô cùng dễ thấy, trong lòng cảm thán, An An thật sự rất lợi hại, mới mấy ngày ngắn ngủi liền lên trang đầu báo kinh tế tài chính, thật không hỗ là người được nhiều công ty tranh đoạt, trước đây mấy ngày khách sạn Đồng thị mới lâm vào nguy cơ, nhưng bây giờ đã cùng vài công ty quốc tế hợp tác với giá trị xa xỉ, tin tức ở thị trường cổ phiếu trong nháy mắt thay đổi, giá cổ phiếu Đồng thị vẫn còn đê mê vậy mà gần đây đã nhanh chóng tăng lên, điều này cũng làm cho cô vô cùng hâm mộ.

Cô vẫn luôn hi vọng mình giống như An An, nhưng lại phát hiện mình nào còn có cơ hội, nhớ tới một ngày phải rời khỏi công ty kia, trong lòng liền không khỏi đau xót, nghĩ tới nơi mình công tác và sinh hoạt cùng với đồng nghiệp trong mấy tháng thì nước mắt bất giác chảy xuống.

Từ nhỏ, cuộc sống của mình đều thực hiện dưới sự an bài của cha mẹ, bao gồm hôn nhân của mình? Aiz, nhưng mà bây giờ mình nên tính là rất hạnh phúc, ít nhất ngày đó ở trước mặt ba Lục Tử Hiên đã nói những lời đó, rất chân thành, hơn nữa trong cuộc sống chung đụng hàng ngày cũng đã chứng minh những lời nói kia là thật hay giả.

Chỉ là không có công việc thì quá nhàm chán, An An phải bận rộn chuyện của Đồng thị, Tử Hiên phải đi làm, hơn nữa hiện tại mẹ và mẹ Ngô cũng đi ra ngoài mua thức ăn, cả phòng ốc cũng chỉ có một mình cô, aiz. . . . . .

Đồng Lôi ngồi ở phòng khách buồn bã than thở, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, vừa nhìn lại là Lục Tử Hiên, cau mày, bây giờ không phải anh đang làm việc sao, người này luôn luôn rất nguyên tắc.

"Alo. . . . . ."

"Bà xã, anh rất nhớ em!" Âm thanh truyền đến tràn đầy tính trẻ con, Đồng Lôi không khỏi buồn cười, mới vừa nghe thấy tâm tình lập tức trở nên tốt hơn.

"Bớt lắm mồm đi, anh là ông chủ, giờ làm việc lại lười biếng là sao?" Đồng Lôi nũng nịu, kể từ khi hai người tiếp nhận đối phương, cô cảm thấy mình cũng trở nên vô lại rồi: "Nói đi, hiện tại gọi điện thoại cho em có chuyện gì sao?" Không nói đùa với anh nữa, biết lúc này anh gọi điện thoại nhất định là có chuyện?

"Bà xã, anh thật sự là thời thời khắc khắc đều muốn nhìn thấy em mà!" Âm thanh vô lại tiếp tục truyền đến, dừng một chút: "Cho nên, anh quyết định, về sau em sẽ theo anh đi làm." Giống như là đưa ra một quyết định gì đó vô cùng vĩ đại.

Đồng Lôi bất đắc dĩ trợn mắt, từ trên ghế salon đứng lên, chặt một cước: "Lục Tử Hiên, anh có phải cố ý hay không, biết rất rõ hiện tại em thất nghiệp, còn tới đã kích em." Bộp một tiếng cúp điện thoại.

Đầu kia Lục Tử Hiên nhìn chằm chằm điện thoại di động hồi lâu, trong lòng không khỏi kêu rên, bà xã à, anh không có nghĩ như vậy mà, sao em nghe cũng không nghe người ta nói hết lời chứ? Gọi nữa thì gặp nhắc nhở tắt máy.

Trong lòng cảm thán, thật đúng như lời của tiểu tử Trác Nhiên đó, anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà?
Bình Luận (0)
Comment