Trái tim Đoan Mộc Mộc phảng phất giống như khói sáng ngọn lửa tắt, chỉ là cô còn chưa suy tư, liền nghe đến âm thanh có người đi tới, là an ninh tiểu khu, bọn họ nhanh chóng đứng ở trước mặt Đoan Mộc Mộc, "Tiểu thư, cô muốn làm gì?"
Giọng điệu này tựa như coi cô là kẻ trộm, Đoan Mộc Mộc cau mày, rõ ràng cô mới là chủ nơi này, cho dù là ở nhờ, bọn họ cũng nên bảo vệ an toàn cho cô, hiện tại tốt rồi, bọn họ không đi chất vấn chiếc xe khả nghi đậu ở chỗ này, cư nhiên thẩm vấn cô?
"Tôi muốn làm sao, cần hồi báo với các anh sao?" Đoan Mộc Mộc với giọng điệu rất xung.
"Ah, người này nói thế nào? Hơn nửa đêm cô không về nhà, đi loanh quanh cái xe, rõ ràng là. . . . . ." Những lời khó nghe phía sau còn chưa nói ra, liền nghe thấy cửa xe bên cạnh rắc rắc một tiếng.
An ninh kể cả Đoan Mộc Mộc đồng thời nhìn lại, chỉ thấy cửa xe mở ra một đường may, sau đó có giầy màu đen bước ra trước, Đoan Mộc Mộc còn lo lắng chút, an ninh mới vừa rồi còn không khách khí với cô lại một lần nữa cung kính, "Lãnh tiên sinh!"
Quả nhiên là anh!
Đoan Mộc Mộc xoay người muốn đi, nhưng cánh tay lại bị níu lại, sau đó giọng của Lãnh An Thần vang lên bên tai, "Bà xã, em hãy nghe anh nói. . . . . . ."
"Buông tay!" Đoan Mộc Mộc rất hối hận vì mình một lúc tò mò mà chạy tới nơi này.
Hai vị an ninh bị Lãnh An Thần kinh động đến, khẽ kêu một tiếng, "Lãnh tiên sinh, cô. . . . . ."
"Các cậu đi đi, nơi này không sao" Lãnh An Thần ra lệnh, dáng vẻ hình như bọn họ rất quen.
Thật ra thì mấy ngày qua, mỗi buổi tối Lãnh An Thần cũng sẽ xuất hiện ở nơi này, một mình uống rượu hút thuốc, nhìn cô trở lại, nhìn cô cùng Khang Vũ Thác vừa nói vừa cười, sau đó đợi cho đến khi cửa sổ không còn có ánh sáng, anh mới rời đi.
Mới đầu, an ninh nơi này coi anh như người xấu, sau đó anh lại dùng tiền, an ninh mới không hề đuổi anh nữa, cũng phụ trách canh chừng cho anh, kết quả vẫn bị cô phát hiện.
"Vậy sau này còn cần cần chúng tôi tiếp tục canh chừng cho Lãnh tiên sinh nữa hay không?" An ninh lại hỏi, phải biết loại chuyện này thuận mắt liền làm, có tiền mặt nhiều hơn so với bọn anh bình thường đi làm, bọn họ cũng không muốn dễ dàng mất đi phần công việc béo bở này.
"Không cần!" Lãnh An Thần móc tiền từ trong túi tiền ra, "Nửa tháng này cực khổ, chút tiền này lấy đi uống trà, còn có về sau đối với phu nhân của tôi cung kính một chút."
An ninh trước ngây ngô sau vui mừng, nhận lấy tiền nói cám ơn liên tục, cũng xin lỗi Đoan Mộc Mộc, "Lãnh phu nhân mới vừa rồi thật sự thật xin lỗi, về sau nếu như có cái gì cần cô cứ mở miệng, chúng tôi chắc chắn sẽ muôn chết không chối từ."
Đến lúc này, Đoan Mộc Mộc hình như cũng hiểu, nhưng căm tức nhiều hơn, anh cư nhiên ở chỗ này nửa tháng này rồi, nghĩ đến nửa tháng qua mỗi buổi tối anh đều ở đây giám thị, ngực Đoan Mộc Mộc liền tức giận bành trướng, "Lãnh An Thần nếu như anh nhàm chán có thể đi tán gái, cần gì ở chỗ này làm loại chuyện người không nhận ra này?"
Nhìn trong bóng đêm cô tức giận, Lãnh An Thần chỉ cảm thấy tâm tình cực tốt, mấy ngày qua cô không để ý tới anh, không ai biết anh có bao nhiêu khó chịu, giờ khắc này, dù là nghe cô chửi mình, anh đều cảm thấy đó là một loại ban ân.
Khi nào, anh - Lãnh An Thần trở nên hèn như vậy rồi hả?
"Không có cô gái có thể cưa, nếu không đem em giao cho anh đi?" Có lẽ là vì nguyên nhân uống rượu, hôm nay gan anh lớn rồi, thật ra thì lá gan của anh vẫn không nhỏ, chỉ là sau khi đả thương cô, anh tự trách nhiều hơn, thậm chí giở trò lưu manh đối với cô cũng không làm được.
Nghe anh nói ra những lời nói vô lại, Đoan Mộc Mộc nổi giận, mắng anh, "Bỉ ổi."
Anh không có tức giận, ngược lại mím môi cười yếu ớt, "Nghe em mắng anh, thật tốt!"
Kẻ điên! Đoan Mộc Mộc ở trong lòng mắng anh.
"Anh chỉ không yên tâm về em, tới xem một chút, không có ác ý!" Anh lại giải thích.
Đoan Mộc Mộc không khỏi từ chỗ anh nhìn sang, thế nhưng liếc mắt liền thấy cửa sổ phòng cô, cô dám khẳng định nếu như cô đứng ở phía trước cửa sổ, anh nhất định có thể nhìn cô rõ ràng.
Một loại cảm giác bị rình trộm khiến Đoan Mộc Mộc vừa thẹn vừa cáu, "Có cái gì để nhìn? Có phải muốn nhìn xem tôi chết hay chưa?"
Lời nói ác liệt khiến tim Lãnh An Thần đau, anh cười khổ sở, "Ở trong lòng em, tội anh xấu xa đến không thể tha được sao?"
"Đúng!" Đoan Mộc Mộc trực tiếp thừa nhận.
Cặp mắt nhìn cô dần dần tối xuống, cuối cùng anh thở dài, cũng là một mùi rượu lao thẳng tới hô hấp của cô, Đoan Mộc Mộc lập tức nhíu đôi mày thanh tú, "Anh uống rượu? Lái xe còn uống rượu, anh không cần mạng?"
Cơ hồ không có suy nghĩ, lời cứ như vậy trực tiếp bật thốt lên, thay vì nói là trách cứ, không bằng nói quan tâm nhiều hơn, nói xong, cô liền sửng sốt, mà tròng mắt đen bi thương của Lãnh An Thần lúc này lại vọt sáng lên, ngay cả nắm tay của cô cũng chặt, "Bà xã, em đang quan tâm anh có đúng không?"
"Quan tâm anh?" Đoan Mộc Mộc dĩ nhiên sẽ không thừa nhận, cười lạnh một tiếng, "Đầu óc của anh bị cửa xe kẹp hay bị lừa đá rồi hả?"
Dù cô nói như vậy, nhưng tim anh cũng bởi vì câu nói vừa của cô mà có sức sống, "Anh thế nào đều được, chỉ cần trong lòng em còn có anh!"
Đoan Mộc Mộc có loại cảm giác, bọn họ không thể cứ tiếp tục nói chuyện như thế nữa, nếu không người cuối cùng thất bại chính là cô!
"Buông tay!"
"Không buông!"
"Anh không buông tay ra, tôi gọi người!"
"Gọi đi, dù sao an ninh cũng biết chúng ta là vợ chồng."
". . . . . . ." Đoan Mộc không có lời gì để nói.
Hai người giằng co, Đoan Mộc Mộc biết tiếp tục như vậy không phải biện pháp, vì vậy mở miệng, "Bây giờ anh xem cũng xem rồi, cho nên nên đi chứ nhỉ?"
Lãnh An Thần không nói gì, chỉ nhìn cô, ánh mắt kia rất trực tiếp, giống như là muốn thấy đáy lòng cô, "Anh muốn nói chuyện cùng em một chút."
"Chúng ta không có chuyện gì để nói" Đoan Mộc Mộc cự tuyệt.
"Đêm anh bị hạ dược đó, là em giúp đỡ anh cả đêm" Anh cúi thấp giọng nói yếu ớt vang lên, một câu nói đánh tan trái tim Đoan Mộc Mộc.
Lông mi cô buông xuống chợt nâng lên, giống như bươm bướm bị hoảng sợ, anh làm sao biết? Không phải anh vẫn cho là Lăng Khả Tâm sao?
"Tại sao không nói cho anh? Tại sao em tình nguyện bị anh hiểu lầm mà em cũng không chịu nói?" Anh cầm chặt lấy cánh tay cô, chặt đến mức cơ hồ đem xương cô bóp nát.
Đoan Mộc Mộc cười khổ, cô nói cho anh biết?
Chẳng lẽ anh quên rồi, buổi sáng hôm đó anh nhục nhã cô như thế nào? Còn nữa, cô nói anh sẽ tin sao?
Lãnh An Thần thấy cô không nói, thật ra thì biết mình chất vấn rất không có đạo lý, là anh căn bản không cho cô cơ hội.
"Lăng Khả Tâm đã nói toàn bộ, đó là một quỷ kế của cô ta, hơn nữa anh biết rõ có người chỉ điểm cô ta" Mặc dù Lăng Khả Tâm không có nói nửa chữ tới Tô Hoa Nam, nhưng Lãnh An Thần không phải đứa ngốc, anh vẫn có thể điều tra được.
"Về sau cách Tô Hoa Nam xa một chút, chú ta không có đơn giản như mặt ngoài đâu" Lãnh An Thần lại nhắc nhở.
"Anh thì sao? Anh đơn giản hơn so với anh ta sao?" Đoan Mộc Mộc hỏi ngược lại, cô ghét nhất người nói xấu sau lưng, huống chi chuyện ngày đó, cô đã ngoài ý muốn biết được chân tướng, thật sự không liên quan đến Tô Hoa Nam.
Lãnh An Thần bị nghẹn không lời nào để nói, chỉ thì thầm nói: "Ít nhất anh sẽ không thiết kế hại em."
"Nhưng anh lại trực tiếp sử dụng dao găm thọc tôi" Bụng Đoan Mộc Mộc lúc này lại đau, giống như linh hồn đứa bé nhắc nhở cô, không thể tha thứ cho người trước mắt.
"Anh biết rõ mình không thể được tha thứ" Âm thanh của anh rất nhỏ, mang theo đầy tự trách.
Anh là một người đàn ông kiêu ngạo, từ nhỏ đến lớn đều được sủng ái cùng hào quang vây quanh, cho tới bây giờ đều cao cao tại thượng, ngay cả thật xin lỗi sợ rằng cũng chưa từng nói qua?
"Bỏ lỡ đứa bé anh cũng đau, nếu như mà anh chết đi để cho đứa bé có thể sống trở lại, anh tuyệt đối sẽ không do dự" Anh thật tâm sám hối, nhưng cũng chân thật khiến tim Đoan Mộc Mộc đau.
Tựa như một vết sẹo, thật vất vả mới đóng vảy, rồi lại bởi vì lời nói của anh mà xé ra, máu dầm dề đau không thể thiếu một phân so với ban đầu.
Đôi mắt cô chợt đỏ lên, "Vậy anh đi chết đi, sao anh không chết luôn đi?"
Giọng nói bởi vì tức giận mà dữ tợn, màng nhĩ Lãnh An Thần bị đâm đau từng trận, mấy ngày nay anh bị lương tâm cùng cô đồng thời hành hạ, anh cơ hồ cũng hỏng mất.
Anh muốn cô, muốn nhìn cô, rồi lại không dám, mỗi buổi tối đều giống như ăn trộm núp trong bóng tối, một mình gặm nhấm vết thương, mùi vị đó anh cũng chịu đủ rồi.
Lăng trì có thể là khốc hình thời cổ đại, xác thực có đạo lý, bởi vì so với một đao sẽ chết mà nói, loại đau đớn từ từ hành hạ mới làm cho người ta không cách (nào)... chịu được nhất.
"Có phải anh chết, em sẽ tha thứ cho anh hay không?" Anh nhỏ giọng mở miệng, âm thanh như diều bị gió xé nát, vù vù mang theo phá âm.
Đoan Mộc Mộc quay mặt đi không nhìn dáng vẻ bị thương của anh, giọng nói tiếp tục đanh: "Đúng, vậy anh dám chết không?"
"Đây là em nói, chỉ cần anh chết, em phải tha thứ cho anh!" Lãnh An Thần vặn mặt của cô qua, ép buộc ánh mắt của cô nhìn mình.
"Cho dù anh chết, con của tôi cũng không sống lại được" Đoan Mộc Mộc nhìn anh, giờ phút này thật muốn cắn máu thịt của anh, giống như như vậy mới có thể giải trừ hận ý trong lòng cô. ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
"Vậy anh sẽ đi bồi bé là được!" Lãnh An Thần nói xong, khóe môi lại nâng lên nụ cười.
Đoan Mộc Mộc nhìn anh cười, vừa muốn mắng anh, nhưng trên môi nóng lên, nụ hôn của anh rơi xuống, rất hung mãnh, rất nhiệt liệt, rất đột nhiên, để cho cô ứng phó không kịp.
"Ưmh. . . . . ." Cô giãy giụa, muốn tách rời khỏi anh, nhưng lưỡi của anh lại mượn cơ hội duỗi vào, quấn lấy cái lưỡi thơm tho của cô dây dưa.
Môi của cô vẫn mềm như vậy, mùi của cô vẫn ngọt như vậy, mấy ngày nay anh muốn cô quá lâu, rốt cuộc hôm nay có thể thưởng thức được rồi, anh sẽ không buông, dù một giây kế tiếp thật sự tìm chết, anh cũng muốn nhớ mùi của cô.
Như vậy, đời sau anh có thể tìm được cô, sau đó không có thương hại, không có khổ sở, bọn họ có thể vui vẻ ở cùng nhau.
Sức lực của cô đánh không lại anh, Đoan Mộc Mộc từ chối một hồi liền mất lực, chỉ có thể mặc cho anh muốn làm gì thì làm, hơi thở người đàn ông quyện chặt, còn có bá đạo quen thuộc, lại một lần gạt mở cánh cửa đau lòng của cô, nước mắt mất khống chế mà rơi xuống, trượt vào trong nụ hôn quấn quýt si mê của bọn họ.
Mùi vị mặn mặn, còn có chất lỏng nóng ấm, để cho anh đang điên cuồng bỗng ngừng lại, Lãnh An Thần nhắm hai mắt, chống đỡ trên trán cô, "Thật xin lỗi, đây là một lần cuối cùng. . . . . ."
Cô còn chưa phản ứng kịp, anh đã đẩy cô rộng ra, sau đó lên xe, nổ máy xe. . . . . .
"Bà xã, kiếp sau anh vẫn sẽ cưới em" Cửa sổ xe chậm rãi đóng lại, từ trong ánh mắt của anh Đoan Mộc Mộc hình như nhìn thấu tư vị tuyệt quyết.
Trên môi vẫn còn hơi thở của anh, thậm chí còn mang theo mùi rượu. . . . . .
Anh uống rượu, tại sao có thể lái xe?
Anh không muốn sống nữa sao?
Chợt nhớ tới trước khi anh cường hôn cô đã nói —— có phải anh chết, em sẽ tha thứ cho anh hay không?
Anh đang làm gì? Chẳng lẽ anh muốn chết thật sao?
Một tíc tắc này, Đoan Mộc Mộc sợ hãi, không hề nghĩ ngợi, liền vọt tới ——
Kít——
Trong không khí truyền đến âm thanh xe hơi thắng gấp, giống như kiếm sắc đâm rách bầu trời đêm, Lãnh An Thần không thể tin nhìn người ngăn ở trước xe, trong đầu trống rỗng.
Nếu như anh đạp thắng xe chậm, có phải cô sẽ chết hay không?
Anh bị điên rồi sao? Anh đang làm gì?
Hại chết đứa bé của bọn họ còn không đủ, chẳng lẽ còn hại chết cô sao?
Lãnh An Thần bị cảm giác say dọa sợ tỉnh hơn phân nửa!
Cửa xe bị kéo ra, Lãnh An Thần cũng bị lôi xuống, sau đó trên mặt ‘bốp’ bị quăng một bạt tai, "Lãnh An Thần, anh muốn chết thì cũng đừng chết ở trước mặt của tôi!"
Khi ý thức được anh thật sự tìm chết, Đoan Mộc Mộc mới phát giác mình sợ như thế, dù hận anh như vậy, cũng không muốn anh chết.
Một cái tát kia hình như cũng không có đánh vào trên mặt của anh, anh giống như không có cảm giác, chỉ có hai tròng mắt nhìn chằm chằm cô, sau đó hỏi: "Tại sao em không để cho anh chết? Không bỏ được sao?"
Anh luôn tự phụ, giờ phút này cũng thế.
Đoan Mộc Mộc âm thầm làm động tác nuốt xuống, một tay đẩy anh ra, sau đó ngồi vào trên xe, "Anh tạm thời cứ tự mình đa tình, tôi chỉ không muốn bởi vì anh chết mà chịu kiện cáo, hơn nữa tôi sợ bà nội không chịu nổi, bị cái chết của anh kích thích."
Lời nói vô tình, xé nát ảo tưởng của anh, Lãnh An Thần cười khổ, "Đã như vậy, vậy anh vẫn chết là được rồi!"๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
"Lãnh An Thần, một người đàn ông trưởng thành ít đem cái chết ra dọa người, lên xe!" Cô thật là thần kinh thác loạn, mới có thể tò mò tới trêu chọc anh.
"Làm sao?" Anh đứng bất động tại chỗ.
"Tiễn anh về nhà, tránh khỏi anh chết, người nhà anh sẽ nương nhờ trên đầu tôi" Đoan Mộc Mộc nổ máy xe.
Lãnh An Thần nhìn cô một cái, vòng qua sườn xe, ngồi vào chỗ cạnh tài xế.
"Nịt chặt dây an toàn!" Đoan Mộc Mộc ra lệnh.
Anh liếc nhìn gò má cô một cái, "Chỉ bằng kỹ thuật của em, sẽ không cài hợp thành một chứ?"
Nghe được anh giễu cợt, Đoan Mộc Mộc nhấn chân ga dưới chân một cái, “vụt” lái rời đi, Lãnh An Thần vội vàng không kịp chuẩn bị bị lao lên trước, sau đó lắc đầu một cái, vẫn nịt dây an toàn.
Xe đi một nửa, chậm lại, bởi vì sắp xếp hàng dài trước mặt, thật bất hạnh chính là bọn họ gặp kiểm tra nồng độ cồn, chỉ là Đoan Mộc Mộc lại may mắn, hôm nay là cô lái xe.
"Em có bằng lái à?" Lãnh An Thần bỗng nói nhảm, anh thật sự không có thói quen hai người buồn buồn, "Không có bằng lái sẽ chịu phạt."
Đoan Mộc Mộc liếc anh, "Không cần anh quan tâm, coi như không bằng lái, người ngồi tù cũng là tôi!"
"Anh ngồi cùng em" Lãnh An Thần thử chậm rãi tới gần cô, chỉ là lại bị cô cảnh giác, một đầu ngón tay đâm mở.
Cảnh sát tới đây, còn chưa có khảo nghiệm đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, Đoan Mộc Mộc chỉ chỉ người đàn ông bên cạnh, giải thích, "Là anh ấy, tôi không uống rượu."
Nhưng mà, mặc dù cô nói như vậy, vẫn phải làm kiểm tra, Đoan Mộc Mộc làm kiểm tra nồng độ cồn, cũng bị kiểm tra các loại chứng kiện, cuối cùng vô sự cho đi.
"Bà xã, hôm nay cám ơn em, bằng không anh sẽ phải ngồi tù rồi" Lãnh An Thần một bộ lấy lòng.
Đoan Mộc Mộc không để ý tới anh, đúng lúc này, điện thoại di động của Lãnh An Thần đặt ở ghế lái vang lên, anh muốn lấy, Đoan Mộc Mộc vì ngăn ngừa tứ chi tiếp xúc với anh, trực tiếp lấy tới cho anh, nhưng chỉ cầm, cũng không tính liếc mã số điện tới, nick name phía trên là "Lam bảo bối!"
Không cần phải nói cũng biết là ai?
Lãnh An Thần lưu Lam bảo bối chỉ có một người, đó chính là Lam Y Nhiên. . . . . .
Tức giận đến trong nháy mắt, đáy lòng mới bình tĩnh, sóng lớn hình như lại bị đảo loạn, Đoan Mộc Mộc lại cảm giác mình tiện, anh uống rượu lái xe thì sao, cho dù xảy ra tai nạn xe cộ, bị cảnh sát tra được, cũng là anh chịu tội, cô quan tâm khỉ gió gì?
Cô chính là ăn no không có việc gì làm!
Lãnh An Thần cũng phát hiện sắc mặt của cô khi chứng kiến cái tên trên màn ảnh điện thoại càng ngày càng khó coi, đáy lòng thấy phiền, Lam Y Nhiên lúc nào gọi điện thoại cho anh không gọi, cố tình vào lúc này?
Anh đương nhiên sẽ không nghe, thậm chí là trực tiếp tắt máy, "Cái đó, anh cùng cô ta đã. . . . . ." Lãnh An Thần thử giải thích.
Đoan Mộc Mộc làm sao sẽ nghe, "Anh câm miệng!"
"Bà xã, anh. . . . . . ." di◕ễnđà‿nlêq◕uýđôn
"Tôi bảo anh câm miệng!" Hỏa khí của Đoan Mộc Mộc cũng vọt tới lòng bàn chân, chân ga đạp càng thêm điên cuồng.
"Lộp bộp!" Chợt, xe phát ra một tiếng dị hưởng.
Bọn họ đều nghe được, chỉ là một đang tức giận, một đang lo lắng, cũng không có ai để ý một tiếng dị hưởng này là vì sao?
Đèn đỏ phía trước sáng lên, Đoan Mộc Mộc coi như đang tức giận, cũng sẽ không vượt đèn đỏ, cô một cước liền đạp thắng xe, nhưng giống như là đạp không được, xe căn bản không có bất kỳ phản ứng nào, mà thẳng tắp xông về khoảng cách trước ——
Tại sao có thể như vậy?
Đoan Mộc Mộc toát mồ hôi lạnh toàn thân, lại dẫm, lại dẫm, cô thật đáng chết rồi, nhưng xe còn chưa ngừng, giống như là dã thú bị chọc giận, đã không còn bị người nắm trong tay.
Chẳng lẽ đạp sai rồi? Cô lại đạp cái khác, kết quả xe con đi nhanh hơn, cô dậm ở chân ga!
Trong lúc nhất thời toàn bộ rối loạn, cô nắm chặt tay lái, hận không thể thu nó lại, hình như như vậy xe mới có thể dừng lại, nhưng căn bản là không thể.
Xe như điên vượt qua đèn đỏ, cô rõ ràng thấy có người đi đường cách đó không xa, còn có xe hơi. . . . . .
"Phanh xe, thắng xe!" Lãnh An Thần cũng phát hiện không đúng, nhìn lại mặt của cô đã sợ đến hoàn toàn trắng bệch.
"Em đạp rồi" Cô cũng sợ, nhưng không biết làm sao?
Một chiếc xe hàng lớn xông tới trước mặt, chỉ lát nữa là phải đụng vào. . . . . .
Cô với xe hơi mô hình nhỏ cùng xe hàng lớn chạm vào nhau, bất luận xe của cô tốt hơn nữa, kết quả kia cũng chỉ có một. . . . . .
Lòng của Đoan Mộc Mộc lập tức bay lên, đầu óc trống không thành một mảnh, cái gì cũng quên, chỉ có sợ, cô nghẹn ngào gào lên ——
Đúng lúc ánh sáng lóe lên, Lãnh An Thần đưa tay qua, đem tay lái hướng về bên phải——
Một nháy mắt kia, ánh mắt của anh sáng rõ, không có một tia do dự!
"Cạch, cạch —— kít. . . . . . . Bụp. . . . . . ."
Một loạt tiếng vang kinh khủng, làm sườn xe phập phồng đung đưa, Đoan Mộc Mộc rõ ràng nhìn thấy sườn xe bọn họ bị xé nứt, sau đó là bộ dạng Lãnh An Thần cách mình một chút xíu.
Lộp bộp! di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
Xe rốt cục cũng ngừng lại, cũng không có điên cuồng nữa, thế nhưng cái thế giới trong nháy mắt cũng yên tĩnh lại.
Đoan Mộc Mộc ngây người, thậm chí kính xe bị đụng nát bắn lên mặt của cô, cô đều không hề hay biết, thân thể bị dồn chặt, túi khí an toàn ngăn cản trước ngực . . . . . .
Cô nghiêng đầu tìm người bên cạnh, chỉ là cô và anh đã không phải là khoảng cách song song, mà anh cũng không giống như lúc trước vẫn nhìn cô nữa, đầu của anh rủ xuống, có máu từ cằm của anh nhỏ xuống, rơi vào túi khí màu trắng, một giọt một giọt, chói mắt như vậy.
"Lãnh, Lãnh. . . . . ." Cô muốn gọi anh, nhưng thế nào cũng gọi không ra được.