Cô Dâu Mười Chín Tuổi

Chương 85

Ký Thu gắt gao cắn chặt góc chăn, tiếng khóc cũng dần dần lớn hơn lên. Ký Thu, Ký Thu, mày không thể tiếp tục như vậy nữa. Anh ấy sẽ không cưới mày đâu, hơn nữa anh ấy cũng không thích mày! Anh ấy yêu thích mày chẳng qua là vì dáng dấp của mày gần giống như người phụ nữ mà anh ấy thích. Anh ấy thích người phụ nữ khác, vậy thì mày còn ở lại bên cạnh anh ấy làm cái gì chứ?

Ký Thu khóc đủ rồi, lúc này cô mới ngồi dậy, cầm lấy khăn giấy, lau nước mắt qua quít, gương mặt của cô sưng phù nhìn rất dọa người. Đôi môi của cô cũng sưng mọng lên, mái tóc bị xổ tung ra rối tung, máu thấm ướt trên lớp da đầu, đau nhức đến xói lòng.

Ký Thu xoay người đi xuống giường, chỉnh trang lại bản thân mình một chút, sau đó thay đổi bộ quần áo khác, quấn qua quít lại mái tóc rối bời lên đỉnh đầu, đi tới bên cửa ra vào.

Cô dừng bước, ngắm nhìn bốn phía xung quanh. Lâm Tử Đồng nói rất đúng, nếu như không phải bởi vì cô tới đây để nạo thai, làm thủ thuật sinh non, cô có thể được ở trong một phòng bệnh xa hoa như vậy hay sao?

Nhưng mà, nếu như cô được ở trong một phòng bệnh xa hoa như vậy, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn nhưng lại phải mất đi đứa con của người mình yêu, thì như vậy, cô ở lại nơi này còn có ý nghĩa gì chứ?

Ký Thu cô tình nguyện, thà được sống cùng với người mình yêu ở trong một căn nhà đi thuê rách nát, chứ cũng không muốn phải nằm một mình ở trong một phòng bệnh xa xỉ, không khí xung quanh lạnh như băng thế này.

Cuối cùng Ký Thu vẫn dứt khoát kéo mạnh cửa ra, tuy có chút do dự, có chút không nỡ, mà nhiều hơn cả là cảm giác tuyệt vọng.

Ký Thu đóng cửa lại, khép lại chặt chiếc áo choàng lông vũ mặc ngoài, bước đi từng bước, từng bước một, đi từ trong hành lang ra bên ngoài. Bên ngoài, @MeBau*diendan@leequyddonn@ sắc trời đen ngòm thật dọa người, thật giống như, lại sắp sửa có tuyết rơi.

Mãi tới khoảng mười hai giờ đêm, Tư Dận mới từ phòng làm việc của cha mình bước ra ngoài. Anh vốn đã mệt mỏi không sao chịu nổi, chỉ muốn trở về nhà đi ngủ, nhưng lại nghĩ đến Ký Thu còn ở trong bệnh viện  .

Cô rất cố chấp, chỉ cần anh nói sẽ đến, cô sẽ một mực chờ đợi anh, nếu như anh không đến, nhất định cô cũng sẽ không chịu đi ngủ.

Dù sao, Ký Thu cùng còn trẻ như vậy, lại không còn đứa bé, chung quy mọi lỗi lầm cũng tại bản thân anh mang đến cho cô. Nghĩ tới đây, Tư Dận liền đi xuống lầu, di@en*dyan(lee^qu.donnn),  chuẩn bị đi lấy xe đến bệnh viện.

Trong phòng khách vẫn không bật đèn. Tư Dận đang định đi ra ngoài, chợt nghe thấy có một tiếng ho khan nho nhỏ vang lên. Tư Dận sửng sốt, đưa tay bật   đèn, thì thấy Lâm Tử Đồng đang ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, đưa cặp mắt buồn bã  nhìn anh.

"Tử Đồng, thế nào mà em vẫn còn chưa đi ngủ vậy? Đã trễ thế này…" Tư Dận hơi cau mày, vốn dĩ anh cho là cô đã ngủ, nên anh mới tính toán đi thăm Ký Thu một chút. Hiện tại Lâm Tử Đồng còn ngồi ở chỗ này, sợ rằng là anh sẽ không đi được rồi.

Lâm Tử Đồng thấy trên mặt Tư Dận chợt lóe lên biểu cảm có chút bối rối khó xử, Dieenndkdan/leeequhydonnn  thiếu chút nữa sự ghen tỵ từ đáy lòng đã dâng tràn ra ngoài. Lâm Tử Đồng gần như hận không thể đứng lên cho anh một bạt tai, sau đó nói cho anh biết, cô vừa mới đi tìm hồ ly tinh của anh, chỉnh đốn cho người phụ nữ kia một trận!

Ẩn nhẫn hồi lâu, chung quy Lâm Tử Đồng vẫn chỉ dịu dàng cười khẽ một tiếng. Cô đứng lên đi tới trước mặt Tư Dận, thân mật tựa vào ngực của anh: "Suốt mấy ngày qua anh cũng không chịu trở về nhà rồi. Nếu như không phải hôm nay ngồi chờ anh ở đây, sợ là em cũng sẽ không gặp được anh đâu."

Tư Dận thấy bộ dáng của Lâm Tử Đồng dịu dàng như vậy, khó mà nói được câu gì, chỉ hơi cười một chút, rồi buông cô ra, lựa lời nói: "Em cứ đi ngủ sớm trước một chút, anh còn có chút việc phải đi ra ngoài, ngày mai sẽ ở nhà cùng với em."

Lâm Tử Đồng lập tức cắn chặt răng, trong ngực cũng thấy chua xót vô cùng.

Cô nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cổ của anh, mở miệng nói có chút uất ức: "Tư Dận, đã trễ thế này, anh có thể không ra ngoài được chứ?"

Mi tâm của Tư Dận nhíu chặt lại, nghĩ đến Ký Thu đang phải nằm một mình ở trong bệnh viện. Bên cạnh cô lúc này, cũng không có đến một bóng người thân, bất giác trong lòng cảm thấy có chút không được yên tâm. Hơn nữa, hôm nay vẻ mặt và thần thái của Lâm Tử Đồng lại có chút gì đó không đúng lắm, trong lòng càng thêm lo lắng.

"Ngoan…" Anh xoa nhẹ lên gương mặt của Lâm Tử Đồng, nhẹ nhàng khẽ đặt một nụ hôn ở trên trán cô: "Thật sự có việc bận rộn, đến ngày mai anh sẽ ở nhà với em được chứ?"

Tất cả nhiệt tình trong đáy lòng Lâm Tử Đồng cũng tản đi. Cô nhẹ nhàng trượt cánh tay mình từ trên cổ của anh xuống, mi tâm liền nhíu lại, để lộ ra vẻ mặt lạnh lùng châm biếm: "Tư Dận, đã muộn như thế này rồi tại sao anh vẫn còn muốn đi ra ngoài như vậy, không phải là anh đang muốn đi tìm người phụ nữ khác đấy chứ."

Tư Dận cau mày nhìn cô: "Em lại nói nhăng cuội gì đấy."

Anh vẫn luôn có quan hệ ngoài luồng với các cô gái khác nhau. Vấn đề này cũng không phải là chuyện khó hiểu. Có rất nhiều người đàn ông trong nhà họ Tư đều được di truyền cái tính trăng hoa như vậy, cho nên cũng không ai ngạc nhiên trước điều đó

"Em nói nhăng cuội thật sao?" Lâm Tử Đồng hừ lạnh một tiếng, chậm rãi đi tới trước sô pha ngồi xuống. Lâm Tử Đồng hơi co cặp chân thon dài gác lên nhau, đôi mắt đẹp hơi quét qua gương mặt của Tư Dận, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, mở miệng nói đầy vẻ vừa đố kị lại vừa căm hận: "Anh đang bao nuôi một cô gái khác ở trong bệnh viện… Anh cho là em không tí biết gì về chuyện này của anh hay sao?"

Mi tâm Tư Dận đột nhiên giật giật một chút, phản ứng đầu tiên của anh chính là, liệu có phải Lâm Tử Đồng đã đi tìm Ký Thu để gây chuyện phiền phức rồi hay không.

Tư Dận đã tức giận đến cao độ. Anh tiến lên một bước, đi tới trước mặt của Lâm Tử Đồng, trợn mắt ghé sát vào gần mặt của Lâm Tử Đồng: "Cô đã đi tìm Ký Thu rồi có phải không, hả"

"A!" Lâm Tử Đồng khẽ nghiêng đầu một cái, cười thành tiếng lạnh lùng, ngược lại, nhìn Tư Dận đầy vẻ thương xót: "Tư Dận, anh nhất định không buồn để mắt đến em chút nào như vậy có phải không? Hiện giờ, chẳng phải anh vẫn đang bao nuôi một cô gái ở bên ngoài đó sao, còn tới tìm em chất vấn điều gì nữa đây?"

Mặc dù trong lòng Tư Dận cũng cảm thấy thấy hổ thẹn, nhưng mà khi nghĩ đến những hành vi của Lâm Tử Đồng thường ngày, thực sự lòng dạ của anh vẫn còn lạnh lùng: "Tử Đồng, chuyện về Ký Thu, em không cần phải lo."

"Tại sao? Em là phu nhân của anh! Tư Dận anh nên đừng quá phận!"

Giọng nói của Lâm Tử Đồng lập tức vống cao hơn. Tư Dận khẩn trương liếc mắt nhìn lên lầu ba, chỉ sợ làm kinh động đến ba mình, liền hạ thấp giọng nói: "Bây giờ anh cũng không muốn cãi cọ nhiều lời với em, ngày mai trở lại, chúng ta sẽ cùng bàn lại."

Tư Dận nói xong, xoay người rời đi, Lâm Tử Đồng cũng không chịu buông tha. Cô chạy mấy bước đuổi theo anh, đứng chặn ngang trước mặt của Tư Dận, ánh mắt của cô nhìn anh như muốn nứt ra. Chẳng qua, ánh mắt kia đang nhìn trợn trừng phát ra ánh nhìn ác độc đối với anh: "Tư Dận, nếu như tối nay anh dám đi ra khỏi cửa nhà một bước, em và anh sẽ kết thúc!"

"Lâm Tử Đồng, cô đừng có quá phận!" Tư Dận vừa thẹn vừa tức. Bị một người phụ nữ chỉ thẳng tay vào mũi mà uy hiếp như vậy, anh thật hận không thể cho cô một cái bạt tai!

"Là ai quá đáng? Anh  công khai giúp đỡ loại tiểu hồ ly tinh bên ngoài như vậy, nếu như mà ba biết,  ba cũng sẽ không thiên vị anh đâu!"

"Cô đừng cho là những việc cô đã làm tôi đều không hề hay biết gì. Lâm Tử Đồng, tốt nhất hiện tại cô hãy ngoan ngoãn tránh ra một bên. Bằng không, tôi đã nói ra từ ly hôn, nhà họ Lâm các người cũng không dám nói một chữ không!"

Tư Dận giận quá thành cười, cúi đầu mở miệng nói.

Vẻ mặt Lâm Tử Đồng chợt thay đổi, nhưng cô ta vẫn là phách lối đứng chắn lại đường anh đi ra: "Tư Dận anh cố chấp cái gì? Nhà họ Tư các người hiện tại không phải vẫn còn đang phải dựa vào nhà họ Lâm của tôi đó sao? Anh hãy đi hỏi ba một chút xem, anh dám nói ra hai chữ ly hôn, ba tuyệt đối sẽ không để cho anh nhìn thấy những điều tốt đẹp đâu!"

Tư Dận cười lạnh nhìn người phụ nữ trước mặt: "Đó là vì ba tôi không biết cô đã làm điều gì."

Trong đầu Lâm Tử Đồng chợt thoáng qua điều gì đó, nhưng cô ta vẫn cố làm ra vẻ bình tĩnh hỏi: "Tôi đã làm cái gì ư? Tôi đi ngay ngồi thẳng như vậy, tôi phải sợ anh sao?"

Tư Dận cười nhẹ một tiếng: "Được! Tốt lắm, cô thật đúng là chưa thấy quan tài thì chưa rơi lệ! Lâm Tử Đồng, tôi muốn giữ lại thể diện cho cô, cô đừng thấy tôi cho cô thể diện mà lên mặt với tôi! Cô có nhân tình bên ngoài thế nào, tôi không quan tâm! Tôi bao nuôi người phụ nữ khác bên ngoài đó, cô hả, mẹ kiếp! Tốt nhất cô chớ có nhúng tay vào chuyện của tôi! Ba tôi sợ nhà họ Lâm của cô, nhưng còn tôi, Tư Dận này thì không sợ! Tốt nhất là cô hãy nhớ kỹ điều này cho tôi."

"Ai nói tôi có nhân tình bên ngoài…" Giọng của Lâm Tử Đồng thực sự đã có hạ thấp xuống. Cô trơ mắt nhìn Tư Dận đẩy mình sang một bên, sải bước đi về hướng nhà để xe, chỉ cảm thấy trong lòng dấy lên từng hồi tuyệt vọng. Vậy là Tư Dận đã biết chuyện rồi, biết cô sau khi kết hôn đã trai ở chung một chỗ cùng với bạn trai trước kia của cô…

Lâm Tử Đồng buồn bã đi trở lại vào trong phòng khách ngồi xuống. Cô lấy ra một điếu thuốc châm lửa, hung hăng rít một hơi, sau đó mới điều chỉnh lại được sự bất an trong lòng được một chút! Không phải chứ, chẳng qua chuyện này cũng chỉ có hai ba lần, sợ là Tư Dận nghe được tin tức bóng gió nào đó nói mà thôi, cũng chưa thể tận mắt nhìn thấy.

Nghĩ tới nghĩ lui, tự an ủi mình hồi lâu, Lâm Tử Đồng mới xem như được an tâm lại. Chỉ là ngồi yên tĩnh ở trong phòng khách thế này, nghĩ tới Tư Dận đi tìm người phụ nữ khác, trong lòng cô thực sự vẫn cảm thấy không cam lòng.

Cô chưa từng nghĩ tới sau khi cưới sẽ đi ngoại tình? Nếu không phải cái con người kia lúc nào cũng lạnh nhạt với cô, trong khi cô không thể chịu nổi cảnh phòng trống cô quạnh như vậy, thì làm sao cô có thể lại liên lạc với bạn trai mà mình đã chia tay, quyến rũ rồi ở chung một chỗ với anh ta chứ!

Chỉ là cho dù cô đã phạm sai lầm trước, nhưng mà anh cũng không có trách nhiệm hay sao? Anh cưới cô, nhưng đến hai ba tháng cũng không thèm đụng đến cô. Cho đến cuối cùng, cô bị cha chồng ép buộc, phải uống rượu say mèm, sau đó khóa hai người bọn họ ở trong phòng ngủ, sau đó mới xảy ra quan hệ, thì sợ rằng anh vẫn còn chưa muốn chung đụng với cô thôi.

Cô nghĩ bản thân mình cũng không có chỗ nào là không xứng với anh, vậy tại sao anh còn nhất định phải đi tìm hết cô gái này đến người phụ nữ khác ở bên ngoài như vậy?

Lâm Tử Đồng càng nghĩ càng giận, lại cảm thấy hối hận, tại sao lúc nãy mình lại không đi tìm thuê người, tiếp tục đánh cho Trình Ký Thu một trận nữa thật kịch liệt. Hoặc là dứt khoát lấy tiền đuổi người đi. Bây giờ nếu như Tư Dận đi bệnh viện, nhìn thấy bộ dạng Trình Ký Thu điềm đạm đáng yêu như vậy, chẳng phải là anh lại chỉ biết càng thêm tức giận với cô hay sao?
Bình Luận (0)
Comment