Cô Dâu Mười Chín Tuổi

Chương 1.1

Một buổi hôn lễ xa hoa tựa như trong một giấc mộng, bận rộn suốt một ngày trời, rốt cục đến khi Ương Ương có thể ngồi ở trong phòng tân hôn để nghỉ ngơi và uống một chén nước, thì đã là mười giờ khuya rồi.

Người chồng của cô, Trần Tấn Nhiên lúc này đang tiễn tân khách ra về, khoảng chừng qua nửa giờ nữa, chắc là anh cũng sẽ trở về phòng thôi. Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của hai người bọn họ.

Ương Ương ngồi ở trên ghế sa lon, chiếc áo cưới trắng noãn giống như đám mây trải rộng ra đầy trời, uốn lượn trên mặt thảm màu đỏ thắm. Căn phòng này rộng phải đến trên một trăm mét vuông. Đồ ở trong phòng ngủ nằm ở vị trí đón ánh mặt trời tốt nhất, lọt vào trong tầm mắt của người xem trước nhất, thu hút ánh mắt của người ta nhất, chính là chiếc giường nước (*) hình trái tim cực kỳ to kia. Ương Ương liếc nhìn một cái, lập tức mặt đỏ tim đập như trống làng một hồi.

(*) Giường nước: Loại giường nước cổ điển, nước được bơm đầy vào bên trong lớp đệm, khi nằm lên nó mang lại cho người dùng cảm giác bồng bềnh khó tả, rất tuyệt vời, giúp người ta có thể xả hết căng thẳng trong người. Hiện nay, loại giường nước hiện đại sử dụng nước như là một nhân tố trang trí, phao nước được đặt vào bên trong một bộ khung đệm đẹp mắt và sang trọng, khi bạn leo lên và nằm vào thì toàn bộ cơ thể sẽ được bao bọc bởi làn nước ấm áp. Mang lại cho người dùng cảm giác như đang ngâm mình trong bồn tắm mà chẳng phải dính một chút nước nào.

Nghĩ đến lời nói của mẹ chồng khi đưa cô đến bên cái giường này, gương mặt của cô không khỏi đỏ bừng lên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ương Ương thoáng cái đã trở nên đỏ bừng giống như quả táo. Cô cuống quít dùng bàn tay nhỏ bé lành lạnh do đã từng ôm vào cái ly để đồ uống lạnh áp lên gò má nóng hổi của chính mình. Xúc cảm lạnh buốt kia làm cho cô cảm thấy dễ chịu nhiều hơn.

Sau ngày cô đính hôn,  mẹ đã cho cô nói rất nhiều điều sau khi kết hôn cần phải làm. Tuổi của Ương Ương còn quá nhỏ, vẫn còn là một cô bé ngoan chỉ biết luôn vùi đầu vào chuyện học hành, đương nhiên là cứ tỉnh tỉnh mê mê, hơn nữa cô còn được mấy cái anh trai của mình bảo vệ quá tốt, nên ở trường học cô cũng chưa từng kết giao với bạn trai bao giờ.

Cho nên đối với chuyện nam nữ, trong nội tâm cô có đầy những sự hiếu kỳ, và mang theo sự sợ hãi nồng đậm.

Chỉ cần thoáng nghĩ đến chuyện cô phải để thân thể trần truồng chui vào trong một cái chăn, cùng nằm với một người đàn ông lạ lẫm, trong nội tâm Ương Ương liền thấy cả người cứ run rẩy từng hồi từng hồi.

Cô cảm thấy có rất nhiều điều khó xử, hai con người hoàn toàn xa lạ như vậy, làm sao có thể không mặc quần áo mà lại có thể ôm nhau ở cùng một chỗ được chứ? Cho dù người đàn ông kia có là người chồng của mình đi nữa, cô cũng cảm thấy rất sợ hãi.

Hôm nay, trong buổi hôn lễ, cô vẫn luôn ở trong trạng thái ngơ ngẩn, ngay cả bộ dáng người chồng của mình thế nào, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com cô cũng không thể nhìn cho rõ ràng, hay nói đúng hơn, cô hoàn toàn không dám nhìn vào anh. Bất quá Ương Ương chỉ mơ hồ nhớ được là anh rất cao, rất lạnh lùng, mặc bộ lễ phục màu trắng, trông anh thật giống như là một vị bạch mã hoàng tử vậy.

Thời điểm anh nắm tay của cô, cô mơ hồ cảm nhận được bàn tay của anh mới ấm áp mềm mại làm sao, còn có thời điểm anh hôn cô sau hai người khi trao nhẫn cưới cho nhau nữa, sự tiếp xúc ngắn ngủi này đã làm cho cô gần như đầu váng mắt hoa... môi của anh rất mềm mại, còn có một chút mát lạnh nữa.

Ương Ương nghĩ đến nụ hôn trong buổi hôn lễ kia, mặt mày lại thấy nóng rực một hồi, tim đập mạnh như trống làng.

Con người đó, chính là người đàn ông trong truyền thuyết vẫn được mệnh danh là sát thủ của phụ nữ, chính là Trần Tấn Nhiên, lại sẽ là chồng của cô sao?

Cho đến tận bây giờ Ương Ương vẫn còn có cảm giác như bản thân mình đang ở trong cõi mộng.
Bình Luận (0)
Comment