Ân Ân quấn lấy cái chăn màu tím có in hình hoa, nằm trên giường ngủ say.
Bỗng nhiên, cô cảm thấy có gì đó trống, liền nhíu mày, cái miệng nhỏ hồng hồng hơi mấp máy, nói ra mấy tiếng phàn nàn.
Tựa hồ có thanh âm gì, quấy nhiễu giấc ngủ của cô.
Thanh âm kia càng lúc càng lớn, cô ê a hai tiếng, cuối cùng cũng buông tha
không đấu tranh cùng Thụy thần, nhấc lông mi dày, chậm rãi mở ra đôi mắt to .
Meo meo. . . . . .
Không biết từ góc nào trong sân truyền đến tiếng mèo con kêu, theo gió ban đêm bay vào phong cô.
Meo meo. . . . . .
Cô nhắm mắt chuyên chú nghiêng tai lắng nghe, tiếng kêu của mèo nhỏ hảo
mảnh mai, thật là vô tội, thật đáng thương, nghe được trái tim cô cũng
đau lòng.
Ngồi dậy, cô nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, cây kim chỉ một rưỡi đến hai giờ. Lúc này mọi người đều ngủ?
Cô không tự chủ được vén mền xuống giường, chân nhỏ xỏ vào đôi giày mềm có điểm nụ hoa, lặng lẽ mở cửa phòng, nhẹ nhàng bước xuống tầng.
Mở ra phòng khách chạy ra ngoài, cô nghe theo tiếng kêu của mèo con đi
tìm, đi tới sân trước bụi cây thấp, người làm vườn ở chỗ này trồng cả
hàng hoa Kim Lộ, hơn nữa tỉ mỉ bón phân tưới nước, vì vậy màu lá hoàng
lục rậm rạp xinh đẹp—— chẳng qua là hiện tại, ngược lại hại cô ltìm thật lâu không thấy con mèo nhỏ.
“Meo meo, Tiểu Miêu mị? Mèo con, em
đang ở đâu?” Cô nhỏ giọng gọi mèo, hơn nữa nằm xuống mặt dán sát trên
mặt đất, ven theo bụi cây thấp từ từ tìm kiếm.
“Mèo con? Meo meo. . . . . . A, tìm được!”
Đại khái là nghe được tiếng gọi ầm ĩ dịu dàng của cô, một con mèo nhỏ màu trắng, xộc xệch từ chỗ tối trong bụi cây đi ra.
Con Tiểu Miêu mị vừa mới ra đời không có mấy ngày, xem ra thật là gầy yếu,
khả năng bị con mèo mẹ qua đời hoặc là mình đi lạc rồi, bụng đại khái đã đói thật lâu, bốn chân nhỏ không ngưng run rẩy, dường như ngay cả sức
đi cũng không có, một lòng thương hại thoáng chốc dâng lên trong lòng
cô.
“Thật đáng thương, mẹ em đâu? Chưa có trở về cho em uống sữa sao?” Cô ôm lấy Tiểu Miêu, nhẹ nhàng vuốt ve.
Tiểu Miêu phát ra tiếng kêu meo meo thoải mái, ngửa đầu dùng tròng mắt sáng
tràn đầy vui thích nhìn cô, còn đưa ra đầu lưới thô ráp liếm tay của cô, thậm chí ngậm ngón tay trỏ của cô mút khiên cô cảm thấy ngứa mà bật
cười.
“Hi. . . . . . Em đừng nghịch ngợm!” Cô ôm cao mèo nhỏ cùng mình nhìn nhau, không nhịn được nói: “Thật đáng yêu đó!”
Thật ra thì cô vẫn luôn thích động vật nhỏ, chẳng qua là trước kia ông bởi
vì sợ mèo chó làm thương cô hoặc là mang bệnh truyền nhiễm, vì vậy vẫn
không để cho cô nuôi. Sau khi ông qua đời, Nghiêm Chinh bước vào cuộc
sống của cô, tiếp quản tất cả Kiều gia, cô lại không dám nói muốn nuôi.
Anh ta thoạt nhìn là bộ dạng lãnh khốc không thích động vật nhỏ, muốn anh
ta chịu đựng vật nhỏ này mỗi ngày chạy tới chạy lui bên chân anh, anh ta sẽ phát điên?
Ân Ân lưu luyến không rời để Tiểu Miêu xuống, nói: “Thật xin lỗi, chị không thể nuôi em được.”
Cô quyết tâm nghiêng đầu muốn đi, nhưng mèo con lại phát ra tiếng kêu yếu ớt, giống như chết nhanh sẽ chết.
Nó ra ngoài lâu như vậy, không nhìn thấy con mèo cái ở gần, vậy thì chứng
tỏ nó sẽ không trở lại, nếu như không để ý tới con Tiểu Miêu này, còn
chưa có cách kiếm ăn nó nhất định sẽ đói chết.
Thế là Ân Ân lại quay trở về, ôm lấy Tiểu Miêu trầm tư hồi lâu, cuối cùng, cô quyết định nuôi con này Tiểu Miêu.
Dù sao Nghiêm Chinh thường không ở nhà, không phải đi làm chính là ra
ngoài xã giao, ngay cả ngày chủ nhật cũng bận rộn phải cả ngày không
thấy bóng dáng, coi như cô len lén nuôi một con mèo, anh cũng sẽ không
biết.
Cùng lắm là khi anh về, đem mèo giấu vào trong phòng của cô là được.
Sau khi quyết định, cô lộ ra nụ cười vui vẻ, cẩn thận ôm lấy Tiểu Miêu nói: “Mèo con, chúng ta phải về nhà rồi.”
Cô ôm Tiểu Miêu, từ cửa hông trở lại bên trong nhà, khóa chặt cửa chuẩn bị lúc lên lầu, quay người lại mới phát hiện, trên cầu thang có người đang nhìn cô.
Nghiêm. . . . . . Nghiêm Chinh? ! Vừa thấy Nghiêm
Chinh, Ân Ân theo bản năng đem mèo con giấu ở phía sau, chột dạ cúi đầu
không dám nhìn anh.
Nghiêm Chinh quan sát áo ngủ màu trắng trên
người nàng, loại áo đang mặc mặc dù kín, nhưng vài bông mỏng hiện ra ánh sáng, thoạt nhìn liền trở nên có chút trong suốt. Khi anh đang suy
nghĩ, mặc dù còn là một đứa trẻ chưa trưởng thành, nhưng dù sao cũng là
một cô gái, mặc áo ngủ đi ra khỏi phòng, quả thật không thỏa đáng.
“Em không phải nên mặc đồ ngủ ra cửa.” Anh nhàn nhạt trách cứ.
“Thật xin lỗi.” Ân Ân đầu nhỏ rủ xuống thấp hơn. Côg căn bản không nghĩ nửa đêm rồi anh còn chưa ngủ.
“Em giấu gì sau lưng?” Nhìn thấy nàng vác tại phía sau tay, hắn nheo lại mắt hỏi thăm.
“Không có. . . . . . Không có a!”
Thật ra thì anh cũng không có ý định hỏi cô, chỉ là đơn thuần hỏi thăm,
nhưng anh vừa mở miệng liền khiền người khác cảm thấy rất hung, vì vậy
cô cắn đôi môi mềm mại, không dám ngẩng đầu nhìn anh, lại không dám trả
lời đúng sự thật.
“Không có sao? Vậy em đưa tay ra cho tôi xem.”
Ngay từ lúc cô chạy tới sân thì anh đã nhìn thấy trên cửa sổ, dĩ nhiên đoán được cô lén đem cái gì về nhà.
“Tôi. . . . . .” Ân Ân len lén ngẩng đầu anh một cái, trên mặt anh biểu tình gì cũng không có, hiện tại nhất định rất tức giận.
Nếu như đem mèo con giao ra đây, anh có thể giết chết nó ngay tại chỗ không?
Hốc mắt cô đỏ lên, nước mắt to như hạt đậu ở hốc mắt lăn xuống, chính là không muốn đem Tiểu Miêu giấu sau lưng giao ra.
Nhìn thấy dáng vẻ bị dọa khóc của cô, Nghiêm Chinh thất bại chỉ muốn gào
thét, kéo tóc. Anh có thật là dữ và ác thế không? Anh chỉ là muốn xem
Tiểu Miêu trong tay cô thôi!
Như vậy cũng không phải là lỗi của
anh! Chẳng lẽ anh thực sự nên nghe theo lời của các đồng nghiệp, nên đi
chỉnh hình, đổi thành gương mặt hòa ái dễ gần sao?
Anh trợn mắt
một cái, bất đắc dĩ thở dài, sau đó định trực tiếp xuống lầu, đem tay cô từ đằng sau kéo ra, tự mình cầm lên Tiểu Miêu cô cẩn thận che chở ở
trong tay.
“Ô. . . . . .” Ân Ân lập tức khóc lên, cô lần đầu tiên không úy kỵ anh nghiêm túc, kéo lấy ống tay áo của anh cầu khẩn: “Cầu
xin anh . . . . . Cầu xin anh đừng làm hại nó. . . . . .”
Nghiêm Chinh vô lực nhắm mắt, anh có độc ác vậy sao?
Không có nhiều lời, anh chỉ là cúi đầu kiểm tra Tiểu Miêu trong tay.
“Con mèo này có thể nuôi không sống nổi.” Anh trả lời lại như thế.
“Di?” Ân Ân lập tức dừng lại khóc thút thít. Nghe ý của anh, tựa hồ cũng không muốn giết nó?
“Tại sao?” Cô lau nước mắt, nhút nhát hỏi.
“Tôi đoán con Tiểu Miêu này có thể là con mèo mẹ vứt bỏ, con mèo cái có giác quan thứ sáu bẩm sinh, biết Tiểu Miêu quá yếu đuối, nuôi không sống, nó sẽ vứt bỏ con Tiểu Miêu kia, mặc nó tự sinh tự diệt.”
Dù sao coi như cố gắng chăm sóc, Tiểu Miêu yếu ớt cuối cùng cũng sẽ chết, chẳng
thà đem sữa tiết kiệm được chia cho các con Tiểu Miêu khác.
“Thật là tàn nhẫn! Chẳng lẽ nó không có tình thương của mẹ sao?” Thế giới động vật tàn khốc, khiến Ân Ân vừa muốn khóc.
“Nếu như con mèo cái không tàn khốc, tiếp tục đem sữa lãng phí ở trên người
nó, ngược lại hại các con Tiểu Miêu khỏe mạnh khác đói chết, đó mới là
thật tàn nhẫn.”
“Nhưng là. . . . . .” Ân Ân nhìn con Tiểu Miêu
không ngừng kêu meo meo, không thể tin được nó lại có có thể là Tiểu
Miêu mà con mèo cái chẳng thèm quan tâm.
“Nhưng là —— cũng có có
thể không phải con mèo cái cố ý vứt bỏ, mà là chính nó đi lạc ? Nếu là
như vậy, như vậy chỉ cần chúng ta tỉ mỉ chăm sóc nó, cũng có thể nuôi
sống?” Cô tràn đầy hi vọng hỏi.
“Ừ. . . . . . Có lẽ là đi!” Ánh mắt mong đợi của cô làm người ta không đành lòng khiến hy vọng của cô tan biến.
“Như vậy. . . . . . Tôi có thể nuôi nó sao?” Ân Ân mong đợi hỏi.
“Em nghĩ nuôi nó?” Nghiêm Chinh có chút kinh ngạc, không nghĩ tới cô có yêu tâm cùng kiên nhẫn chăn nuôi động vật nhỏ.
“Ừ! Có thể không?”
“Nếu như ngươi không phải ngại chăm sóc động vật phiền toái, dĩ nhiên có thể.” Bản thân anh ngược lại không có ý kiến gì.
“Có thật không? Thật tốt quá, cám ơn anh để cho tôi nuôi nó!”
Vốn Ân Ân có chút buồn, vừa nghe đến anh đồng ý để cho cô nuôi con Tiểu
Miêu, nụ cười lúm đồng tiền rực rỡ như hoa lập tức xuất hiện trên khuôn
mặt nhỏ bé xinh đẹp.
“Đây là nhà em, em muốn nuôi cái gì liền nuôi cái đó, không cần có sự đồng ý của tôi.” Đừng có đem anh biến thành đại độc tài.
“Nhưng tôi còn là. . . . . .” Vẫn cảm thấy có được đồng ý của anh tương đối
tốt, ít nhất sau này mèo con mà có thể an tâm trong phòng đi lại rồi.
“Tôi đồng ý để cho em nuôi, cũng không cách nào bảo đảm nuôi sống nó. Em xem nơi này ——” Nghiêm Chinh chỉ vào chân của Tiểu Miêu nhỏ bé yếu ớt nói:
”Chân của nó bị thương, thân thể lại như vậy suy yếu, có thể dẫn tới
chết.”
“Vậy phải làm thế nào?” Ân Ân thu lại nụ cười, ưu sầu lần
nữa trở lại khuôn mặt của cô. Cô lo âu nhìn Nghiêm Chinh, trực giác coi
anh là người tin cậy.
“Ta trước hết bôi chút thuốc, đợi ngày mai
trời sáng, bảo người mời bác sỹ thú y tới đây, cặn kẽ kiểm tra cho nó,
thuận tiện chuẩn bị dinh dưỡng và gì đó. Em quan tâm nó như vậy, nó ——
nói không chừng sẽ vượt đi qua.”
Anh lần đầu tiên trong đời an ủi người khác, hơn nữa đối tượng là cô gái còn chưa trưởng thành, nếu để
cho bốn vị thành viên khác của tập đoàn Ngũ Hành nhìn thấy, sợ rằng biết cười ngã sấp trên mặt đất.
“Cám ơn anh!” Ân Ân đầy cảm kích nói cám ơn.
“Ta bôi thuốc cho nó trước.”
“Ừ!”
Ân Ân vội vàng ôm Tiểu Miêu, ở trên mặt thảm cạnh ghế sofa ngồi xuống, mà
Nghiêm Chinh sau khi tìm được hòm thuốc quay về, dùng i-ốt pha loãng
thay Tiểu Miêu khử trưng vết thương ở chân, cũng quấn băng gạc lên tránh tiếp xúc với vi khuẩn.
“Được rồi! Hiện tại trước hết để cho nó
hảo hảo ngủ một giấc, đợi ngày mai bác sỹ thú y tới kiểm tra là được
rồi.” Đại Công Cáo Thành, Nghiêm Chinh để xuống băng gạc tuyên bố.
“Cám ơn anh!” Ân Ân chân thành nói tạ, chần chờ một chút, không nhịn được
nói: “Cho tới bây giờ tôi mới biết, thì ra là anh cũng không hung dữ,
hơn nữa còn là người tốt.”
Cô ca ngợi, ngược lại khiến Nghiêm Chinh có chút không tự nhiên.
“Xác thực có rất nhiều người cảm thấy tôi rất hung, hơn nữa tôi nghĩ bọn họ tuyệt đối sẽ không cho tôi là tốt người.”
Bọn họ chỉ biết coi anh như đại ác ma vô lệ vô huyết! Thí dụ như những cấp
dưới bị anh làm gần chết, những đối thủ bị anh dồn vào đường cùng, cùng
những thứ người vọng tưởng bị anh trách móc ở nhà máy, cửa hàng.
“Sẽ không nha! Trước kia tôi cảm thấy anh rất hung, đó là bởi vì tôi chưa
hiểu rõ anh, hiện tại tôi mới biết, tôi vẫn luôn hiểu lầm anh. Anh thật
là một người tốt! Bà Chu thường nói cho tôi biết, vì chấn hưng sự nghiệp Kiều gia, anh vẫn rất cố gắng, tôi. . . . . . Sớm nên hảo hảo hướng anh nói cảm ơn.” Nhớ tới trước kia mỗi gặp lại anh liến tránh, nghiễm nhiên coi anh như kẻ giết người không chớp mắt, Ân Ân thật là có điểm không
khỏi xấu hổ.
Nghiêm Chinh khẽ mỉm cười, lạnh nhạt nói tạ: “Cám ơn em đã đánh giá tôi. Tôi rất vui!”
“Anh. . . . . .Anh cũng cười!” Ân Ân Đệ lần đầu tiên nhìn thấy anh cười, mặc
dù chỉ là tương tự giật nhẹ khóe miệng nhàn nhạt nụ cười, nhưng Ân Ân đã cảm thấy rất ly kỳ.
Trước kia nhìn anh, không có gì cảm giác đặc biệt, nhưng bây giờ càng nhìn kỹ anh, càng cảm thấy anh là nam nhân rất có sức quyến rũ.
Dĩ nhiên, anh không thể coi là tuấn mỹ,
anhdương cương tức quá nặng, nghiễm nhiên như tuyển thủ đấu võ, không
phải kiểu đại soái ca các cô gái môi hồng răng trắng thích.
Nhưng trên người anh có một loại cảm giác làm cho người ta thấy an tâm, người tinh tường sẽ cảm nhận được, chỉ cần cùng anh sẽ không gặp nguy hiểm,
bởi vì anh nhất định sẽ kín đáo bảo hộ, không để cho bất kỳ nguy hiểm
nào có cơ hội đến gần mình.
Người phụ nữ có thể trở thành vợ anh nhất định rất hạnh phúc, bởi vì một đời có anh che chở.
Nghĩ tới đây, mặt của cô bỗng nhiên đỏ lên.
Cô làm sao đột nhiên nghĩ như vậy đây? Chẳng lẽ cô —— muốn làm vợ của anh sao?
“A!” Nghĩ tới đây, cô lập tức nhảy lên, quẫn bách mà nói: “Tôi. . . . . .
Trời đã rất khuya. . . . . . Tôi nên đi lên ngủ!” Ân Ân ôm Tiểu Miêu
đứng dậy, bước nhanh đi về phía thang lầu.
Nghiêm Chinh đưa mắt
nhìn cô giống như tiểu tinh linh thân thể mảnh mai, từng bước từng bước
đi lên tầng, sau đó biến mất ở hành lang tầng hai.
Anh không phát hiện trong mắt của mình, xuất hiện một tua dịu dàng chưa bao giờ có.
Đó là do anh không biểu lộ yêu thương cưng chiều với bất kỳ phái nữ nào,
hoặc giả —— còn có anh đối với một thiếu nữ xinh đẹp yêu say đắm, nhưng
anh căn bản không phát giác.
Nghiêm Chinh đối với Ân Ân cô gái không lớn không nhỏ đã là tình cảm sâu sắc.
Còn Ân Ân?