Cô Dâu Của Tổng Giám Đốc

Chương 57

Sáng sớm, bất luận Trác Nhiên nói gì, Đồng Lôi vẫn quyết định về nhà, dù sao có một số việc bọn họ cần nói chuyện thật tốt.

Có thể là buổi tối ngủ không được ngon giấc, Đồng Lôi vùi ở trên sô pha ngủ thiếp đi rất nhanh, khi tỉnh lại mới phát hiện đã hơn sáu giờ, trong phòng khách đen thui, không có mở đèn, rất dễ nhận thấy Lục Tử Hiên vẫn chưa về, gọi điện thoại cho anh, điện thoại vang lên nhưng không ai nhận, trong lòng có chút kỳ quái, đã xảy ra chuyện gì sao?

Trước kia coi như anh có bận rộn đi nữa cũng sẽ nhận điện thoại của cô, tâm bắt đầu lo lắng, không phải là xảy ra chuyện gì chứ, nếu thật sự đã xảy ra chuyện gì cô nhất định sẽ không tha thứ cho mình.

Lục Tử Hiên chau mày, căn bản không có tâm tình nhìn món ăn trước mặt, chỉ uống từng ly rượu một, ngược lại Tô Mạt đối diện thỉnh thoảng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hôm nay anh ấy có chuyện gì phiền lòng sao? Hôm nay vốn gọi điện thoại hẹn anh ra ăn cơm chính là muốn một lần nữa lấy lại đoạn tình cảm đã qua, nhưng anh chỉ một mực uống rượu, làm cho kế sách của cô không còn.

"Tử Hiên, hôm nay anh có tâm sự gì sao?" Trong giọng nói tràn đầy ân cần, còn mang theo bất mãn nhè nhẹ: "Sao lại uống rượu mà không ăn món ăn, có phải những thứ này không hợp khẩu vị của anh hay không?"

Lục Tử Hiên phiền não không chịu nổi, trong lòng vốn đang buồn bực cho nên Tô Mạt hẹn anh cũng không từ chối.

Lắc đầu một cái, thấy nét mặt Tô Mạt không vui, biết cô không cam lòng bị mình quên lãng, nhếch lên một nụ cười: "Không có việc gì, gần đây chuyện của công ty hơi nhiều mà thôi, hơn nữa những người nhân tài luôn tự nhận là rất giỏi, lại không duy trì tốt mà thôi."

Mặt Tô Mạt trầm như nước ăn thức ăn trước mặt, đối với giải thích của Lục Tử Hiên, cô một chút cũng không tin, anh là hạng người gì, cô còn không hiểu rõ sao, nếu như anh vấp phải những chuyện khác, cô còn cho phép mình tin tưởng, nhưng vấp phải chuyện làm ăn thì anh là một người làm việc quả quyết, đoạn thời gian bọn họ ở cùng nhau đó, công ty chưa từng có chuyện nào có thể làm khó anh? Anh đang cố ý che dấu mình cái gì sao?

Lục Tử Hiên cũng không biết cô sẽ nghĩ nhiều như vậy, không biết là cố ý hay là vô tình, điện thoại di động của anh rơi ở trong xe, trên đường tới Tô Mạt đột nhiên nói muốn mượn điện thoại của anh gọi điện, lúc ấy cũng không có suy nghĩ nhiều, liền trực tiếp đưa cho cô, đến phòng ăn thì Tô Mạt mới nói cho anh biết điện thoại di động đặt ở trong xe rồi, lúc đó anh liền kích động muốn quay lại lấy, nhưng không biết vì sao lại bỏ qua cái ý nghĩ này.

Anh không biết Đồng Lôi có thể gọi điện cho anh hay không, nhưng mà anh cũng muốn cho cô nếm thử một chút mùi vị bị người khác quên lãng, nhưng bây giờ trong lòng lại vô cùng gấp gáp, ngộ nhỡ Đồng Lôi gọi điện thoại cho anh không ai nhận, cô có thể lo lắng hay không.

Loại tâm tư mâu thuẫn này quậy đầu óc anh căng lên.

Loại tình yêu này, quả thật sẽ làm một người đàn ông khôn khéo trầm ổn trở nên nóng nảy lo lắng.

Tô Mạt có chút khó chịu, hôm nay bọn họ gặp mặt căn bản không nói hơn mấy câu, tâm tư Lục Tử Hiên vẫn không xác định, cũng không hề để ý liền uống nhiều quá, những thứ rượu đỏ kia vốn có tác dụng chậm, cộng thêm tâm tình phiền muộn, anh đã bắt đầu choáng váng rồi.

Cả bữa cơm tối, anh chỉ uống rượu, căn bản không động tới đôi đũa, bụng rỗng lại uống nhiều rượu như vậy, hơn nữa lúc ra cửa, gió đêm vừa thổi, dưới chân không khỏi chao đảo.

"Tử Hiên, anh chậm một chút." Tô Mạt lập tức đỡ anh: "Em đưa anh trở về."

Xe lái vào cửa chính biệt thự, Tô Mạt dường như bừng tỉnh, phòng ốc nơi này giống với nơi ở của bọn họ ở nước Mỹ, mỉm cười nhìn người đàn ông ngủ say trên ghế xe này, trong lòng âm thầm thề, anh nhất định là của em, ai cũng không giành được, dù là cô dâu mới của anh cũng giống vậy, anh ấy nhất định là của mình.

Thật ra thì hôm nay cô tới nơi này còn có một mục đích khác, chính là tới xem người vợ trong truyền thuyết của anh một chút, chỉ bằng tình cảm Lục Tử Hiên dành cho cô, cô chắc chắn có thể khiến cho cô gái kia ngoan ngoãn rời đi.

Lục Tử Hiên cũng không có say hoàn toàn, mặc dù còn có ý thức, nhưng cũng không thể khống chế thân thể, không thể không dựa vào Tô Mạt dìu anh vào nhà, phòng khách không mở đèn, cả căn phòng cũng yên tĩnh, trong lòng bất giác cảm thấy mất mác, cô ấy còn tức giận, chưa trở về sao?

Dưới chân lảo đảo một cái, không chú ý hai người đồng thời ngã trên mặt đất.

Đèn của phòng khách đột nhiên sáng lên, Lục Tử Hiên theo bản năng lấy tay ngăn cản, cũng thấy một bóng dáng đơn bạc đứng ở cửa cầu thang, lẳng lặng nhìn anh, không thấy rõ vẻ mặt, nhưng lại có một loại bi thương không nói được.

"Lôi Lôi ——" Lục Tử Hiên lập tức tỉnh táo, mới phát hiện lúc này Tô Mạt đang dán lên người mình, muốn đẩy cô ra, nhưng một chút hơi sức cũng không có, lúc này ở trong mắt Đồng Lôi giống như anh không muốn buông Tô Mạt ra.

Thật ra thì Tô Mạt cũng không biết trong này sẽ có người, vừa tiến đến liền phát hiện tối thui, cô vẫn còn đang thất vọng, hôm nay không thể trình diễn vở kịch rồi, đáng tiếc hình như ông trời cũng đứng về phía cô, cư nhiên khiến cô gái này thấy được.

Khóe miệng nhộn nhạo âm trầm cười.

Đối với động tác muốn đẩy cô ra mới vừa rồi của Lục Tử Hiên, cô vẫn còn có chút đau lòng, cô không biết đoạn thời gian này giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì, chỉ là từ trực giác của phụ nữ, cô biết Lục Tử Hiên yêu cô gái này, hôm nay say rượu, đoán chừng cũng là bởi vì cô ta, cô không cam lòng, người đàn ông này rõ ràng là của cô.

Đồng Lôi đứng ở nơi đó không nhúc nhích, nước mắt nóng bỏng, nghe được trong phòng khách phát ra tiếng vang lớn, cô liền lập tức mở đèn, nhưng không ngờ chính là, cư nhiên nhìn thất chồng mình nằm trên mặt đất cùng cô gái khác, hơn nữa cô gái này lại là người yêu trước kia của chồng mình.

Cô đang suy nghĩ không biết giữa bọn họ có phải thật như vậy hay không.

Không khí đột nhiên trở nên hết sức xấu hổ, thấy Đồng Lôi rơi lệ, trong lòng Lục Tử Hiên cũng rất khó chịu, hiện tại nói cái gì cũng là vô ích, có người vợ nào có thể dễ dàng tha thứ cho chồng của mình ôm bạn gái trước kia xuất hiện trước mặt mình chứ, đẩy Tô Mạt ở trong ngực ra, từng bước từng bước đi về phía cô.

"Là Lục phu nhân sao?" Tô Mạt che giấu hài lòng trên mặt, khách khí chào hỏi: "Tôi là Tô Mạt, Lục phu nhân chắc cũng đã nghe Tử Hiên nói qua, tôi là người trước kia anh ấy thích nhất, chúng tôi sống chung một chỗ rất nhiều năm."

Lục phu nhân? Hừ, Tô Mạt châm biếm, vị trí này vốn là của cô, nếu như không phải Tử Hiên ở chỗ này, cô nhất định sẽ tiến lên tát cô mấy bạt tay, để cô biết điều mà rời khỏi Tử Hiên.

"Tiểu Mạt?" Lục Tử Hiên khiếp sợ nhìn cô, cô không biết cô nói như vậy sẽ chỉ làm Lôi Lôi càng thêm hiểu lầm anh sao?

"Tử Hiên" Tô Mạt uất ức nhìn anh, âm thanh thật thấp, nhưng mọi người lại nghe được: "Chẳng lẽ không đúng sao? Chúng ta ở nước Mĩ thời gian dài như vậy?" Quả nhiên, anh thật sự động lòng với cô gái này.

Đồng Lôi nỗ lực nhẫn nhịn, không muốn nước mắt chảy xuống, tuy nhiên làm sao cũng không khống chế được nó, từng bước từng bước từ trên cầu thang xuống, khi đi ngang qua bên cạnh Lục Tử Hiên, anh muốn đưa tay bắt cô, lại bị cô thoáng qua, né tránh tay của anh, cô cảm thấy bẩn, không muốn anh đụng vào mình.

Đi tới trước mặt của Tô Mạt, vẽ ra một nụ cười còn khó coi hơn so với khóc: "Thật sự xin lỗi đã quấy rầy các người, chúc các người vui vẻ!"

Lục Tử Hiên có chút hoảng hốt nhìn Đồng Lôi, anh không biết cô nói những lời đó là có ý gì? Giống như tùy thời cũng sẽ biến mất: "Lôi Lôi, chuyện ngày hôm nay, chỉ là một hiểu lầm, không phải như em nghĩ." Nắm thật chặc cánh tay của cô gian nan giải thích, nhưng lý do lại cứng ngắc như vậy.

Đồng Lôi chỉ nhìn anh, không nói gì, dần dần kéo bàn tay to đang nắm lấy tay của mình ra, Lục Tử Hiên, loại trò chơi truy đuổi này tôi chơi mệt rồi, không bao giờ muốn tiếp tục nữa, tại sao tôi lại là người bị hại kia chứ, tại sao anh năm lần bảy lượt vũ nhục tôi, có phải cảm thấy rất thành tựu khi vũ nhục tôi hay không, còn lôi kéo người yêu trước kia cùng nhau vũ nhục tôi.
Bình Luận (0)
Comment