Đỗ Vũ Hiên đứng ở ngoài cửa phòng bệnh. Chiếc áo khoác ngoài màu đen rộng rãi choàng kín bên ngoài càng làm cho gương mặt nhỏ nhắn của cô thêm gầy gò. Cô cứ đứng ở nơi đó không hề nhúc nhích, nhìn người đàn ông đang nằm trên giường bệnh kia.
Chuyện cho tới bây giờ, cô làm gì còn mặt mũi nào để có thể xuất hiện ra ở trước mặt Tần Thiếu Dương được chứ? Nếu như không phải thường ngày cô vẫn thường ra tay làm được những việc kia, thì với thân thủ của Tần Thiếu Dương, làm sao anh có thể bị thương nặng như vậy?
Huống chi, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn hiện tại người mà anh thấy cần hơn, chính là người vợ yêu của anh.
Đỗ Vũ Hiên trong lòng đau khổ vô cùng, một đoạn tình duyên ngắn ngủi này, cô đã hiểu, chẳng qua chỉ là đang diễn trò mà thôi. Anh chưa từng bao giờ bỏ ra một chút thực tâm nào đối với cô.
Nhưng mà cô vẫn cứ luôn tự lừa gạt mình, không chỉ hàng ngày từng lần mong mỏi, mà ngay cả ở trong giấc mộng cô cũng muốn kéo dài mãi, không cần tỉnh lại nữa.
Cô nguyện ý không cần bất cứ cái gì, nguyện ý bị tổ chức xử lý, chỉ cần để cho cô được ở bên cạnh anh giống như lúc trước như vậy. Để cho cô được đấm bóp cho anh, mặc quần áo cho anh, buổi tối nằm ở trong ngực của anh.
Rốt cuộc cũng vẫn chỉ là giấc mộng mà thôi. Mà hiện tại, giấc mộng của cô cũng đã tỉnh. Đỗ Vũ Hiên lẳng lặng đứng nhìn vào trong phòng bệnh. Cô cũng không nhìn được rõ lắm, chỉ thấy bóng lưng người vợ cũ của Tần Thiếu Dương. Đột nhiên cô chợt cảm thấy rất muốn, rất muốn qua đó để xem một chút, xem rốt cuộc người vợ kia của anh thuộc hạng người gì, rốt cuộc tại sao, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn người phụ nữ ấy lại có thể như vậy chiếm lĩnh tràn ngập toàn bộ buồng tim của anh!
Nhưng rồi Đỗ Vũ Hiên cũng không dám. Cô giống như là đứa nhỏ đã chót làm một chuyện xấu không thể tha thứ được vậy. Cô chỉ dám đứng ở bên ngoài chứ không dám bước vào bên trong.
Đỗ Vũ Hiên chỉ dám nhìn Tần Thiếu Dương vụng trộm như vậy. Cô biết, nếu như cô mấy huynh đệ dưới quyền của anh nhìn thấy, bọn họ nhất định sẽ xé xác cô ra mà ăn tươi nuốt sống, mà cô thì sợ chết.
Phía hành lang bên kia có tiếng bước chân mơ hồ truyền đến. Đỗ Vũ Hiên cuống quít cúi đầu, đi về hướng khác của hành lang.
Đỗ Vũ Hiên đứng tránh ở đầu hành lang bên này khá lâu. Cô vẫn luôn luôn theo dõi động tĩnh nơi cửa phòng bệnh của Tần Thiếu Dương. Sau khi thấy Kỳ Chấn, @MeBau*diendan@leequyddonn@ Thân Tống Hạo đi khỏi phòng bệnh, khoảng nửa tiếng sau, Bội Nghi cũng cầm chiếc túi xách đi ra ngoài. Trước khi đi, Bội Nghị cẩn thận đóng chặt cánh cửa phòng bệnh của Tần Thiếu Dương… Chờ cho Bội Nghị đi khuất, Đỗ Vũ Hiên mới rời khỏi chỗ nấp, tiến gần đến cửa phòng bệnh của Tần Thiếu Dương. Trước khi mở cửa đi vào, Đỗ Vũ Hiên còn cẩn thận quan sát xung quanh một lần nữa, thấy bốn bề vẫn yên ắng, cô mới khẽ mở cửa phòng bệnh ra, lách người vào bên trong…
***************************
Bội Nghi biết Thiếu Dương có nỗi khổ trong lòng. Nhưng lúc trước, khi Nữu Nữu bị bệnh, phải nằm cấp cứu ở trong bệnh viện bệnh tưởng chừng sắp không qua khỏi, anh thân là một người cha, lúc ấy lại đang ôm một người phụ nữ khác để nói những lời tâm tình…
Bội Nghi chỉ cảm thấy trong cổ họng cực kỳ khó chịu. Cô dùng sức chặt lấy miệng, xoay người sải bước tránh đi. Cô không muốn chạm mặt với người phụ nữ kia, cũng không muốn tiếp tục ở lại đây để chăm sóc cái người đàn ông khỉ gió, bên cạnh lúc nào cũng ngổn ngang bao người phụ nữ. Chờ anh tỉnh lại, cô liền mang theo Nữu Nữu rời đi, cũng không bao giờ trở về nữa!
Đỗ Vũ Hiên thương xót nằm phục ở bên giường Tần Thiếu Dương khóc thút thít trong chốc lát. Sau đó cô mới cuống quít nhìn xem thời gian, vội vã quệt qua loa nước mắt đứng lên: "Thiếu Dương, nếu có cơ hội, em sẽ còn tới thăm anh…"
Nhưng người đang nằm ở nơi đó vẫn im hơi lặng tiếng như cũ. Hàng lông mi dài cong vẽ thành hai đường vòng cung nổi bật trên gương mặt trắng trẻo nhìn rất đẹp mắt. Trái tim Đỗ Vũ Hiên như bị mũi dao xoắn lại, cô hận không thể được canh giữ ở bên thân thể của anh như vậy cả ngày lẫn đêm. Chỉ có điều, lại chỉ có từ phía một mình cô ê, chưa chắc cô có thể được anh đáp lại, huống chi, anh có ngày hôm nay, chính là do một tay cô thúc đẩy.
Cho dù muôn vàn lần không muốn bỏ đi, nhưng mà Đỗ Vũ Hiên vẫn chỉ có thể thở dài một hơi, nén nhịn lại tấm chân tình sắp tràn lan của mình xuống đáy lòng, xoay người rời đi.
Khi vừa bước ra khỏi cửa, Đỗ Vũ Hiên chợt thoáng nhìn thấy phía cuối hành lang chợt lóe lên bóng dáng của một người phụ nữ. Bước chân của cô đột nhiên dừng lại, cũng cảm thấy có chút căng thẳng và sự mong đợi mơ hồ.
Cô vẫn biết, mấy ngày nay ở trong phòng bệnh này chỉ có một mình Sầm Bội Nghi, người vợ trước Tần Thiếu Dương, trông chừng anh. Như vậy, bóng dáng có chút thất hồn lạc phách của người phụ nữ mới vừa rồi, liệu có thể chính là Sầm Bội Nghi hay không?
Đối với Sầm Bội Nghi, Đỗ Vũ Hiên cũng có chút tình cảm phức tạp. Cô một mặt tràn ngập tò mò đối với Bội Nghi, một mặt kia lại có cảm giác ganh ghét so sánh lẫn ghen tuông giữa những người phụ nữ với nhau.
Đúng thế! Cô ghen tỵ với Sầm Bội Nghi. Đỗ Vũ Hiên không phải là người ngốc nghếch. Đến cuối cùng, khi tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc, Tần Thiếu Dương bị thương, sau đó được cứu. Cô cũng đã hiểu được, sự tuyệt tình với người vợ của mình lúc trước cũng chỉ là vai diễn của anh trong một tuồng kịch. Chỉ vì anh muốn giữ được sự an toàn cho mình người thương, không muốn người phụ nữ của mình không phải chịu đến một chút xíu tổn thương, không phải gánh một chút xíu nguy hiểm nào mà thôi.
Nếu nói là anh làm như vậy là quá mềm yếu quá ích kỷ, nhưng mà có người nào hiểu rằng, chỉ có yêu người ấy sâu đậm, thì anh mới có thể sợ mình sẽ làm cho người mình thương phải chịu tổn thương dù chỉ là một chút xíu, mới có thể tình nguyện để cho bản thân mình chịu tất cả những hiểm nguy, để bảo vệ an toàn chu đáo cho người mình yêu thương!
Tần Thiếu Dương là người ở trong giang hồ, phải chịu cảnh thân bất do kỷ (*), cho nên, tất cả những việc anh làm, ở bên ngoài nhìn vào thì thấy anh thật sự vô cùng xấu xa, làm cho không người nào có thể tha thứ và chấp nhận. Thế nhưng một khi, nhưng khi cẩn thận phân tích bên trong, cẩn thận suy nghĩ, mới có thể hiểu được anh đã phải nhất mực dụng tâm lương khổ (**).
(*) Thân bất do kỷ: Nguyên văn cả câu: “Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ". Dịch nghĩa: Người ở trong giang hồ thân thể không còn là của mình. Ý nói người đã dẫn thân vào chốn giang hồ, nhiều khi phải làm hoặc không không thể làm những chuyện mà bản thân mình không hề mong muốn.
(**) Dụng tâm lương khổ: làm những việc muốn tốt cho người khác nhưng người khác không biết
Đỗ Vũ Hiên biết một điểm này, cho nên, cô ghen tỵ với Sầm Bội Nghi, ghen tỵ với người phụ nữ kia, có thể làm cho một người đàn ông như anh toàn tâm, toàn ý, dành toàn bộ tình cảm và sự yêu thương cho cô!
Mà tình huống bây giờ chính là, cô cũng như Tần Thiếu Dươn, đã đâm lao thì phải theo lao, phải sắm vai nữ chính cùng diễn một vở kịch với anh. Tất cả những thân mật gữa anh và cô, cũng chỉ là để cho người ngoài nhìn mà thôi. Đỗ Vũ Hiên cô, chính là một người từ trước đến giờ vẫn quen tự phụ, cô căn bản cũng chưa từng tin tưởng vào những thứ kia, mà cô chỉ chắc chắn tin tưởng, cho cô thêm một chút thời gian nữa, nhất định Tần Thiếu Dương sẽ động lòng đối với cô.
Nhưng mà mọi chuyện lại kết thúc quá nhanh. Đến cuối cùng, cũng chỉ có một mình cô bị chìm vào trong ao đầm tình yêu, thì đột nhiên vở diễn phải hạ màn.
Thử hỏi làm sao cô có thể cam tâm chứ?