Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Chương 122

Tay Đoan Mộc Mộc níu lấy Tô Hoa Nam, móng tay bấm vào thịt của anh, cô cũng không phát giác, đôi trong tròng mắt đen tràn đầy mê mang cùng sợ hãi, sợ mất đi người đàn ông kia.

Quan sát dáng vẻ của cô, Tô Hoa Nam rất muốn hất tay cô ra, anh ta ghét bộ dáng nhu nhược đáng thương giờ phút này của cô, ghét cô vì một người đàn ông mà trở nên không giống cô.

“Anh nói cho tôi biết, anh ấy không có việc gì, anh nói đi…” Không nghe được câu trả lời, sợ hãi của Đoan Mộc Mộc lại đột nhiên gia tăng.

Tô Hoa Nam chợt dùng sức đẩy, đem cô đè ép ở trên vách tường, hai tròng mắt lạnh như băng xoay tròn gió bão, “Anh không phải bác sĩ, cậu ta có sao không, anh nói không tính!”

Cô bị anh ta rống đến sửng sốt, nước mắt từng hạt lớn rớt xuống…

Anh ta ghét nước mắt của cô, chưa bao giờ ghét như bây giờ, bàn tay vuốt ve trên mặt cô, lau đi nước mắt của cô, “Khóc cái gì? Có gì phải khóc… Coi như cậu ta chết, em cũng sẽ không phải không có đàn ông, cùng lắm thì anh muốn em.”

Trái tim của Đoan Mộc Mộc như bị mũi dao bén nhọn ghim trúng, cô đột nhiên đẩy anh ta ra, giơ tay lên liền quăng cho Tô Hoa Nam một cái tát, “Anh chém gió cái gì? Anh ấy sẽ không chết, không đâu…”

Một cái tát này đã dùng hết hơi sức toàn thân, đánh anh ta xong, cô cũng lảo đảo lui về phía sau vài bước, “Anh ấy sẽ không chết, sẽ không…”

Tô Hoa Nam giơ tay lên lau vết đánh trên mặt, nóng hừng hực, cô thế nhưng đánh anh ta, đánh anh ta vì một người đàn ông khác?

“Ha ha…” Tô Hoa Nam nở nụ cười, nụ cười ở trong hành lang yên tĩnh, trong bóng đêm sầm níu chặt da đầu người, “Em rất sợ cậu ấy chết thật sao? Nhưng em càng sợ cậu ta chết, cậu ta lại càng sẽ chết…”

“Không, anh nói bậy!” Đoan Mộc Mộc tiến lên che cái miệng của anh ta, không để cho anh ta nói tiếp.

Tô Hoa Nam bắt được tay của cô, “Mộc Mộc, em không phải sợ, không nên quan tâm cậu ta như vậy, em biết không? Bộ dạng bây giờ của em nói cho anh biết, em yêu cậu ta, em không nỡ để cậu ta chết.”

Thật ra thì anh đã sớm phát hiện cô yêu Lãnh An Thần, tuy nhiên không ngờ yêu sâu đậm như thế.

Tai kiếp không phải là cái xẻng sắt rơi vào trên người Lãnh An Thần, cậu ta không trốn không tránh lại liều mạng che chở cô, anh ôm cô đang khóc, lẩm bẩm khẽ gọi tên Lãnh An Thần, Tô Hoa Nam mới hoàn toàn hiểu, bọn họ đã yêu nhau, hơn nữa yêu sâu đậm như vậy, thứ phát hiện này khiến Tô Hoa Nam tuyệt vọng, tuyệt vọng chưa từng có.

Đoan Mộc Mộc bị rống sững sờ, bên tai ông ông loạn hưởng, chỉ có câu kia của Tô Hoa Nam, em yêu cậu ta, yêu cậu ta.

Chẳng lẽ không nên yêu sao? Anh là chồng của cô…

Không có khiếp sợ, không có ngoài ý muốn, hình như chính là chuyện đương nhiên.

Đúng lúc này, đèn phòng giải phẩu tắt, có bác sĩ đi ra, “Ai là người thân bệnh nhân?”

Đoan Mộc Mộc ngốc ngốc, thậm chí quên đáp lại, cho đến khi Lâm Ám Dạ cùng Tiết Chi Hằng đi lên, cô mới phản ứng được, nhào tới, “Tôi là, tôi là vợ anh ấy.”

Ánh mắt bác sĩ dừng lại trên mặt Đoan Mộc Mộc mấy giây, có ánh sáng chợt lóe lên, “Bệnh nhân bị thương sọ não, mặc dù giải phẫu rất thành công, nhưng không ngoại trừ sẽ lưu lại hậu di chứng, còn phải đợi bệnh nhân tỉnh lại, tiến hành làm thêm một bước kiểm tra mới có thể xác định.”

Đây là cái gì, Đoan Mộc Mộc hoàn toàn không hiểu, cô nhìn trong đám người một vòng, cuối cùng bắt được Tiết Chi Hằng, “Bác sĩ Tiết, đây là ý gì?”

Mi tâm của Tiết Chi Hằng vặn thật chặt, “Chị dâu, chị đừng kích động, đại ca đã không còn nguy hiểm đến tính mạng.”

Nghe câu nói này, Đoan Mộc Mộc lập tức buông lỏng xuống, như một quả khí cầu tràn đầy khí, bị người ta dùng kim châm một chút.

Lãnh An Thần rất nhanh bị y tá đẩy đi ra, đứng xa xa nhìn, không thấy được mặt của anh, chỉ thấy một thân dây ống, xốc xếch giống như là huyết mạch cũng mang ra bên ngoài cơ thể, Đoan Mộc Mộc rất muốn chạy tới, sờ mặt của anh một cái, nhưng chân của cô lại như là bị rút gân, không có một chút hơi sức, căn bản không nhúc nhích được.

Sợ hãi, sợ, hoặc là không dám…

Đoan Mộc Mộc đã không phân biệt rõ, chỉ có hai tròng mắt giống như là thuộc về cô, để cho cô vẫn nhìn theo, nhìn theo đến khi anh bị đẩy vào phòng bệnh, cho đến khi cũng nhìn không thấy nữa.

“Cô không sao chứ?” Giọng nói không quá quen thuộc vang ở bên tai, Đoan Mộc Mộc ngẩng đầu, thấy Lâm Ám Dạ đang cau mày nhìn mình chằm chằm.

Đoan Mộc Mộc muốn nói không có việc gì, nhưng cổ họng như bị lấp khối than lửa, căn bản không phát ra được một tiếng, chỉ có thể lắc đầu.

“Vào xem xem!” Lâm Ám Dạ lại mở miệng.

Đoan Mộc Mộc gật đầu, cô muốn đi nhìn anh, muốn xem anh, muốn nói rất nhiều với anh, nhưng chân chính là thế nào cũng không nâng dậy nổi, cô hít sâu dùng sức nhấc chân, nhưng mới một bước liền suýt nữa ngã xuống.

“Cẩn thận” Lâm Ám Dạ đỡ cô, chân mày nhíu chặt hơn, thật thấp nói một câu, “Cái người này, dáng vẻ quỷ vẫn nên đừng thấy anh ấy!”

Dáng vẻ Quỷ?

Cô hiện tại khó coi như thế sao?

Đoan Mộc Mộc đưa tay sờ mặt của mình, mới phát hiện mặt sưng phù, ngay cả cô cũng cảm thấy kinh khủng, giờ khắc này mới nhớ lại Lăng Khả Tâm quăng cho mình bạt tai.

“Người phụ nữ kia đã bị bắt” Lâm Ám Dạ đỡ cô hướng phòng bệnh đi tới, nhưng Đoan Mộc Mộc cũng không quan tâm, hiện tại cô chỉ quan tâm Lãnh An Thần, chỉ muốn anh không có việc gì.

Cách tấm thủy tinh dầy cộm nặng nề, Đoan Mộc Mộc rốt cuộc thấy được người kia, mặt cùng đầu của anh bị quấn băng gạc dầy cộm nặng nề, hoàn toàn không nhìn ra tuấn mỹ lúc trước, thậm chí một giây như vậy, Đoan Mộc Mộc cũng hoài nghi đây không phải là anh?

“Bệnh nhân mới vừa phẫu thuật xong, ít nhất phải 48 giờ mới có thể tỉnh táo, nếu như các người không có việc gì thì trở về đi” Y tá tới đây đuổi người.

“48 giờ? Tại sao lâu như thế?” Cổ họng Đoan Mộc Mộc như được đại xá, rốt cuộc phát ra giọng nói, cũng thô khó nghe.

“Ngại lâu? Cô có biết đầu của anh ta cũng bị cắt ra hay không?” Lời nói của y tá khiến đầu Đoan Mộc Mộc chợt đau, hình ảnh cái xẻng rơi vào trên đầu trên người anh lại thay nhau xuất hiện trước mặt cô, giống như tiếp theo cũng rơi vào trên đầu trên người của cô, để cho cô kịch liệt đau, đau giống có dao cắt trên đầu cô.

Đau, thật là đau…

Hai tay của cô che đầu, nhưng thế nào cũng không hóa giải được cái loại đau đó…

“Này, cô…cô không có sao chứ?” Y tá nhỏ thấy được sự khác thường của cô.

“Chị dâu…”

Đoan Mộc Mộc cuối cùng nghe được chính là tiếng kêu như vậy, sau đó cái gì cũng không biết, cả người như ngã vào trong biển sâu vô hạn, mờ mịt không tìm được bờ.

Cô ngủ mê suốt cả một ngày, cũng chính là 48 giờ, cô mở mắt ra chuyện cần làm chính là chạy vào phòng bệnh của Lãnh An Thần, bởi vì y tá nói 48 giờ anh sẽ tỉnh, cô thế nào cũng không nhớ đến, khi cô tiến vào trong phòng bệnh, bác sĩ nói anh còn đang ngủ.

“Tại sao anh ấy còn không tỉnh?” Đoan Mộc Mộc nhìn người không nhúc nhích trên giường bệnh, chỉ cảm thấy sợ hãi đáy lòng lại đang gia tăng, mặc dù cô không phải bác sĩ, nhưng cô biết người làm phẫu thuật não giống như Lãnh An Thần chậm chạp không tỉnh lại khẳng định không phải chuyện tốt.

Vẻ mặt bác sĩ nghiêm túc giải thích, “Giải phẫu xong chúng tôi cũng đã nói, mặc dù giải phẫu thành công, nhưng cũng không đại biểu không có hậu di chứng, tình trạng giống như anh ta cũng chưa xuất hiện qua…”

“Tôi không muốn nghe” Đoan Mộc Mộc đột nhiên cắt đứt lời của bác sĩ, nói cô mềm yếu cũng được, nói cô trốn tránh cũng tốt, cô không muốn nghe bác sĩ tuyên bố.

Anh nhất định không có việc gì, nhất định sẽ tỉnh lại!

“Anh ấy nhất định sẽ tỉnh, ngủ như vậy chỉ là quá mệt mỏi, nhất định vậy” Đoan Mộc Mộc không hề nghe bác sĩ nói, không nhìn những người khác, mà xoay người cầm tay Lãnh An Thần, “Các người đi ra ngoài, không cần nói anh ấy, anh ấy ngủ đủ rồi, sẽ tỉnh…”

Giờ khắc này, Đoan Mộc Mộc giống như làm cử chỉ điên rồ, quan sát dáng vẻ của cô, bác sĩ lắc đầu một cái, thối lui ra khỏi phòng bệnh.

Mọi người cũng đi theo ra, bên trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ có giọng nói máy móc chuyển động cùng tiếng hít thở nhàn nhạt của anh, mà giọng nói để cho cô an tâm như thế, để cho cô lo lắng cũng yên tĩnh lại.

Tay của cô vuốt ve mặt của anh, chạm lên mắt, nước mắt của cô cũng rơi xuống, cô không muốn khóc, nhưng căn bản không khống chế được…

Cuối cùng cô nâng tay của anh lên che mặt của mình, “Lãnh An Thần, anh không cần ngủ có được không? Anh tỉnh lại, tỉnh lại trò chuyện cùng em… Không nên để cho lời của bác sĩ làm cho em sợ, sẽ không có hậu di chứng, anh mở mắt ra nói cho em biết.”

Cô đem mặt dời đi, nhìn anh một cái, anh còn đang ngủ, giống như là căn bản không có nghe được lời của cô… nhưng cô có cảm giác, đó chính là anh nghe được, nhất định nghe được.

“Tại sao anh không tránh ra? Anh là đứa ngốc sao?”

“Tại sao muốn che chở em…em chết rồi, anh cũng không thiếu phụ nữ…”

Nước mắt của cô càng chảy càng nhiều, giống như là Thất Nguyệt ngày mưa to, thế nào cũng không chịu ngừng nghỉ.

“Anh có biết bộ dạng bây giờ của anh tốt và xấu ra sao hay không, nếu như anh bị hủy diệt, không được đổ thừa em…em sẽ không phụ trách, bởi vì em không bảo anh giúp em cản trở…” Lời nói như vậy chính cô cũng cảm thấy trái lương tâm, “Lãnh An Thần em biết rõ anh tốt với em, anh tỉnh dậy đi, anh tỉnh lại chúng ta sẽ ở chung một chỗ thật tốt, không bao giờ ầm ĩ nữa, không bao giờ náo nữa, em sẽ sinh con cho anh…”

“Anh tỉnh tỉnh, anh không tỉnh, em sẽ không để ý tới anh…”

“Em bảo anh tỉnh lại, anh có nghe thấy không?”

“Cái người này, tên khốn kiếp, làm sao anh có thể bỏ lại em hả?”



Nói xong lời cuối cùng, cô khóc thút thít chạy ra ngoài, tiếng khóc như vậy căn bản không chịu khống chế, hình như chỉ có khóc lên, cô thấy khó chịu ở trong lòng mới có thể khá hơn một chút.

Nhưng cô kêu gọi, còn có tiếng khóc cuối cùng không có kêu anh tỉnh lại, Lãnh An Thần vẫn còn ngủ, giống như là hoàng tử ngủ say, hơn nữa liền ngủ hai ngày.

Người nhà họ Lãnh đều tới, mặc dù trên mặt không dám nói, nhưng ánh mắt kia cũng nhìn ra được, bọn họ đang oán Đoan Mộc Mộc, Lãnh Ngọc Thù càng thêm không chút khách khí mắng cô là họa thủy, lần đầu tiên, Đoan Mộc Mộc không nắm chắc để phản bác, thậm chí ở trong lòng cũng cho là như vậy, cô không phải thật sự là tại họa chứ?

Từ nhỏ đã không có cha mẹ, cha nuôi duy nhất cũng đã chết, sau lại gả cho Lãnh An Thần, kết quả bà nội thương cô qua đời, hiện tại Lãnh An Thần lại…

“Này, anh nằm ở đây giả mạo hoàng tử ngủ sao? Không thấy cô gái của anh bị khi dễ rồi à?” Quan Tiểu Ưu cùng Đường Tịch Nhan cũng nhận được tin tức chạy tới, chỉ thấy Đoan Mộc Mộc bị uất ức, lại cảm thấy không đáng giá, vì vậy Quan Tiểu Ưu rống hướng Lãnh An Thần đang ngủ.

Đoan Mộc Mộc vượt qua Tiểu Ưu lắc đầu, “Chớ mắng anh ấy, mắng anh ấy nữa, tớ càng khó chịu.”

“Cậu khó chịu cái rắm, chuyện này căn bản là trách anh ta, nếu như không phải là anh ta trêu chọc cô gái kia, cậu mới sẽ không chọc phải chuyện phiền toái này, lại nói cũng là anh ta gieo gió gặt bão” Quan Tiểu Ưu nhanh mồm nhanh miệng, nghĩ sao nói vậy.

Lời mặc dù nói như vậy, nhưng Đoan Mộc Mộc cũng không cách nào yên tâm thoải mái, nhìn anh như vậy, cô chỉ hận lúc ấy tại sao lại không có hơi sức thay anh ngăn cản, dù ngăn cản hạ xuống, có lẽ anh cũng sẽ không thương nặng như vậy rồi!

Đường Tịch Nhan nhìn Đoan Mộc Mộc tự trách, lôi kéo Tiểu Ưu, ý bảo cô câm miệng, sau đó nhìn về phía Đoan Mộc Mộc, “Cậu đừng quá đau lòng, anh ta sẽ không có chuyện.”

Thế nhưng chính là lời nói nghe vô lực như vậy, thậm chí ngay cả Đường Tịch Nhan cũng cảm thấy lừa mình dối người, nếu như anh ta muốn tỉnh, đã sớm tỉnh.

Quan Tiểu Ưu thở dài, tới ôm lấy Đoan Mộc Mộc, “Tớ hiểu rõ trong tâm thương yêu anh ta, nhưng cũng đừng tự trách, có một số việc đã được định trước, đại khái chính là mệnh anh ta trúng kiếp này, ai bảo trước kia anh ta hại quá nhiều cô gái…”

Không nhịn được, Quan Tiểu Ưu lại quở trách Lãnh An Thần, cho đến khi thịt ngang hông bị Đường Tịch Nhan nặng nề bấm một cái, mới nhớ lại mình là tới khuyên người, vội vàng sửa lại giọng điệu, còn nói, “Tên khốn kiếp thích giả bộ hoàng tử ngủ không phải sao? Cậu coi như công chúa, ngày ngày hôn anh ta, cho đến khi hôn anh ta tỉnh lại!”

Cái này của Quan Tiểu Ưu, còn tưởng rằng đây là truyện thiếu nhi sao? Thật là bó tay với cô!

Đoan Mộc Mộc cười cười, tâm tình nặng nề có trong chốc lát, “Không có việc gì, các cậu yên tâm đi, anh ấy chính là muốn ngủ, tớ chưa chắc sẽ đồng ý… Tớ chính là ngày ngày ầm ĩ anh ấy, cũng phải đánh thức anh ấy!”

Nghe được cô nói như vậy, Quan Tiểu Ưu cùng Đường Tịch Nhan hình như yên tâm một chút, vỗ vỗ bả vai của cô, “Này mới đúng, lúc này mới giống cọc gỗ của chúng ta.”

Họ đi, Đoan Mộc Mộc đứng ở trước giường, quan sát người không động, mở miệng, “Anh thật muốn em hôn anh sao?”

Không biết sao, cô lại đột nhiên rất muốn muốn thử phương pháp hôn anh một chút này!

Anh dĩ nhiên không có trả lời, vì vậy Đoan Mộc Mộc cúi thấp thân thể, “Vậy em thật hôn anh rồi!”

Không có một tia đáp lại, ngay cả hơi thở chóp mũi anh đều chưa từng biến hóa nửa phần, Đoan Mộc Mộc chu miệng lên, “Không trả lời chính là đồng ý, vậy em hôn thật, anh tỉnh lại, không cho nói em chiếm tiện nghi của anh!”

Đoan Mộc Mộc cúi đầu hôn lên môi của anh, bốn múi môi dính nhau, nháy mắt Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy thần kinh lập tức căng thẳng, vẫn là tư vị trong trí nhớ…

Cô thử đưa đầu lưỡi ra, như dĩ vãng lúc anh hôn cô, miêu tả môi của anh.

Môi của anh rất mỏng, giống như là một khối băng, lành lạnh, giống như sẽ bị ngậm hóa, môi của anh rất mềm chỉ là có chút khô ráo, thời điểm đầu lưỡi liếm qua, giống như là có đồ vật gì đó cắn đầu lưỡi…

Đoan Mộc Mộc có thể hôn anh như vậy, mặc dù anh ngậm miệng môi chỉ có thể hôn ở mặt ngoài, nhưng cô vẫn kiên trì, trong lòng vẫn cho là như vậy, nếu như anh thật sự là hoàng tử ngủ, như vậy cô liền nhất định có thể hôn anh tỉnh.

Lãnh An Thần có hộ lý chuyên nghiệp chăm sóc, nhưng chuyện sát bên người anh, rửa mặt rửa chân cùng với cạo chòm râu, Đoan Mộc Mộc đều sẽ tự thân động thủ.

Một ngày, cô là học sinh mới cạo chòm râu cho anh, vừa cạo vừa nói, “Anh xem anh ngày ngày không để ý tới em, râu ria lại mọc nhanh như vậy, nếu anh không tỉnh lại, em sẽ không cạo cho anh, em sẽ để nó dài ra, mọc dài như tóc vậy, để cho anh biến thành lão già khó coi.”

Trước kia không phát hiện râu ria đàn ông rất có ý tứ, trong khoảng thời gian này Đoan Mộc Mộc phát hiện, giống như là tóc con gái, chỉ cần mình nguyện ý đi xử lý, sẽ có cảm giác ý tứ khác, vì vậy cô đem râu ria anh cạo thành đồ án kỳ quái, hơn nữa còn dùng điện thoại di động chụp lại.

“Lãnh An Thần, hôm nay em cạo cho anh thành con thỏ, em…” Đoan Mộc Mộc nói còn chưa hết đột nhiên ngừng lại, kinh ngạc nhìn màn hình điện thoại di động, ánh mắt lại phóng đại từng tấc.
Bình Luận (0)
Comment