Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Chương 161

Trên giường bệnh, khuôn mặt cô gái trắng bệch như tờ giấy đang ngủ, cái trán có vết thương nhỏ nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô.

Lãnh An Thần lẳng lặng nhìn, duy trì tư thế đã lâu, giống như là bị hóa đá, nhưng nội tâm của anh không hề bình tĩnh giống bề ngoài, những việc trải qua giống như là một bộ phim năm xưa rõ ràng trở về trước mắt anh.

“Quỳnh Quỳnh, nếu như anh nghèo rớt mồng tơi, em sẽ gả cho anh chứ?” Âm thanh thiếu niên giòn vang giống như đồ sứ phát ra, cực kỳ dễ nghe.

“Không biết” Cô gái giơ khuôn mặt nhỏ lên, “Em không muốn gả cho người nghèo rớt mồng tơi!”

“Vậy anh biết rồi, sau này anh sẽ cố gắng gấp bội, để mình biến thành phú ông, đến lúc đó em nhất định phải gả cho anh!” Thiếu niên làm ra cam kết thì trong tròng mắt đen chớp động ánh sáng vô cùng kiên định.

“Vậy thì chờ anh thành phú ông rồi hãy nói!” Cô gái luôn như ánh mặt trời, nụ cười giống như hoa vĩnh viễn sẽ không lụy tàn.



“Quỳnh Quỳnh, đừng đi… Tất cả những gì em muốn, hiện tại anh đều có thể cho em!” Ngày nào đó, khi thiếu niên rốt cuộc thực hiện được hứa hẹn của mình, nhưng cô gái lại muốn rời đi cùng một người đàn ông trung niên.

“Thật xin lỗi An Thần, tất cả những gì anh cho quá muộn…” Cô gái nhẫn tâm kéo tay anh ra, sau đó từng bước một cách xa anh, mặc kệ anh kêu gọi thế nào cũng không chịu quay đầu lại.

Ngực truyền đến buồn đau, giống như là vết sẹo nhiều năm trước bị xé ra, xác thực, từ sau khi cô đi, anh không còn hy vọng, cho là mình cố gắng khổ cực có được tất cả cũng chỉ là cảnh tượng huyền ảo, căn bản không có ý nghĩa.

Một đêm kia, anh uống nhiều thuốc ngủ, nếu như không phải là người trong nhà phát hiện kịp thời, có lẽ anh đã sớm biến mất khỏi thế giới này rồi.

Nghĩ đến những thứ này, Lãnh An Thần đắm chìm trong quá khứ đầy tức cùng hận như núi lửa phun trào, ào ạt trào ra.

“An Thần, An Thần…” Âm thanh yếu ớt của cô gái nhỏ gọi thần trí của anh về.

Nhìn về phía phát ra âm thanh, Lãnh An Thần mới phát hiện chẳng biết Tần Quỳnh tỉnh lại từ lúc nào rồi, giờ phút này đang dùng loại ánh mắt kinh hãi quan sát anh, giống như trên người anh có cái gì đáng sợ.

“An Thần, anh làm sao vậy, sao ánh mắt anh đáng sợ thế?” Tần Quỳnh nhẹ hỏi, lúc cô mở mắt ra, nháy mắt đã nhìn thấy hai mắt anh khát máu, cô thật bị giật mình.

Âm thầm hít một hơi, Lãnh An Thần ép buộc mình buông quả đấm nắm chặt ra, “Không có việc gì, thương thế của em như thế nào?”

Nghe nói như thế, hai mắt đen nhánh như kim cương của Tần Quỳnh lập tức phủ lên một tầng hơi nước, lộ ra uất ức, “An Thần, em không ngờ cô ấy hung ác vậy, thế nhưng có thể…”

Trong không khí dâng lên ý lạnh, mặc dù Lãnh An Thần đã rất nỗ lực khống chế, nhưng nghe nói như thế thì vẫn không tự chủ được.

“Cô ấy đã bị cảnh sát mang đi” Lãnh An Thần lên tiếng cắt đứt, anh không thể nghe tiếp những lời phỉ báng Đoan Mộc Mộc.

Bà xã của anh là dạng gì anh rõ ràng nhất, không cần người nào tới nói cho anh biết!

“Hả?” Tần Quỳnh cố làm ra vẻ mặt kinh ngạc.

Nhìn cô như vậy, Lãnh An Thần bước lên trước, “Cảnh sát sẽ tra rõ chân tướng sự tình!”

Sắc mặt của Tần Quỳnh hơi đổi vi một câu nói, gần như nhỏ không thể thấy, nhưng Lãnh An Thần vẫn bắt được.

“An Thần, nhất định là cô ấy quá hận em, mới có thể như vậy… Ở trong quán cà phê, cô ấy còn tạt nước vào mặt…” Tần Quỳnh tiếp tục nói.

“Vậy em định làm như thế nào?” Lãnh An Thần chậm rãi mở miệng, tròng mắt đen nhìn chằm chằm cô, từng chữ từng câu mà nói, “Những lời chứng của em sẽ quyết định kết quả cuối cùng của cả vụ án.”

“Em…” Tần Quỳnh cắn môi mỏng, hàm răng như ngọc lóe ở dưới ánh đèn, lộ ra vẻ mặt rối rắm.

Lãnh An Thần trầm mặc không nói, chờ cô mở miệng, nhưng cô lại hỏi ngược một câu, “Anh hi vọng em làm thế nào?”

Rõ ràng nhìn ra cô đang hỏi ý kiến của anh, nhưng chỉ có anh biết, cô đang ám chỉ mình, hai ngày qua, cô không chỉ một lần dùng phương pháp dụ dỗ anh mà cùng lúc dùng nhiều phương pháp, nhưng anh đều cự tuyệt.

“An Thần, em chỉ muốn ở cùng anh, em nói rồi năm đó em đi cấp tốc là bất đắc dĩ, khi đó em có bệnh, em không muốn liên lụy anh, chỉ có tìm ra lý do như vậy mới khiến anh chết tâm, em cho là em sẽ chết, nhưng trời cao còn rủ lòng thương xót, cuối cùng lại là chẩn đoán nhầm…” Tần Quỳnh tựa đầu ở ngực anh, đôi tay nhốt chặt hông anh.

“Vậy tại sao không trở lại?” Thật giả trong lời nói của cô, anh không muốn đi điều tra, nhưng cảm giác nói quá, hơi giống cẩu huyết trong phim tình cảm.

“Em sợ anh sẽ không cần em, hơn nữa khi đó em nghe nói anh vẫn cùng với Lam Y Nhiên” Cô nói không sai, sau khi Lãnh An Thần tìm được đường sống trong chỗ chết, anh sẽ không tin tình yêu, cô gái đối với anh mà nói cũng chỉ là một công cụ phát tiết cùng chơi đùa.

“Anh là một người kiêu ngạo, em cũng nghe nói anh vì em mà suýt nữa… Em biết rõ tính khí của anh, sao anh có thể dễ dàng tha thứ cho em?” Tần Quỳnh chảy nước mắt, nước mắt thấm ướt áo sơ mi của anh, dính vào trên da thịt của anh, lành lạnh, một đường lạnh đến tim của anh.

Nếu như không phải là ẩn nhẫn lần nữa, anh thiếu chút nữa đẩy cô ra, nhưng cuối cùng không có.

“Em đã biết, tại sao bây giờ còn trở lại?” Nếu cô biết anh sẽ không dễ dàng tha thứ cho cô, mấy năm trước không biết, hiện tại cũng nên không biết.

Tần Quỳnh ngẩng mặt lên, trên lông mi dài dính nước mắt trong suốt, tròng mắt đen bị nước mắt gột rửa đến trong trẻo, “Lần này em thật sự là ép không có cách nào, em đã tích góp hết tất cảm nếu như lần này thất bại nữa, em có chết vẫn không thể trả nợ, cho nên chỉ có thể nhờ anh giúp một tay!”

“Anh đã giúp em rồi” Lãnh An Thần thủy chung nhìn ngoài cửa sổ, trong tròng mắt đen nhánh không nhìn ra bất kỳ tâm tình gì.

“Em biết rõ, cho nên em rất cảm kích, nhưng An Thần sau khi nhìn thấy anh, em mới phát hiện em không quên được anh, em vẫn còn yêu anh…” Cô ôm anh chặt hơn, chặt đến mức khiến anh cảm thấy hít thở không thông.

“Tần Quỳnh, anh đã kết hôn, em biết anh là một người nói là làm, vĩnh viễn đều sẽ không phản bội cam kết hôn nhân” Lãnh An Thần nói giống như búa sắt rơi vào trong lòng Tần Quỳnh, cô ôm anh ngón tay sau thắt lưng cũng bấm vào trong thịt.

“Em hiểu, em không mong anh ly hôn, chỉ xin anh có thể để cho em sống ở bên cạnh anh” Tần Quỳnh khéo léo nói, “Em không cần danh phận, không cần sớm sớm chiều chiều, chỉ cần nghĩ đến anh là có thể nhìn thấy anh, có thể thỉnh thoảng ôm anh là được.”

Lãnh An Thần chợt kéo cô ra, “Em hà tất gì phải như thế?”

Dáng vẻ anh lãnh đạm kinh động đến cô, “An Thần…”

“Em có thể uất ức cầu toàn, nhưng anh không thể, anh sẽ không phản bội vợ anh, vĩnh viễn cũng không!” Lãnh An Thần trầm thấp mở miệng, chữ chữ rõ ràng.

“An Thần…” Hoàn toàn không ngờ tới anh sẽ nói như vậy, Tần Quỳnh khiếp sợ đồng thời đau lòng.

“Tần Quỳnh, quá khứ đã qua, em hiểu không?” Lãnh An Thần chậm rãi buông cô ra, tuy nhiên lại bị cô túm lại.

“An Thần, anh thật không muốn cho em một cơ hội sao?” Cô không cam lòng.

Lãnh An Thần bỏ qua cô một bên, xoay người chạy ra ngoài, đúng lúc này, liền nghe được người phía sau nói, “Nếu như không có cô ta, có phải anh sẽ trở lại bên cạnh em hay không?”

Anh dừng lại, đang lúc này điện thoại di động của anh vang lên, là luật sư Vương Minh Đào gọi tới.

Điện thoại tiếp thông, giọng của Vương Minh Đào có chút nóng nảy, “Lãnh tiên sinh, bót cảnh sát nói có người trong phòng cà phê đã ra mặt làm chứng, nói là Lãnh phu nhân đụng người trước, từng xảy ra xung đột kịch liệt với người bị thương, hơn nữa còn hắt nước lên mặt đối phương…”

Tim Lãnh An Thần chợt lạnh, lại nghe Vương Minh Đào nói tiếp, “Hiện tại tất cả chứng cứ đều bất lợi cho Lãnh phu nhân.”

“Không có biện pháp khác sao?” Lãnh An Thần vặn nâng chân mày, tay run rẩy móc điếu thuốc từ trong túi ra, nhưng nửa ngày cũng không châm.

“Có, chỉ có người bị thương chủ động giải thích, sau đó rút đơn kiện” Vương Minh Đào nói khiến lòng của Lãnh An Thần lạnh.

Hít hai hơi thuốc, anh cảm thấy không cam tâm, khẽ hỏi, “Cũng không có chứng nhân đi ngang qua sao?”

“Không có, đoạn thời gian đó tất cả mọi người đều nghỉ trưa, hơn nữa khu vực đó vốn vắng vẻ, có rất ít người qua lại” Vương Minh Đào nói xong, hơi ngừng lại mở miệng, “Tất cả đều giống như lập kế hoạch từ trước rồi…”

Tay Lãnh An Thần cầm điện thoại di động run lên, nhìn đêm tối ngoài cửa sổ, chỉ thấy bóng đêm đột nhiên lại nồng đậm hơn rất nhiều.

Mưu tính trước! Mưu tính trước…

Đoan Mộc Mộc ngu ngốc này, thế nhưng dễ dàng trúng phải mưu kế của người khác!

Cắt đứt điện thoại nhưng anh vẫn duy trì tư thế gọi điện thoại, cho đến khi tàn thuốc kẹp ở ngón giữa nóng tới anh, phỏng mới khiến anh tỉnh táo, quay đầu lại, cách cửa sổ nho nhỏ, anh nhìn cô gái nằm ở trên giường bệnh, chỉ cảm thấy khuôn mặt xinh đẹp đã sớm trở nên đáng sợ giống như rắn.

Cô vì có được anh, có thể nói là không tiếc bất cứ giá nào, ngay cả phương thức tổn thương mình cũng làm ra được, chắc hẳn cô đã quyết đánh đến cùng rồi!

–– Nếu như không có cô ta, có phải anh sẽ trở lại bên cạnh em hay không?

Lúc anh vừa ra phòng bệnh thì Tần Quỳnh đã nói như vậy, đó là uy hiếp trần trụi.

Mặc dù Lãnh An Thần anh chưa bao giờ có dáng vẻ ăn thịt người, thế nhưng lần này anh muốn xem xem rốt cuộc cô ta còn có thể chơi ra trò gì.

Hít một hơi thật sâu, anh vứt bỏ tàn thuốc giữa ngón tay, sau đó hung hăng nghiền nát, đẩy cửa phòng bệnh ra.

Một ánh sáng mạnh chiếu vào gian phòng chật hẹp, Đoan Mộc Mộc chậm rãi mở mắt ra, cô không ngờ vào tình thế như vậy mà mình cũng có thể ngủ, xem ra thích ứng trong mọi hoàn cảnh, những lời này thích hợp dùng trên người cô.

Chỉ là thật yên tĩnh? Không ai biết một đêm qua cô vượt qua thế nào, giống như một đêm dài nhất trong đời.

Cô đỡ tường đứng lên, toàn thân đau nhức vô cùng, nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, chợt, ý nghĩ không còn mãnh liệt muốn từ đi ra từ trong đầu.

Lãnh An Thần cư nhiên mặc cho cô bị nhốt cả đêm ở chỗ này, mặc dù không dám nói bản lãnh của anh cừ khôi, nhưng năng lực bảo lãnh một người vẫn phải có, anh thế nhưng không có.

Là căm tức cô hại cô gái anh thích nhất, cố ý trừng phạt cô sao?

Đoan Mộc Mộc hít vào một hơi thật dài, trong ngực buồn bực vô cùng, như bị người đấm một quyền!

Tình cảm giữa anh và cô cuối cùng cũng không bằng mối tình đầu đẹp đẽ, người đàn ông chính là bạc tình như thế!

Đã như vậy, cô cả đời ở chỗ này là tốt rồi!

Chỉ có điều cô có chút không bỏ được hai đứa bé, nhất là Huân Huân, mặc dù nửa năm qua nội tâm của bé bớt sợ hãi hơn, nhưng có thể cảm thấy bé không muốn xa rời mình.

Không có cô ở cùng hôm qua bé và Tiểu Đường Tâm ngủ có ngon không?

Đá chăn không?

Sáng sớm hôm nay không thấy được cô, bọn chúng sẽ hỏi như thế nào?

Vấn đề liên tiếp tràn vào trong đầu, cô phát hiện cô gái một khi làm mẹ, sẽ có quá nhiều nhớ thương!

Cửa truyền đến tiếng bước chân, sau đó có người gọi tên cô, hoảng hốt quay đầu lại, mới phát hiện trên mặt lạnh lẽo, duỗi tay lần mò lại là nước mắt.

Chỉ là không hiểu nước mắt này là quá nhớ đứa bé, hay khổ sở vì người kia bạc tình?

Một đường mơ mơ màng màng bị mang đi, cho đến khi thấy ánh mặt trời thì cô mới có loại cảm giác tỉnh lại từ trong mộng, bên cạnh vang lên giọng của Vương Minh Đào, “Lãnh phu nhân bây giờ cô không sao, tôi đưa cô về nhà trước!”

Lại là luật sư, không phải anh!

Đoan Mộc Mộc nhìn người đàn ông xa lạ, khi mình thất vọng nhất, anh ta lại xuất hiện trước mặt mình, mà người cùng giường chung gối với cô, thậm chí ngay cả lúc cô ra ngoài cũng không nhìn một cái, là chê cô mất thể diện, sợ bị ký giả chụp được, hay là đau lòng canh giữ bên cạnh cô gái mình thích nhất?

“Cô ta còn tốt chứ?” Đoan Mộc Mộc không khỏi hỏi ra lời.

Vương Minh Đào sững sờ, không hiểu cô đang chỉ người nào?

“Cô ta bị đụng rất kịch liệt phải không?” Đoan Mộc Mộc lại bổ sung thì Vương Minh Đào mới phản ứng được.

“A, đã tỉnh rồi, cũng không có gì đáng ngại, rách chút da, chấn thương sọ não nhẹ” Vương Minh Đào nói xong, tận tâm quan sát vẻ mặt Đoan Mộc Mộc, “Lãnh tiên sinh bảo tôi đưa cô về nhà trước để cô tắm, sau đó sẽ đi bệnh viện.”

Đi bệnh viện?

Đoan Mộc Mộc hiển nhiên không ngờ tới, lại nghe Vương Minh Đào nói tiếp, “Lãnh tiên sinh nói có chút hiểu lầm muốn cô cùng Tần tiểu thư giáp mặt gở bỏ.”

Hoá ra là như vậy!

Anh quả nhiên ở bệnh viện, cùng với người đàn bà anh yêu mến nhất, mặc cho cô người vợ kết tóc nhớ một đêm.

Có cỗ lạnh lẽo bắt đầu khuếch tán từ đầu quả tim, lạnh thấu tứ chi làm cô giật mình.

Đoan Mộc Mộc mình nhìn lên nhìn xuống đánh giá một lần, còn là áo ngày hôm qua, lúc cô đi gặp Tần Quỳnh cố ý ăn mặc, mặc dù trải qua cả đêm có chút nếp nhăn nhưng cũng không phải quá tệ, vì vậy cười một tiếng, “Vậy không cần về nhà, trực tiếp đi bệnh viện đi!”

Vương Minh Đào sững sờ, hình như không ngờ tới cô sẽ sảng khoái đáp ứng, nhưng tức thì còn nói, “Lãnh phu nhân vẫn nên về nhà rửa mặt qua thì hơn.”

“Là sợ xúi quẩy trên người tôi nhào vào Tần tiểu thư sao?” Đoan Mộc Mộc cười lạnh, “Hiện tại cô ta ở bệnh viện, xúi quẩy trên người cũng không thể ít so với tôi!”

Nói ra lời như vậy, nếu như Vương Minh Đào còn kiên trì nữa, chính là không thức thời rồi, anh bất đắc dĩ lắc đầu, mở cửa xe cho Đoan Mộc Mộc.

Xe lái vào bệnh viện, Đoan Mộc Mộc và Vương Minh Đào cùng nhau xuống xe, một đường đi tới cửa phòng bệnh, Vương Minh Đào đưa tay muốn gõ cửa, lại bị Đoan Mộc Mộc ngăn lại, cô lẳng lặng nhìn ––

Giờ phút này, trên giường bệnh, Tần Quỳnh đang dựa vào trong ngực Lãnh An Thần, hai người cầm một quyển sách, thỉnh thoảng, Tần Quỳnh sẽ nói gì đó, Lãnh An Thần sẽ lộ ra nụ cười nhạt nhòa.

Hình ảnh ấm áp mà ngọt ngào đó khiến Đoan Mộc Mộc nhìn cũng cảm thấy mềm lòng, sau lưng Vương Minh Đào một bên sinh ra mồ hôi lạnh, thế nào cũng không nghĩ đến trong bệnh phòng sẽ là tình cảnh như vậy.

Mặc dù có một số việc anh không rõ ràng lắm, nhưng anh có thể cảm giác được Lãnh An Thần quan tâm Đoan Mộc Mộc, giờ phút này nhìn tình cảnh như thế, ngay cả Vương Minh Đào cũng cảm thấy mơ hồ.

“Phiền toái chút” Có cô y tá đi tới, âm thanh không lớn kinh động Đoan Mộc Mộc, cũng kinh động người trong phòng.

Cửa phòng bị y tá đẩy ra, người tron ngoài đều không còn trở cách nhìn nhau, Lãnh An Thần thấy Đoan Mộc Mộc, thân thể rõ ràng cứng đờ, anh không ngờ cô sẽ trực tiếp tới bệnh viện, thậm chí nghĩ lấy tính khí của cô, có lẽ sẽ không tới mới đúng là bình thường.

Ánh mắt Lãnh An Thần theo trên mặt Đoan Mộc Mộc dời đi, nhìn về phía Vương Minh Đào, chỉ một cái liếc mắt, Vương Minh Đào liền rủ mắt, một động tác này nói cho anh đáp án, chắc hẳn bọn họ thấy được cái gì rồi.

Đoan Mộc Mộc đi vào, Lãnh An Thần cũng buông Tần Quỳnh ra, đứng lên, mở miệng hỏi, “Sao không về nhà?”

Cô nhìn anh, một đôi tròng mắt đen giống như là khói mù, không thấy rõ tâm tình của cô, chỉ thấy môi cô khẽ nhếch, “Không phải anh bảo em tới bệnh viện, nói là giáp mặt gỡ bỏ hiểu lầm sao?”

Một câu hỏi ngược lại khiến Lãnh An Thần không thể nói gì.

Đoan Mộc Mộc không nhìn nét mặt Lãnh An Thần, đưa ánh mắt đến trên mặt Tần Quỳnh, cô ta cũng nhìn cô, ánh mắt lần lượt thay đổi, mang theo cỗ ai cũng không nguyện chịu thua.

“Lãnh phu nhân, tôi không muốn phá vỡ hôn nhân giữa cô và An Thần, nhưng sao cô có thể độc ác như vậy với tôi?” Không ngờ Tần Quỳnh mở miệng trước, hơn nữa há miệng chính là tố cáo.

Nước mắt trong suốt theo gương mặt rơi xuống, tạo thành hai dòng suối nhỏ ở trên má, quanh co qua gò má mềm mại, cuối cùng hơi ngừng lại ở dưới cằm, sau đó rơi xuống.

Âm thanh kia, nét mặt kia, còn có lệ kia hẳn là điềm đạm đáng yêu, giờ phút này ngay cả Đoan Mộc Mộc cũng cảm giác mình là người có tội ác tày trời.

Nhưng người sai chân chính không phải cô, mà chính là cô gái khóc lóc rối rít trước mắt.

Một chiêu này của cô ta là diễn cho Lãnh An Thần nhìn, bởi vì trừ anh ra, sẽ không có người đau lòng vì nước mắt giả dối.

“Nói xin lỗi!” Lúc trong lòng Đoan Mộc Mộc đang chê cười hết thảy, chợt, một âm thanh lạnh lùng phá vỡ tất cả.

Đoan Mộc Mộc giống như là nghe nhầm nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy sắc mặt anh lạnh lùng, nhưng trong hai tròng mắt rõ ràng là rối rắm làm cho người tôi xem không hiểu.

“Lãnh tiên sinh…” Vương Minh Đào ở một bên, hình như bị hai chữ kia chấn động.

“Anh bảo em nói xin lỗi, em không nghe thấy sao?” Lãnh An Thần lên tiếng lần nữa, thân thể cao lớn đã đứng ở trước mặt Đoan Mộc Mộc, trên người anh tản ra khí lạnh, phảng phất như muốn đông cứng người.

Trước đó còn cảm giác mình nghe lầm, nhưng bây giờ Đoan Mộc Mộc rốt cuộc hiểu rõ, anh đang cởi bỏ hiểu lầm, cũng chỉ là muốn cô tới nói xin lỗi với cô gái anh yêu mến.

Đáng tiếc, cô sẽ không!

Đừng nói cô không sai, dù có sai đi nữa, cô cũng sẽ không nói!

Mỗi người đều có tôn nghiêm cùng ranh giới cuối cùng của mình, mà cô ta đoạt chồng cô, vẫn còn muốn cô nói xin lỗi ư, cõi đời này không có chuyện tốt như thế!

Khóe môi cô chậm rãi nâng lên nụ cười thê lương, giống như bươm bướm bị thương, dù biết rõ vỗ cánh sẽ động đến vết thương, tăng thêm đau đớn, nhưng vẫn quật cường khẽ động cánh…

“Nếu như mà em không nói?” Cô nhẹ nhàng mở miệng.

Bốp!

Một giây kế tiếp, một âm thanh rơi xuống, rơi vào trên mặt của cô!

Tất cả cũng đột nhiên ngừng lại, hình như, ngay cả thế giới cũng dừng.

Cô nghe được âm thanh không khí lưu động, nghe được âm thanh coi lòng mình tan nát, nghe được tiếng nghẹn ngào uất ức của Tần Quỳnh, lại duy chỉ có không nghe được tiếng tim đập của anh, giống như người đàn ông đứng ở trước mặt cô là một tượng đá vô tâm.
Bình Luận (0)
Comment