“Ân Ân!”
Mục Duyện vào cửa, trực tiếp đi về phía ban công cửa sổ sát đất.
“Anh Mục Duyện!” Kiều Ân Ân đứng dậy đón anh.
“Hôm nay không phải phải đi làm sao? Thế nào có rãnh rỗi tới đây.” So với cô thủ thế, anh nhàn nhã đi đến ngồi xuống hàng ghế mây tre đối diện cô.
“Mới mua cho em chút đồ trang sức cưới, cho nên lập tức trốn công tác, không thể đợi muốn lấy ra cho em xem.” Anh lấy ra một hộp châu báu tinh xảo
trong túi áo vét, mở ra , bên trong là một bộ trang sức bằng kim cương
và trân châu. Bất kể dây chuyền, vòng tai hoặc là nhẫn, cũng khảm kim
cương trắng sáng chói chói mắt và màu vàng kim.
“Đưa cho em, làm
quà tặng kết hôn.” Mục Duyện mỉm cười, khóe miệng chứa cưng chiều và nhu tình. Mặc dù biết rõ người Kiều Ân Ânh yêu không phải là anh, nhưng chỉ cần có một chút cơ hội, anh đều không bỏ qua. Vì vậy vừa nghe Kiều Ân
Ân đáp ứng lời cầu hôn của anh, liền vui mừng chuẩn bị hôn lễ, anh có tự tin có thể để cho Kiều Ân Ân yêu thương anh.
“Thật đẹp!” Kiều Ân Ân sợ hãi than, nhưng trong mắt không có chút mừng rỡ khi được tặng
quà, giống như cô đang thưởng thức, quà tặng kết hôn không thuộc về cô,
mà là người khác.
“Cám ơn anh, làm anh phải tốn kém rồi.”
Theo tính toán, bộ trang sức này có ít cũng vài trăm vạn, hôn lễ long trọng
đã tốn hao của anh không ít tiền, cô không muốn anh tốn quá nhiều tiền
bạc vì cô.
Cô cũng không biết, bộ kim cương kia là anh mua từ hội đấu giá Tô Phú Bỉ, lúc trước một phu nhân quý tộc nước Anh đeo, giá ít
nhất ngàn vạn.
“Đây là quà tặng kết hôn, đắt một chút cũng là đương nhiên.” Mục Duyện chậm rãi ôm vai của cô, muốn hôn cô một cái.
Kiều Ân Ân nhìn thấy Mục Duyện từ từ dựa vào mình, nhất thời hốt hoảng, theo bản năng đẩy anh ra, làm bộ bận rộn đi tới đi lui. “Cám ơn quà tặng của anh, em phải nhanh cất đi. Đúng rồi! Anh có muốn uống Hồng Trà? Chúng
ta uống trà buổi trưa đi! Bà Chu...... Bà Chu làm thạch dừa ăn thật ngon đó!”
Cô vội vàng bưng Hồng Trà trên bàn lên đưa cho anh, sự hốt
hoảng khiến đôi tay cô không ngừng run rẩy, ly trà bằng sứ cao cấp của
Anh va vào bàn trà nhỏ, phát ra tiếng rắc rắc rắc.
Mục Duyện bị
cự tuyệt, quả thật cảm thấy có chút khó chịu, nhưng thấy cô sợ đến như
vậy, giống như anh lúc nào cũng có thể sẽ nhào tới xâm phạm cô, cũng
không khỏi quá buồn cười rồi! Anh không nhịn được cười lên ha hả.
“Anh Mục Duyện......” Kiều Ân Ân không biết làm sao nhìn anh, không biết mình nên làm cái gì.
“Anh sẽ không hôn trộm em, đừng sợ đến như vậy.” Anh không nhịn được nói.
“Thật xin lỗi!” Kiều Ân Ân cúi đầu, áy náy xin lỗi. “Em còn chưa sẵn sàng, chờ sau khi chúng ta kết hôn, em sẽ......”
“Không vội.” Mục Duyện cũng không muốn nóng vội, ngược lại dọa cô chạy mất.
Bình thường đối với những cô gái anh muốn vui đùa một chút, từ trước đến giờ anh coi trọng tốc chiến tốc thắng, nhưng mà đối với người anh thích,
anh lại sẽ rất có tính nhẫn nại rất cao.
Lúc này anh đã không muốn phải tính toán, mà là sâu hơn một tầng, là tình cảm và tâm linh cùng trao đổi.
“Vậy bây giờ chúng ta ——” “Uống trà buổi trưa đi! Em nhìn ngoài cửa sổ xem,
khí trời thật tốt.” Mục Duyện ngó ra ngoài cửa sổ, hí mắt hưởng thụ gió
nhẹ lướt qua khuôn mặt.
“Vâng.”
Bên ngoài gió thổi thật
thoải mái, khí trời ấm áp, không lạnh cũng không nóng, khó có được ngày
đẹp trời như hôm nay. Cô ngồi lâu như vậy, sao hoàn toàn không phát hiện ra?
Mục Duyện nhìn ra xa cảm nhận cảnh đẹp sân nhà họ Kiều, phát hiện một bóng người, đứng khuất sau một bụi tùng.
Đó là —— Anh cả?!
Bởi vì bóng cây vừa đúng che kín bóng dáng cao lớn, cho nên phải quan sát rất cẩn thận mới có thể nhìn thấy.
Trong lòng Mục Duyện không khỏi sinh ra nghi ngờ, sao anh không đến công ty đi làm, chạy đến đây làm cái gì?
Nhìn theo góc độ anh cả ngửa đầu lên ngắm, là nhìn chòng chọc nơi này. Chẳng lẽ là anh đến nhìn anh?
Không! Dĩ nhiên không phải. Anh bật cười.
Không phải anh, như vậy chính là —— Ân Ân?!
Trong lòng anh đột nhiên cả kinh. Chẳng lẽ Anh cả anh —— thích Ân Ân?!
Cẩn thận hồi tưởng lần nữa, từ khi Ân Ân trở về nước —— không! Thậm chí sớm hơn trước, thái độ anh cả đối với Ân Ân cũng rất kỳ quái.
Rõ ràng cực kỳ quan tâm cô, nhưng lúc hai người gặp mặt thì lại bày ra —— khuôn mặt người khác chớ tới gần.
Trời ạ! Thì ra là như vậy!
Mục Duyện nghĩ thông suốt đạo lý này, dùng sức vỗ trán một cái.
Khó trách anh nói muốn cưới Ân Ân thì Anh cả có bộ dáng muốn giết anh vứt xuống biển.
Kể từ đó, gần đây tất cả hành động của anh cả đều rất âm dương quái khí, cũng được giải thích hợp lý rồi.
Cái hũ nút này rốt cuộc cho là anh đang làm gì? Nếu thích liền nói thẳng là thích, cùng lắm thì bọn họ đến cạnh tranh công bằng, vì sao buồn bực
không lên tiếng len lén thầm mến cô? Như vậy coi như anh như nguyện cưới được Ân Ân, cũng sẽ có cảm giác mình thắng không vẻ vang gì.
Giống như muốn làm cái gì đó, anh cố ý đứng dậy nói: “Anh tạm thời có việc gấp, phải đi trước!”
“Ồ, vậy anh đi mau lên!” Kiều Ân Ân định đứng dậy tiễn anh, nhưng Mục Duyện nói không cần, rất nhanh mở cửa phòng rời đi.
Quả nhiên sau khi anh đi không lâu, Nghiêm Chinh đến phòng ngủ của Kiều Ân Ân.
“Thích trang sức cậu ta đưa cho ngươi em sao?” Nghiêm Chinh vừa mở miệng chính là ức chế không nén được giận. “Nghe nói cậu ta mua một bộ trang sức
giá 50 vạn đô la cho em ở trên buổi đấu giá Tô Phú Bỉ, cậu ta yêu thương em như thếi, được gả cho một người chồng tốt như vậy, em nhất định thật cao hứng chứ?”
“Tất cả cũng phải cảm tạ anh, không phải sao?” Kiều Ân Ân nhàn nhạt châm chọc.
Cô đã sớm học được đem khổ sở giấu ở đáy lòng. Thì ra là mặt không chút thay đổi, cũng không phải chuyện khó khăn như thế!
“Em thật sự muốn gả cho cậu ta? Vậy em thương cậu ấy sao?” Ngược lại Nghiêm Chinh không nén nổi tâm tình của mình, trên khuôn mặt kiên cường rõ
ràng hiện lên thống khổ.
Vô luận anh tự trấn an mình như thế nào, cũng không cách nào thản nhiên tiếp nhận, sự thực cô sắp trở thành vợ Mục Duyện!
Vốn tưởng rằng, anh có thể tỉnh táo tiếp nhận chuyện cô trở thành vợ người
khác, nhưng cho tới bây giờ anh mới phát hiện, căn bản mình không làm
được!
Dù là Mục Duyện hoặc người đàn ông khác, anh đều không thể chịu được!
Vậy mà hôn lễ đã sớm hừng hực khí thế chuẩn bị, đến lúc này, anh còn có thể nói cái gì? Còn có thể làm những gì để ngăn cản cô gả cho Mục Duyện?
Không! Ngày hôn lễ, chỉ còn lại không tới một tuần, lúc này bất kể làm cái gì, cũng đã không còn kịp rồi.
Nhưng anh thật sự không bỏ được cô! Mới vừa rồi anh ở trong đình viện nhìn
thấy Mục Duyện muốn hôn cô, khi đó anh thật sự tức giận, muốn xông lên
lầu đánh một trận.
Thật may là cô trốn ra, khi đó anh đã thở phào một hơi.
“Ân Ân......” Mấi tóc đen của cô dưới ánh mặt trời sáng ngời chiếu rọi,
lóng lánh sáng bóng, anh không nhịn được đưa tay vuốt ve, những sợi tóc
thật mượt mà mềm mại.
Tay của anh vừa đụng đến tóc của cô, cô lập tức nhạy cảm run rẩy, chỉ là ngay sau đó đẩy ghế ra vội vàng đứng lên, trốn đến góc xa anh nhất.
Cô tự giận mình, vì sao còn có thể
chịu ảnh hưởng của anh! Không phải anh không hề quan tâm cô sao? Vì sao
cô không cách nào giống như anh, lạnh lùng tuyệt tình; vì sao cô không
học được, thu hồi tình cảm của mình lại?
“Ân Ân ——” Nghiêm Chinh
chần chờ chốc lát, giãy giụa duỗi tay về phía cô. Anh quyết định thẳng
thắn nói ra tâm ý của mình với cô “Em hãy nghe anh nói, thật ra thì anh
cũng không phải là...... Thật ra thì anh đối với em cũng ——”
Kiều Ân Ân cho là anh chỉ muốn nói chút lời an ủi bên ngoài, vì vậy không đợi anh nói hết lời, liền gay gắt ngắt lời của anh.
“Xin anh đừng nói thêm gì nữa!” Cô kích động hét lên, nước mắt không cách nào kìm nén chảy xuống.
“Ân Ân......” Nghiêm Chinh vì cô khóc mà cảm thấy đau lòng.
“Em có thể cầu xin anh một chuyện cuối cùng không?” Cô nhanh chóng lau sạch nước mắt, khịt khịt mũi nói.
“Dĩ nhiên có thể! Chuyện gì, em nói đi.” Ánh mắt anh đầy hi vọng, cho là cuối cùng có thể thay đổi quyết định của cô.
“Xin anh trước hôn lễ, tạm thời đừng xuất hiện trước mặt của em. Có thể
không?” Cô không muốn mỗi một lần thấy anh, đều thương tâm rơi lệ.
Vẻ mặt Nghiêm Chinh kinh ngạc, như bị đánh một quyền vào mặt.
Anh nhắm mắt, thống khổ trầm giọng nói: “Có thể. Như em mong muốn, ít nhất trước hôn lễ, anh sẽ không xuất hiện trước mặt em.”
Nói xong, bước chân anh nặng nề, đi ra khỏi phòng cô.
Mà ở phía sau, Kiều Ân Ân đã sớm không nhịn được òa khóc.