Cô Dâu Giả

Chương 10

“Chúng ta đi đâu đây?”

Ngồi trên lưng ngựa, Giới Nghi đón gió, khó nhọc hỏi. Từ sau lần ngã ngựa kia, Thiên Dương lkhông cho y học cưỡi ngựa nữa. Mà hình như Thiên Dương vẫn áy náy việc đã giấu y chuyện đại trạch của Vân gia, bây giờ chỉ cần có thời gian rảnh thì liền đưa y đi xem khắp nơi.

Chạy băng băng một hồi, cuối cùng họ đã lên đỉnh núi, phía dưới là một vùng thảo nguyên rộng lớn bằng phẳng, Thiên Dương nhìn mảnh đất này, đầy kiêu ngạo nói, “Nghi Nhi, vùng đất mà đệ đang thấy đây, đều là của Vân gia hết.”

Giới Nghi kinh hãi, “Rộng quá!”

Trước giờ y vẫn không hiểu thế nào là “Thủ phủ quan ngoại”, nhưng đến lúc này, y đã có chút hiểu biết sơ lược.

“Rất rộng, nhưng mà,” Hàng lông mày của Thiên Dương bất giác nhíu lại, “Không chỉ có Vân gia mà hầu như tất cả những người ở Quan ngoại đều phụ thuộc vào ông trời, chỉ cần một trận bão tuyết, hoặc nước đầu nguồn không đủ thì súc vật nếu không bị lạnh chết thì cũng là khát chết. Mà dân chúng đều dựa vào chúng để sinh sống cả. Cứ vài năm lại một trận như vậy thì tích góp của mọi người sẽ bị cuốn sạch.”

Nhìn hắn nhíu mày, Giới Nghi đặt tay trước ngực hắn, an ủi nói, “Đừng buồn, trời không tuyệt đường người, nhất định sẽ nghĩ ra cách mà.”

Thiên Dương xoa đầu y, nhẹ nhàng nói, “Cách thì có, và ta đang thử đây!”

Khi nói đến đây, Thiên Dương tràn đầy lòng tin, “Nghi Nhi, đệ biết không, nếu chúng ta bắt đầu thay đổi cách thức chăn nuôi, trừ việc bắt đầu trữ lương thảo, chúng ta còn phải trồng cỏ nuôi súc vật, giảm thiểu việc phụ thuộc vào ông trời.”

Thấy dáng vẻ tự tin của hắn, Giới Nghi bỗng nghĩ lúc này thần thái của hắn thật hào hùng, còn anh tuấn hơn trước kia nhiều lần, thoáng chốc tim y lại đập loạn lên, bỗng nghĩ, được ở bên Thiên Dương, thực sự là chuyện khiến người ta kiêu ngạo.

“Chờ ta thành công rồi, liền truyền đạt phương thức này, để tất cả mọi người ở quan ngoại có thể có cuộc sống bình an.”

Giới Nghi dịu dàng vui vẻ nói, “Thiên Dương, huynh thật giỏi, không chỉ vì mình mà còn mong mọi người đều hạnh phúc, tuyệt không tàng tư, thực sự rất đáng quý.”

Thiên Dương cúi đầu nhìn y.

Lời ca ngợi chân thành của Nghi Nhi làm lòng hắn ấm lại, dù tân nương của hắn có là nam, nhưng hắn vẫn hy vọng có thể sống bên y cả đời.

Mỗi khi hắn nói đến mộng tưởng của mình thì đều bị người ta cười nhạo. Mọi người đều cho rằng hắn làm chuyện vớ vẩn, nhưng Nghi Nhi không như thế. Y hoàn toàn tin rằng hắn có thể làm được.

Quyết định rồi, dù người khác nói thế nào đi chăng nữa, hắn cũng phải giữ Nghi Nhi ở lại bên mình cả đời, vĩnh viễn không để y rời xa mình nữa.

Hắn cúi đầu nhẹ nhàng hôn má Giới Nghi một cái.

“Nghi Nhi, ta không giỏi như đệ nghĩ đâu. Đây là nơi ta đã lớn lên, đương nhiên mong có thể vĩnh viễn ở lại chỗ này, cũng mong mọi người có cuộc sống đầy đủ, chỉ thế thôi. Nhưng mà…”

“Nhưng gì?” Chắc vì bị Thiên Dương đánh lén quen rồi, Giới Nghi ngoài đỏ mặt ra cũng không phản ứng gì nữa.

“Bây giờ ta mong có thể thành công, vì… Ta muốn để Nghi Nhi sống không thiếu thốn, để đệ ở đây được hạnh phúc.”

Nghe vậy, nụ cười của Giới Nghi nhạt dần. Y cảm động tựa đầu vào ngực Thiên Dương, lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ mà hữu lực của hắn.

“Ta không cần một cuộc sống không thiếu thốn, chỉ cần có thể ở bên huynh, ta đã rất hạnh phúc rồi!” Y không dám mơ ước xa xôi, “Nhưng, ta biết huynh sẽ thành công, nhất định.”

Lời cổ vũ ấm áp đó khiến Thiên Dương rung động, cúi đầu hôn lên môi Giới Nghi, ôm chặt thân thể y, trong cơ thể bốc lên dục vọng nóng bỏng.

Nụ hôn của hắn rất dịu dàng, rất ngọt ngào, Giới Nghi cũng nhắm mắt lại, thuận theo hắn.

“Nghi Nhi,” Tâm tình bị kích động, Thiên Dương không nhịn được mở miệng, “Mãi mãi ở lại bên ta nhé?”

Giới Nghi bị tâm tình của hắn ảnh hưởng, gần như muốn gật đầu đáp ứng.

Mấy ngày nay, Thiên Dương đối với y tốt lắm, giọng nói dịu dàng, nét mặt trêu đùa, thần thái chăm chú, y đều thích cả. Y cũng biết Thiên Dương chân thành mong y ở lại, nhưng…

Làm sao y có thể ở lại mãi được?

Chính vì thích Thiên Dương nên y càng không thể hại hắn bị người ta chê cười. Nét mặt xấu hổ không biết phải làm thế nào của Vân lão cha mỗi lần gặp mặt, đều khắc sâu trong đầu y, cũng cho y biết, dù y lớn lên giống nữ tử hơn nữa thì chung quy cũng không phải nữ nhân, không thể vĩnh viễn ở lại bên cạnh hắn được.

“Thiên Dương,” Giới Nghi rốt cuộc mở miệng, lại nói những lời Thiên Dương không muốn nghe, “Cuối cùng ta cũng phải đi thôi.”

Thiên Dương ôm chặt thân thể y.

“Đi? Đi đâu?” Thiên Dương bình tĩnh nói, “Đệ có thể đi nơi nào chứ? Đệ chỉ có ta thôi, không phải sao?”

“Huynh… Huynh không phải ta.” Giới Nghi gian nan mở miệng, “Huynh quên rồi sao? Vân lão cha vẫn muốn huynh đón dâu mà.”

“Ta sẽ nói rõ với cha.”

“Nhưng… Lão cha sinh bệnh rồi, huynh không thể…”

“Lão già xấu xa lừa người không đền mạng, đệ đừng tin lão.” Thiên Dương không nhịn được xấu mồm nói, “Tất cả mọi người đều bị lão lừa.”

Lão già chết tiệt, lại còn cứ cố giả bệnh để đạt được mục đích. Nếu không phải tỉ mỉ quan sát nhiều ngày, còn không biết lão nhân chỉ suy yếu mỗi lần hắn đến, vừa không thấy lại khỏe như vâm, thật sự là kỳ bệnh nha!

“Giả vờ?” Dù nghi hoặc nhưng Giới Nghi lập tức thỏa mái, “Thế không phải càng tốt sao, lão cha không có việc gì rồi.”

Thiên Dương ngừng lại, cũng bình thường rồi, nhịn không được lại yêu mến ôm chặt Giới Nghi.

“Chỉ có đệ nghĩ vậy thôi, ta thật không nghĩ đến.” Hắn tự giễu nói, “Coi ta mà xem, còn giận lẫy với một lão già.”

“Huynh có lý do để tức giận mà!”

“Nghi Nhi biết quan tâm ghê, thực sự luyến tiếc rời khỏi đệ.” Thiên Dương vẫn ôm Giới Nghi không tha, động tác này sắp biến thành thói quen của hắn rồi, “Chờ ta trở lại, lại nói chuyện tử tế với lão cha, xác nhận địa vị của đệ trong nhà, sẽ không để đệ phải chịu chút ủy khuất nào nữa.”

Có phần không hiểu, Giới Nghi ngẩng đầu nhìn hắn.

“Huynh phải đi xa sao?”

“Đúng vậy!” Thiên Dương gật đầu, “Sáng sớm mai, ta cùng Thiên Nghị, Thiên Dương sẽ lên phương Bắc. Chúng ta nghe nói giống ngựa ở đó rất tốt, nếu có thể mang về vài con ngựa đực thì ngày sau sẽ không phải khổ sở thuần ngựa hoang nữa, còn có thể sinh sản với số lượng lớn.”

“Phải đi bao lâu?”

“Ít cũng một tháng!”

Giới Nghi hít sâu một hơi, không khỏi nhíu mày. Một tháng, lâu như vậy sao!

“Ta… Ta có thể…”

“Không được!” Thiên Dương thương tiếc ôm gương mặt non mịn của y, “Đường đi phong sương mệt nhọc, khổ cực vô cùng.”

“Ta không sợ mà!”

“Nhưng ta không nỡ!” Thiên Dương sủng nịch xoa đầu y, “Vừa nghĩ đến đệ yếu ớt như thế, làm sao ta nỡ để đệ xa nhà! Ngoan, chờ ta về nhé.”

“Ta rất mạnh khỏe.” Giới Nghi phản bác.

“Ta biết.” Nhưng không nỡ để người yêu bị khổ lại là chuyện khác. “Đệ phải thông cảm cho ta chứ, Nghi Nhi, nam nhân đều muốn bảo vệ người trong lòng mình, không muốn y phải khổ!”

“Hử?” Giới Nghi mở to đôi mắt. Y nghe nhầm sao? “Huynh… Huynh bảo…”

“Tiểu Nghi Nhi, đệ nhỏ như vậy, làm cho ta không nhịn được muốn bảo vệ, dù biết đệ rất kiên cường, nhưng ta không ngừng được đâu.” Thiên Dương dán mặt lên tóc Giới Nghi, yêu thích mà cọ cọ, “Đệ là người ta yêu mà!”

Nghe hắn nói vậy, Giới Nghi run người, trong lòng vừa vui mừng vừa khó chịu.

Vui vì họ lưỡng tình tương duyệt, khó chịu chính là vì rồi sẽ có ngày họ phải ly biệt.

“Ta… Ta là nam nhân, căn bản không xứng… Không xứng để huynh yêu đâu.”

“Nói bậy!” Thiên Dương vỗ đầu y, đau lòng không thôi, an ủi nói, “Không có ai so với đệ càng đáng được yêu, chỉ có đệ chịu ở lại bên ta khi ta nghèo xơ nghèo xác.”

“Nói vậy cũng không công bằng.” Giới Nghi lắc đầu, “Ta nghèo quen rồi, còn tiểu thư… Trời sinh phú quý. Hơn nữa khi đó, ta ở lại cũng vì mục đích ích kỷ thôi.”

“Mục đích gì?”

“Ta muốn có người nhà.” Giới Nghi thành thật đáp.

“Vậy, giờ đệ có rồi!” Thiên Dương hứa hẹn.

“Nhưng… Tình cảm của chúng ta không được cho phép.” Giới Nghi cắn môi khó xử, “Ở Giang Nam, nuôi luyến đồng chơi thì được, nhưng không ai thật lòng. Ta không muốn trở thành luyến đồng đâu.”

“Ta sẽ không để đệ chỉ là một ‘luyến đồng’.” Thiên Dương đau lòng ôm y, “Đời này kiếp này, trong lòng ta chỉ biết đến mình đệ mà thôi, dù không thể có danh phận phu thê, chúng ta cũng có thể ở bên nhau cả đời.”

“Nhưng… Ta không thể sinh hài tử được…”

“Việc đấy để Thiên Hạo lo đi.”

“Nhưng… Huynh… Huynh nói…”

“Ta còn nói cái gì?”

“Huynh bảo ôm nữ nhân thỏa mái hơn…” Giới Nghi nói một câu, lòng đau như đao cắt.

“Chỉ nói để làm đệ giận, cũng để tự lừa mình.” Thiên Dương bối rối gãi đầu, không ngờ Nghi Nhi lại nhớ kỹ thế, lúc tình nùng ý mật còn lôi ra tính lại.

“Sao lại muốn tự lừa mình?”

“Không ai có thể thừa nhận mình ngốc đến mức không phân biệt được nam nữ, còn yêu vị tân nương giả đó nhanh như vậy.”

“Ớ…” Giới Nghi thẹn thùng cúi đầu, chẳng biết nên nói cái gì.

“Lẽ nào khi đệ biết mình thích ta, lại không băn khoăn chút nào sao?”

“Nói… nói bậy!” Lần này Giới Nghi chắc chắn đỏ mặt, “Ai bảo ta yêu huynh chứ?”

“Hử? Đệ không yêu ta sao?” Thiên Dương cố tình giật mình, “Trong miệng thì chưa nói thôi, chứ thân thể của đệ thì nói rõ với ta rồi.”

“Đâu… Đâu có chứ.”

“Sao lại không?” Thiên Dương chẳng ngượng ngùng liền nói, “Nếu như không thương ta, thì mỗi đêm khi ta đến phòng đệ, cởi đồ của đệ, lại thân thiết với đệ nữa, sao đệ không phản kháng mà còn như hòa tan trong lòng ta? Đương nhiên ta biết đệ yêu ta rồi, nhưng nếu đệ có thể nói rõ với ta thì ta sẽ càng hài lòng.”

Mặt… Mặt dày quá! Giới Nghi chỉ có thể đỏ mặt trừng mắt nhìn con người nói khoác không biết ngượng kia, nhưng tính chính xác trong lời nói của hắn lại rất cao, làm y không cãi lại được.

“Thật ra dù đệ không nói, ta cũng biết tâm ý của đệ rồi.” Thiên Dương đột nhiên đứng đắn, “Chỉ là lần này phải đi phương Bắc, đường xá xa xôi, không biết sẽ gặp phải chuyện gì, không nghe được chính miệng đệ nói yêu, cảm thấy hơi hối tiếc. Vạn nhất thật sự không về, quả là không cam lòng!”

“Đừng nói bậy!” Giới Nghi lo sợ không thôi vội bịt miệng hắn lại.

“Nghi Nhi, đệ thích ta không?” Thiên Dương giảo hoạt thừa cơ hỏi.

“Thích, đương nhiên thích.”

Nghĩ đến việc mất đi Thiên Dương mà lo lắng, Giới Nghi chủ động ôm lấy cổ Thiên Dương.

“Nếu như không thích, ta sẽ không mặt dày ở lại Vân gia, không từ bỏ nam nhi tôn nghiêm, để một nam nhân khác ôm vào lòng cả.” Y nâng mắt bình tĩnh nhìn Thiên Dương, “Ta yêu huynh.”

“Bây giờ thực sự muốn áp đảo đệ…” Thiên Dương khàn khàn nói.

Giới Nghi bắt đầu cảnh giác, nhưng lập tức yên lòng. Họ đang ở trên ngựa mà, Thiên Dương sẽ không điên đến mức đó đâu.

“Thật muốn thử làm ở bên ngoài một lần.” Thiên Dương thì thào tự nói, nhưng âm lượng lại đủ cho Giới Nghi nghe, “Ngày mai sẽ đi rồi, xem ra không còn cơ hội, nhưng vạn nhất chẳng về được, không phải là vĩnh viễn không thể làm sao? Thật không cam lòng mà…”

Giới Nghi hít sâu một hơi, nhất thời lại do dự.

Y muốn Thiên Dương được hạnh phúc, vui vẻ, nhưng ở ngoài giao hợp… Hành vi dâm đãng như thế, y làm sao có cái gan đó? Chỉ tưởng tượng thôi cũng đủ để y ngượng ngùng vô cùng.

Kết quả của trận chiến giữa lý tính và tình cảm, cuối cùng vẫn là tình cảm chiếm thượng phong, chỉ cần Thiên Dương thích, y làm gì chẳng được.

Cổ vũ đủ dũng khí cho mình rồi, Giới Nghi đưa môi đến bên miệng Thiên Dương, chủ động hôn hắn.

“Huynh… Huynh muốn thì làm đi!”

“Thật?” Thiên Dương đại hỉ.

Tiểu biệt thắng tân hôn, những lời này quả là có lý, thấy một Nghi Nhi bình thường e lệ là vậy bỗng nhiệt tình, cảm giác thật tốt!

Không để Giới Nghi có cơ hội do dự, Thiên Dương lập tức ôm y xuống ngựa, đặt trên bãi cỏ mềm mại, hôn lên môi y một nụ hôn thật sâu.

“Nghi Nhi, đệ cũng phải hôn ta!”

“Ta…” Giới Nghi xấu hổ đến toàn thân hỏa hồng, chỉ phải đỏ mặt vùi đầu thật sâu vào lòng Thiên Dương, “Ta… Ta sẽ không…”

Chỉ là ban ngày ban mặt ở dã ngoại làm những chuyện này đủ để y xấu hổ đến muốn chui đầu xuống đất rồi, làm gì còn sức mà làm chuyện đó?

Thấy Giới Nghi ngượng ngùng như vậy, dục hỏa trong Thiên Dương càng vượng, nguồn tình dục lại rục rịch, cả người nóng lên. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một người nam nhân nào có thể khiến hắn bị dày vò như thế.

Nhanh chóng cởi bỏ y phục vướng bận trên thân, trải xuống bãi cỏ, tránh cho cỏ non kia làm làn da trắng noản của Nghi Nhi bị thương. Tiếp đó, y vội vã nâng đầu Giới Nghi, hôn lên đôi môi run rẩy đó.

“Nghi Nhi, ta sẽ dạy đệ cách để hôn ta.” Hắn dịu dàng dụ dỗ.

Giới Nghi run run học theo Thiên Dương, thè ra đầu lưỡi, sợ hãi hôn hắn, quấn quít lấy đầu lưỡi hắn, nhìn Thiên Dương bằng đôi mắt tràn đầy thủy khí. Vừa hôn xong, sợi tơ ngân bạch nối miệng hai người lóe ra ánh hào quang.

“Tuyệt quá!” Thiên Dương thoả mãn cười nói, ngón tay xấu xa trượt xuống dưới, đụng vào hai đóa hoa mẫn cảm trước ngực Giới Nghi, làm y thoáng run lên.

Tay Thiên Dương bắn bắn nụ anh hồng xinh xắn, nhẹ nhàng xoa nắn, khi cảm thấy Giới Nghi rung động khó nhịn, mới lại dời xuống, xuyên qua bộ lông nhỏ mềm, bàn tay to lớn chiếm đoạt dục vọng đang dâng trào, hết lên rồi xuống.

Dường như không nhịn được nữa, Thiên Dương ngồi xuống, ôm Giới Nghi lên đùi mình, mở rộng hai chân y ra, quấn lên lưng mình.

“Tiểu Nghi Nhi, đệ cũng không nhịn được nữa sao?” Thiên Dương khàn khàn hỏi, cũng giống Giới Nghi, không thể tự kiềm chế mà bắt đầu thở dốc.

Dục hỏa thiêu đốt khiến Giới Nghi không nhịn được mà tràn ra tiếng rên mị nhân, làm chính y cũng đỏ mặt, vội vàng che miệng lại.

“Nào, Nghi Nhi, đệ cũng chạm vào ta đi.” Thiên Dương chỉ dẫn, đưa tay y tới nơi cực nóng của mình.

Giới Nghi không phải lần đầu làm chuyện này, nhưng kỹ xảo của y vẫn rất kém, không biết phải làm thế nào, chỉ thuận theo chỉ thị của Thiên Dương, xấu hổ không dám nhìn hắn.

“Không có gì phải xấu hổ cả, chúng ta chỉ làm việc mà bất cứ đôi tình nhân nào cũng làm thôi.” Thiên Dương an ủi nói.

“Việc… việc này, ta chỉ làm với huynh thôi.” Cố nhịn xấu hổ, Giới Nghi thâm tình nói.

“Ta biết, ta cũng chỉ làm với đệ thôi.” Bàn tay to lớn của Thiên Dương nắm giữ nơi cực nóng của mình và Giới Nghi, hai căn nóng bỏng cứng rắn như sắt ma sát vào nhau, mang đến khoái cảm khiến người ta không thể thở nổi.

“A… Ưm… A…”

Chẳng mấy lâu sau, hai dòng dịch thể nhũ bạch đồng thời phun ra, hai người cùng phát ra tiếng ngâm sung sướng, Giới Nghi hư thoát tựa vào lòng Thiên Dương.

Dù đã giải phóng một lần, dục vọng của Thiên Dương vẫn chưa suy giảm, lại càng thêm tràn đầy. Hắn phát ra tiếng kêu trầm thấp, nâng mông Giới Nghi lên, vội vàng muốn tiến vào.

Bàn tay Thiên Dương sờ lên vùng đùi đẹp tỏa ra xuân quang, trêu chọc hoa hành đang nằm trong bụi cỏ, thì thầm tán dương, “Đẹp thật, ngay cả nơi đó của nương tử ta cũng đẹp hơn người khác. Sao lại có một nam nương tử đẹp như vậy chứ?”

Lời nói hạ lưu đó, mệt Thiên Dương cũng nói ra được, Giới Nghi chỉ vừa nghe mà nóng hết cả người.

“Huynh… ít nói những lời này đi!” Giới Nghi ngại ngùng nói.

Thiên Dương chỉ nhếch khóe môi, hiển nhiên không định để ý tới yêu cầu của y.

“Nghi Nhi ngoan, đứng dậy nào.” Hắn nhẹ nhàng dỗ dành.

Dù không hiểu ra sao, Giới Nghi vẫn chống dậy bằng hai chân không còn chút sức. Nhưng mà khi ấy, nơi hạ thể không còn che lấp của y lại rơi vào mắt Thiên Dương, phân thân uể oải lại hiện ra ngay trước mặt hắn.

“A…” Giới Nghi hoảng loạn muốn che đi, nhưng Thiên Dương lại có thể đơn giản dùng một tay cũng đủ để khống chê hai tay y ra sau người.

“Đừng vậy mà…” Giới Nghi không nhịn được cầu xin.

“Không phải bảo hôm nay đều nghe ta sao?” Thiên Dương cười tà, tay còn lại nắm lấy phân thân Giới Nghi, há miệng ra liền ngậm nó lại.

Kỹ xảo của hắn rõ ràng hơn Giới Nghi rất nhiều, lúc phun ra nuốt vào, chỉ thấy hai chân Giới Nghi run rẩy như lá rụng trong gió, dường như bất cứ lúc nào không chịu được liền rơi xuống đất, miệng thỉnh thoảng còn tràn ra tiếng rên rỉ khe khẽ.

Trong lúc bất tri bất giác, hai tay Giới Nghi đã tự do, nhưng y vẫn không giãy ra vòng tay Thiên Dương, còn càng hướng về phía hắn, hai tay lồng vào tóc hắn, thân trên gần như đã tựa vào vai hắn rồi.

Mà ngón tay Thiên Dương cũng không cần suy nghĩ, sớm đã linh hoạt tiến vào nụ hoa bí mật sau Giới Nghi, vừa vào lại ra một cách tinh quái. Thân thể song song chịu trước sau giáp công, chẳng bao lâu sau, Giới Nghi đã lại phóng thích.

“A nha…” Giải phóng rồi, Giới Nghi chỉ có thể vô lực tựa vào người Thiên Dương, hai chân được hắn cố định chắc chắn mới không ngã được.

“Thoải mái sao?” Thiên Dương xấu xa hỏi, lại đưa tinh dịch nhũ bạch hàm chứa trong miệng vào miệng Giới Nghi, một chút đắng làm Giới Nghi không nhịn được mà nhíu mày.

Nhẹ nhàng chuyển người Giới Nghi, Thiên Dương vươn đầu lưỡi, cẩn thận yêu thương nơi bí mật của Giới Nghi, cảm giác ấm áp lại ẩm ướt bí mật vây quanh hoa hành, khoang miệng, đầu lưỡi và hàm răng mỗi một lần đều ma sát đến điểm mẫn cảm, một dòng bủn rủn vui sướng chảy về hạ thân, dù không muốn thừa nhận, nhưng khoái cảm trào dâng, thân thể Giới Nghi không che giấu được phản ứng, chỉ có thể run lên vô lực.

Tay Thiên Dương trượt xuống bờ mông trần trụi của Giới Nghi, vươn một ngón tay nhắm ngay huyệt khẩu, Giới Nghi than nhẹ một tiếng, mật dịch lại xuất ra. Giải phóng rồi, y chỉ có thể bủn rủn ngã xuống nơi y phục đã trải trên mặt đất.

” Nghi Nhi, nâng mông lên chút đi!” Thiên Dương mệnh lệnh nói. Lúc này ngón tay Thiên Dương vẫn chưa rời đi, lại trừu cắm nhanh vào hậu đình của y, Giới Nghi khẽ rên lên một tiếng nặng nhọc.

“Ưm…” Giới Nghi vừa thẹn thùng vừa khó chịu, cắn môi, không nghĩ rằng có ngày mình lại bày ra tư thế dâm đãng như mời người suồng sã.

Lúc này, hai chân y quỳ rạp trên mặt đất, chỉ có mông nâng cao, tựa như một con thú động dục, ở phía sau, Thiên Dương càng giống như con đực tỏa ra mùi hương đặc biệt, mê hoặc y. Tình cảnh này khiến Giới Nghi có cảm giác như mình đã hóa thân thành động vật.

Tư thái mê người của Nghi Nhi, sự co rút run rẩy không thể khắc chế, khiến Thiên Dương gầm khẽ một tiếng, rút ngón tay ra, cuối cùng không kiềm chế được, động thân liền tiến vào thân thể y.

Cảm giác trống rỗng nháy mắt liền bị lấp đầy, lần này không có đau đớn, chỉ có khoái cảm vô tận. Nhất là khi nhớ tới Thiên Dương sắp rời xa, trong lòng Giới Nghi càng mọc lên một cảm giác không nỡ. Y gắt gao ôm chặt Thiên Dương, cùng nhau đón nhận cao trào.

Không để ý nơi hai người đang ở là vùng dã ngoại hoang vu, một khi kích tình đã nhóm, tựa như lửa cháy lan ra đồng cỏ, hai người thâm tình hoan ái cho đến khi nguyệt thỏ mọc lên ở phương đông.

※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※

Cố gắng chống đỡ thân thể không khỏe, chẳng để ý lời phản đối của Thiên Dương, Giới Nghi kiên trì muốn tiễn Thiên Dương đi.

“Ngốc à, ta chỉ dọa đệ thôi, đừng dậy nữa, thân thể lại không chịu nổi.” Thiên Dương cưng chiều nói, “Căn bản phương Bắc không nguy hiểm như trong tưởng tượng của đệ đâu, cũng không phải lần đầu tiên ta đi mà.”

“Không sao, ta chỉ muốn tiễn huynh thôi.”

Giới Nghi cứ cố ngồi dậy, dù thân thể vừa nhức mỏi lại khó chịu, nhưng y không muốn để Thiên Dương đơn độc rời đi.

“Được rồi.” Thiên Dương không lay chuyển được y, chỉ đành đáp ứng, “Nhưng chờ ta đi rồi, đệ phải về phòng nghỉ ngơi đấy.”

“Vậy… Huynh cũng phải hứa với ta,” Giới Nghi xấu hổ nói, “Ra phương Bắc rồi, phải tự chăm sóc mình cho tốt, đừng làm mình mệt mỏi quá, với lại… phải bình an trở về.”

“Ta hứa.” Lòng Thiên Dương ấm áp.

Cảm giác có người quan tâm mình thật tốt, bỗng nhiên, hắn cũng không đành lòng rời xa Tiểu Nghi Nhi của mình. Bây giờ, Thiên Dương nghĩ mình có thể hiểu được tâm trạng của các chiến sĩ có kiều thê lại phải đi xa rồi.

“Thiên Dương, thực sự không thể đưa ta đi sao?” Giới Nghi không từ bỏ ý định, lại hỏi một lần.

“Chúng ta đừng nói chuyện đó nữa.” Thiên Dương bật cười. “Có phải sinh ly tử biệt gì đâu, ta sẽ về rất nhanh, nhanh đến đệ không cảm nhận được ta đã đi xa, được không?”

“… Không được.” Giới Nghi chôn mình vào lòng Thiên Dương, hấp thu vị đạo truyền đến từ trên người hắn, đó là mùi hương mà y yêu nhất, “Chỉ cần huynh rời đi một lát thôi, ta sẽ bắt đầu nhớ huynh, mỗi ngày đều nhớ.”

Chỉ vài câu ngắn ngủi cũng làm Giới Nghi e lệ đỏ mặt. Dù mặt y đã hoàn toàn vùi vào lòng Thiên Dương, để hắn không thấy bộ dạng của mình lúc này, nhưng toàn thân y đã tỏa ra mị thái thẹn thùng đó, khiến Thiên Dương biết được y đã lấy biết bao dũng khí mới nói ra miệng được, trong lòng lại bừng lên lửa nóng.

“Tiểu Nghi Nhi…” Hắn nâng mặt Giới Nghi lên, dịu dàng hôn môi y, “Ta cũng sẽ rất nhớ đệ, rất nhớ rất nhớ.”

“Vậy…” Giới Nghi nhìn hắn mong chờ.

“Không được, ngay cả cưỡi ngựa đệ cũng không làm được.”

“Hừ!” Giới Nghi cúi đầu phùng má giận dỗi.

Phí công y cố bỏ ngại ngùng lớn mật nói xong, không ngờ Thiên Dương vẫn không chịu dẫn y đi.

“Được rồi, ngoan chút nha, ta phải đi rồi.”

Nghe vậy, Giới Nghi cũng không tức giận nữa, vội vàng đi theo sau Thiên Dương rời phòng.

Với thói quen luôn đi sau người khác của Giới Nghi, Thiên Dương thấy thật bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nắm tay y ra ngoài.

Tới phòng khách, thấy mọi người đều có mặt, hiển nhiên chỉ chờ Thiên Dương đến là sẽ xuất phát.

Vân Thế Chính nhìn thấy hai người cư nhiên tay trong tay đi ra, không khỏi thán thế thời đổi thay.

“Cuối cùng cũng ra!” Thiên Hạo chờ lâu khó chịu, “Còn tưởng huynh ngủ chết rồi!”

Thấy lão ca tay trong tay với một nam nhân khác, hắn chẳng ý kiến gì.

“A? Giới Nghi cũng đi sao?” Thiên Nghị là một tên chậm tiêu, thấy hai người nắm tay coi như không, chỉ sang sảng cười nói với Giới Nghi.

“Y không đi.” Thiên Dương thay mặt đáp.

Giới Nghi cảnh giác rút tay mình ra.

” Thiên Nghị đại ca, Giới Nghi cũng muốn đi, thế nhưng… Thiên Dương không cho.”

Có lẽ vì Thiên Nghị đã từng thu dung y nên Giới Nghi có cảm giác rất thân thiết với gã, nhịn không được liền cáo trạng.

Thiên Nghị nhìn y từ đầu đến chân, hàng lông mày không khỏi cau lại.

” Còn tưởng rằng vài ngày không gặp, trên người đệ phải có thêm mấy lạng thịt chứ. Không ngờ không chỉ chẳng tăng cân, mặt còn có hai vệt đen ở vành mắt, Thiên Dương chăm sóc đệ thế nào vậy?”

Nghe vậy, Thiên Hạo lại càng cười.

“Cũng tại buổi tối đại ca chăm sóc người ta kỹ lưỡng quá!”

Vừa nói xong, da mặt vốn mỏng của Giới Nghi lại thiêu hồng, Thiên Dương cũng tức giận trừng mắt.

“A?” Thiên Nghị quan sát thần tình của hai người, mới đần độn phát hiện có chuyện lạ, “Khá thật, thì ra có chuyện như thế!”

Thảo nào, mỗi lần gã hỏi về chuyện của Giới Nghi, Thiên Dương lại không vui, gã muốn đến thăm Giới Nghi, cũng toàn bị Thiên Dương ngăn lại, thì ra là như thế!

Hồi mới gặp, đã nghĩ thái độ của Thiên Dương với Giới Nghi không tầm thường, chẳng ngờ quả nhiên như vậy.

Thế thời đổi thay, thế thời đổi thay nha!

Vân Thế Chính nhìn hai đứa con ưu tú cộng thêm thằng cháu trai xuất sắc của mình, cư nhiên chẳng ngại ngùng mà đàm bí sự khuê phòng, có biết xấu hổ không hả? Ngay cả cái mặt già này còn chẳng biết để đâu nữa!

Ở nơi này, ngươi duy nhất còn cảm thấy ngại ngùng giống lão, hiển nhiên chỉ có Giới Nghi đang mặt đỏ như Quan công kia thôi. Vân Thế Chính không khỏi sinh ra ấn tượng tốt lúc đồng bệnh tương liên.

“Ta cứ bảo sao mặt trời lên cao rồi mà Thiên Dương còn chưa bước ra cửa phòng, thì ra là đang ở trong phòng quyến luyến nhá!” Thiên Nghị trêu ghẹo.

“Bây giờ mới biết được.” Thiên Hạo phụ họa, “Đệ đã bảo trước là phải chờ rồi, huynh cứ không tin cơ.”

“Hai người là hâm mộ hay đố kị?” Thiên Dương đắc ý, “Nếu như là hâm mộ thì tự đi mà tìm đi!”

” Thực sự là qua sông đoạn cầu mà!” Thiên Nghị chậc chậc rồi lắc đầu, “Không thèm nghĩ lại xem cái người đang ở bên kia, nhờ ai mới lưu lại.”

Thì ra là mày! Thiên Nghị! Uổng ta tin tưởng mày như thế! – Vân Thế Chính ai oán nghĩ. – Cư nhiên dẫn con của lão rời đường chính đạo!

“Đó là vì hai ta hữu duyên, dù huynh không giữ thì ta cũng sẽ tìm được Nghi Nhi về.” Thiên Dương bao biện.

“Đúng vậy! Cũng chả nghĩ xem tìm bao ngày còn chả được, còn dám mạnh miệng!” Thiên Nghị ‘nhỏ giọng thì thầm’ với Thiên Hạo, mà âm lượng đủ cho tất cả đều nghe được.

“Ngẫm lại cũng thật đần!” Thiên Hạo cũng đùa cợt lắc đầu, “Ngay ở mục trường bên cạnh thôi, thế mà chả tìm được, đúng là thiên tài!”

“Được rồi được rồi! Không còn sớm nữa, nếu không xuất phát thì còn muốn kéo dài đến lúc nào?” Vân Thế Chính quyết định không muốn nghe tiếp nữa, vội vã đuổi người.

Thiên Dương chuyển sang Giới Nghi, thần tình nhu hòa. Nhìn Giới Nghi, xấu hổ như muốn tìm hầm chui vào, sao da mặt lại mỏng vậy chứ?

“Nghi Nhi, ngoan ngoãn chờ ta về.” Hắn xấu xa thì thầm bên tai Giới Nghi, “Chờ ta về, đệ phải chào đón nồng nhiệt đấy, biết chưa?”

Giới Nghi lại đỏ mặt. Gật đầu, nhỏ giọng đáp, “Vâng.”

“Huynh… Mau mau trở về nhé.”

“Biết rồi.”

Không để ý ánh mắt người khác, Thiên Dương ôm chặt lấy Giới Nghi, dường như muốn đưa y vào thân thể mình, rồi mới buông y ra.

“Cha!” Thiên Dương trịnh trọng gọi Vân Thế Chính, cẩn thận nói, “Con giao Giới Nghi cho cha, hãy chăm sóc y cho tốt nhé, được chứ?”

“Ớ… Việc đó…” Khuất phục trước lời thỉnh cầu hiếm hoi của con trai, Vân Thế Chính không khỏi gật đầu.

“Con tin cha!” Thiên Dương nói một câu cổ vũ, “Nghi Nhi là người hiền lành, cha sẽ thích thôi!”

“… Biết rồi!” Vân Thế Chính bĩu môi nói.

Mang theo nỗi nhớ nhà, cuối cùng mọi người cũng xuất phát.

“Đừng nhìn nữa, người đã đi rồi.” Vân Thế Chính tức giận nhắc nhở người còn đang si ngốc đứng trước cửa.

“Lão gia.” Giới Nghi hồi lại thần, không khỏi lại ngượng ngùng vì hành vi của mình.

“Đến đây, ta có chuyện muốn hỏi.”

“Vâng.”

Trong lòng rõ ràng biết Vân Thế Chính muốn hỏi cái gì, Giới Nghi bất an thấp thỏm theo vào.
Bình Luận (0)
Comment