Toàn thân Bội Nghi căng thẳng như sợi dây cung, chợt đứt phựt… Cô ngồi chết lặng ở chỗ đó, hốc mắt đau nhức khó chịu, cổ họng như bị tắc nghẹn tựa như bị một nắm bông lớn chẹn ngang trong đó vậy! Bội Nghi muốn khóc, nhưng không có nổi một giọt nước mắt, cô cứ ngồi sững sờ ở chỗ đó, cũng không hề động đậy nhúc nhích một chút.
Bội Nghi nắm chặt tờ báo trong tay, bất tri bất giác, tờ báo đã bị cô lật đi lật lại xem đã trở nên nhàu nát từ lúc nào không biết. Những dòng chữ trên báo dần dần bắt đầu trở nên mờ mịt, cũng không thể nhìn rõ ràng được nữa.
Rốt cuộc đến giờ Bội Nghi dường như đã hiểu rõ mọi chuyện rồi. Cô đã hiểu bất chợt tại sao trong thời gian ấy, anh lại không quan tâm, không hỏi han gì đối với hai mẹ con cô! Bất chợt trong thời gian ấy anh lại đi tìm một niểm vui mới, bất chợt trong thời gian ấy anh liền thay đổi thành một người đàn ông bạc tình!
Nhưng mà khi cô hiểu anh, thì lại càng thêm hận anh! Hận anh tại sao anh có thể ích kỷ đưa ra quyết định như vậy; hận anh tại sao không chịu nói thật tình mọi chuyện với cô; hận anh tại sao anh bắt cô phải chịu đựng biết bao nhiều nỗi đau khổ như vậy; hận anh, hận anh thiếu chút nữa đã ép cô giết chết đứa bé của bọn họ!
Tần Thiếu Dương, anh dám chết sao, anh dám chết thử một chút xem, nếu như anh dám chết, em sẽ lập tức tái giá, em sẽ để cho Nữu Nữu cải danh đổi họ, kể cả đứa bé còn đang ở trong bụng em đây! Em không cần anh anh nữa, em sẽ làm cho anh bị đoạn tử tuyệt tôn (*), chỉ cần anh dám chết, anh không tin thì cứ thử một chút xem sao!
(*) Đoạn tử tuyệt tôn: Câu thành ngữ. Dịch nghĩa: Không còn con cháu nối dõi. Đoạn tử tuyệt tôn thường hay được người ta dùng làm câu chửi rủa đối phương. Ở trong đoạn văn trên, ý tác giả muốn miêu tả cảm xúc yêu hận đan xen của Bội Nghi, muốn dùng câu thành ngữ để kích thích tinh thần của bản thân, tự trấn an chính mình với hy vọng Tần Thiếu Dương sẽ không chết.
Bội Nghi hận đến cắn răng nghiến lợi, cô vò tờ báo lại thành một cục, ném vào sọt rác, sau đó xoay người đi ra khỏi bệnh viện. Cô không thể cứ đợi ở chỗ này được nữa, cô nhất định phải trở về, phải tìm bằng được cái người đàn ông lòng lang dạ sói kia, phải tìm cho được cái người đàn ông tự cho mình là thng minh kia! Nếu như cô tìm được anh, nhất định cô sẽ không bỏ qua cho anh, tuyệt đối sẽ không!
"Chị Bội Nghi, n chị chạy đi đâu vậy? Hại chúng em lo lắng gần chết!" Vừa thấy Bội Nghi trở lại, Ương Ương và Ký Thu vội vàng ra nghênh đón, hỏi cô với vẻ vô cùng lo lắng.
Đặc biệt là Ương Ương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn hiện rõ sự lo lắng. Bội Nghi nhìn hai cô gái trước mặt mình, có chút mềm lòng. Cô gắng gượng nở một nụ cười, nói: "Ương Ương, hiện tại chị nhất định phải đi về, chị không thể ở lại chỗ này cùng với em được!"
"Chị Bội Nghi, chị muốn đi đâu vậy?" Ương Ương trở nên luống cuống. Nếu như chị Bội Nghi mà bỏ đi lúc này, đến lúc cô sinh bảo bảo thì cô biết làm thế nào đây?
Nước mắt của Bội Nghi đột nhiên trào ra như suối: "Ương Ương, em có biết hay không… Tần Thiếu Dương… tên khốn Tần Thiếu Dương kia, hiện giờ vẫn chưa rõ tung tích, cũng không biết sống chết thế nào, chị phải đi tìm anh ấy, chị phải đi tìm cha của những đứa con của chị, đưa trở về bằng được!"
"Hả!" Ương Ương giật mình, hỏi lại một câu vẻ không dám tin: "Chị nói thật sao? Anh Thiếu Dương đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Bội Nghi dùng sức lắc đầu, nước mắt cũng đang rớt xuống ròng ròng liền bắn ra xung quanh: "Ương Ương, trước mắt chị để Nữu Nữu ở lại nơi này với em. Chị phải trở về một chuyến, chuyện bây giờ vẫn chưa có gì rõ ràng, chị không dám đưa Nữu Nữu trở về! Hơn nữa…"
Bội Nghi có chút khó xử nhìn lại cô: "Ương Ương, rất có thể chị sẽ phải liên lạc với Trần Tấn Nhiên…"
Ương Ương ngẩn ra, nhưng rồi cô lại bật cười, nói rất sảng khoái: "Chị Bội Nghi, cho dù chị đi liên lạc với anh ấy cũng không sao đâu, chỉ có điều là, chị đừng bảo là chị đã từng gặp em là được rồi.”
Bội Nghi gật đầu một cái, "Ương Ương, Ký Thu, hai em hãy giữ gìn sức khỏe, chăm sóc mình cho tốt. Chị giải quyết chuyện bên kia cũng sẽ mau chóng thôi. Cả hai em đều đang mang thai, nếu không có chuyện gì cần thiết, không nên tùy tiện đi ra bên ngoài. Chị để lại cho hai em cái thẻ tín dụng này, trong khoảng thời gian chị đi vắng, các em nhớ đừng có làm cái gì. Việc duy nhất mà các em có thể làm là, phải nghỉ ngơi cho thật tốt, biết không?"
"Chị Bội Nghi, không cần đâu, tiền của chúng em vẫn còn đủ để chi tiêu!" Ương Ương muốn ngăn cản, nhưng Bội Nghi cũng không nói thêm câu gì, cứ thế nhét cái thẻ tín dụng kia vào trong tay Ương Ương: "Hiện tại em đang có bảo bảo, không thể giống như ngày trước được, chú ý bổ sung những thực phẩm bồi dưỡng cho thai nhi, đừng có hà tiện! Nếu có chuyện gì gấp, các em có thể gọi điện thoại cho chị, cũng có thể gọi cho bác sĩ đến chăm sóc."
"Chị Bội Nghi, chị nhớ cũng phải chú ý cẩn thận nhé, mấy người kia với Trần Tấn Nhiên đều là anh em tốt của nhau, nhất định anh ấy sẽ biết được tin tức gì đó. Trước mắt chị cứ đi gặp Trần Tấn Nhiên để dò hỏi xem sao đã."
Ương Ương không yên lòng, dặn dò Bội Nghi. Tự đáy lòng cô cũng cảm thấy cực kỳ khổ sở mà không nói ra được. Tại sao mấy người đàn ông bọn họ chỉ biết làm tổn thương phụ nữ như các cô? Cho đến cuối cùng, người lo lắng cho bọn họ, thấp thỏm không yên chỉ vì bọn họ, vẫn lại chính là mấy người phụ nữ các cô!
Bội Nghi đồng ý, sau đó cô đi ra ven đường để đón xe. Nữu Nữu đang ở trong nhà, nhưng ngay cả ý định gặp con gái trước khi đi, Bội Nghi cũng không hề nghĩ tới, mọi suy nghĩ của cô lúc này đều đã hoàn toàn bay đến nơi nào đó. Tần Thiếu Dương đã làm tổn thương cô sâu đến như vậy, nhưng mà cho dù thế nào, cô vẫn không thể buông tay với anh được. Huống chi, hiện tại vẫn còn chưa biết anh sống chết thế nào, cho nên Bội Nghi tuyệt đối không hề có ý định muốn đi trông nom người khác!
Bội Nghi lên xe taxi, chạy thẳng tới sân bay. Những ngày qua điện thoại di động của cô vẫn luôn luôn trong trạng thái tắt máy. Hiện tại cô mới nhớ tới liền khời động lại điện thoại. Điện thoại di động của Bội Nghi vừa mới mở ra điện, thì ngay lập tức, hàng loạt tiếng chuông báo có tin nhắn liên tục vang lên, tất cả đều là tin nhắn báo các số điện thoại di động đã gọi tới cho cô, trong khi điện thoại của cô tắt máy.
Bội Nghi nhìn từng tin nhắn báo số điện thoại gọi đến. Quá nửa số điện thoại gọi đến cho cô là những thủ hạ dưới tay của Tần Thiếu Dương. Ngoài còn có số điện thoại của mấy người Trần Tấn Nhiên, Thân Tống Hạo cũng gọi đến. Bội Nghi vội vàng ấn vào một dãy số, nhưng lại đã có một cuộc điện thoại gọi đến cho cô. Bội Nghi cuống quít bấm phím nhận: "A lô."
"Chị dâu, bây giờ ngài đang ở nơi nào vậy? Mấy huynh đệ chúng em tìm chị cũng sắp phát điên lên rồi!"
Bội Nghi nhận ra đây là giọng nói của trợ thủ đắc lực vẫn luôn ở bên cạnh Tần Thiếu Dương. Tim của Bội Nghi nhảy loạn lên đập thình thịch, giọng nói tựa như cũng không còn là của chính cô nữa vậy: "Tần Thiếu Dương đang ở nơi nào?"
Cô luôn tin tưởng Tần Thiếu Dương sẽ không chết. Làm sao anh có thể nhẫn tâm bỏ lại cô và con gái yêu quý mà rời đi như vậy được chứ?
"Chị dâu à, đại ca bị thương cực kỳ nặng! Mấy huynh đệ chúng em đã phải mò tìm đến hơn nửa đêm, mới vớt được đại ca từ dưới lên. Chỉ có điều… chỉ có điều là, cho đến bây giờ, đại ca vẫn còn hôn mê bất tỉnh, bác sĩ nói rằng, chỉ sợ đại ca lành ít dữ nhiều!"
"Nói bậy!" Bội Nghi chợt gầm lên một tiếng nghiêm nghị, cô siết chặt điện thoại trong tay, gầm nhẹ: "Anh ấy sẽ không chết, anh ấy không được phép chết. Tôi còn chưa tìm đến anh ấy để tính toán mọi việc cho rõ ràng. Bây giờ anh áy giờ đang ở nơi nào, ở bệnh viện nào?"
"Ngày hôm nay tôi sẽ lập tức bay đến Bắc Kinh. Mấy người hãy nói với bác sĩ cố gắng chăm sóc anh ấy cho tôi, chờ đến khi tôi tới đó. Nếu dám để cho Tần Thiếu Dương thiếu một đầu ngón tay, tôi sẽ không tha cho bất cứ một ai!"
Bội Nghi cúp điện thoại cộp một tiếng, cô tựa người vào trên lưng ghế ngồi, trước nhắm mắt lại để ổnn định tinh thần. Thật lâu sau, cô mới chậm rãi thở dài một hơi, cảm thấy một khối đá lớn vẫn luôn đè lên trái tim mình, lúc này tựa như lại gia tăng thêm sức nặng hơn, nhưng rồi sau đó lại dần dần, từng chút từng chút một buông lỏng ra.
Tần Thiếu Dương vẫn chưa có chết! Bội Nghi cô cũng không cho phép anh chết, tuyệt đối không!