Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Chương 165

Đoan Mộc Mộc thấy rõ người kia là Tần Quỳnh, trong mắt cô ta hung ác giống như là rắn độc, khiến sau lưng Đoan Mộc Mộc sinh ra lạnh lẽo.

Cửa sổ xe chậm rãi nâng lên, mặt trời phía ngoài bị cách ngăn làm cho tất cả trở nên mơ hồ, hơn nữa theo xe càng chạy thì càng xa, ánh mắt kia cuối cùng cũng không nhìn thấy nữa, nhưng con ngươi độc ác đó đã đâm vào tim Đoan Mộc Mộc.

“Rất lạnh à?” Chẳng biết từ lúc nào Lãnh An Thần đã nắm lấy tay cô, có lẽ là quá mát nên dọa anh sợ.

Đoan Mộc Mộc gật đầu một cái, nhìn người đàn ông bên cạnh giống như là ánh mặt trời, không khỏi tựa đầu qua, nhìn về phía trước, “Ông xã, em không biết anh muốn làm cái gì? Nhưng có thể cách xa cô ấy một chút không?”

Nắm tay cô khẽ run, nụ hôn của anh rơi vào giữa lông mày cô, chỉ cho năm chữ, “Không nên suy nghĩ nhiều.”

Đáp án vòng vo làm Đoan Mộc Mộc hiểu ý, anh vẫn sẽ lui tới với Tần Quỳnh.

Cái đầu tựa trên bả vai anh rút về, cô dựa vào trên ghế ngồi, sau đó nhìn phía ngoài cửa sổ không nói thêm gì nữa, mặc dù cô cố gắng không suy đoán lung tung, nhưng có vài thứ đã mọc rễ trong lòng, muốn quên cũng không thể quên được.

Có lẽ là cảm giác được tâm tình của cô, anh mở miệng, “Anh đồng ý với em, sau này sẽ không tiếp tục lui tới với cô ấy!”

Giọng nói này có tư vị bị bức bách, cuối cùng Đoan Mộc Mộc không kiềm chế được tính khí, ngay lập tức đáp lại, “Tùy anh, không nên làm khó mình.”

Sắc mặt của anh trong nháy mắt trở nên khó coi, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại tự nhiên, nói, “Phải tin tưởng anh!”

Lại là tin tưởng, hai chữ rất đơn giản, nhưng làm thật rất khó, anh nói tin cô, nhưng trong lúc nghe cô gặp mặt Tô Hoa Nam, không phải anh còn tức giận ư?

“Về sau không nên gặp mặt Anmi, Tô Hoa Nam cũng thế!” Về đến nhà, cô bị anh ôm thả vào trên giường, dịu dàng dặn dò.

Thật ra thì rõ ràng không có dễ hư như thế, nhưng anh vẫn kiên trì ôm cô lên lầu, nhìn dáng vẻ cẩn thận của anh, thật giống như che chở một đồ sứ trân quý.

Đoan Mộc Mộc biết anh là thật tâm, gật đầu một cái, quyết định vẫn đem chuyện Tô Hoa Nam gặp cô nói ra, “Hoa Nam nói đã chia tay với Anmi, thật ra thì chuyện này thật không thể trách cô ấy, cô ấy cũng không biết…”

“Tại sao em luôn mềm lòng như thế hả?” Anh ngắt lời cô, “Cô gái kia dám đả thương em thì nên bị trừng phạt.”

Không ngờ trong chuyện này, thái độ của Lãnh An Thần lại tương tự như Tô Hoa Nam, nhưng người chân chính tổn thương cô không phải Anmi, mà là Tần Quỳnh, vậy tại sao Lãnh An Thần cũng không truy cứu trách cứ, ngược lại thậm chí còn bảo vệ?

Phải là bởi vì yêu ư, những lời Tần Quỳnh từng nói, Đoan Mộc không quên, mà cô cũng biết quá khứ đã qua giữa Lãnh An Thần cùng Tần Quỳnh cô vĩnh viễn cũng không có cách nào tham dự vào.

“Em mệt mỏi, muốn ngủ rồi!” Đoan Mộc Mộc không muốn ầm ĩ với anh, kéo chăn lên, nhắm mắt lại.

Ánh mắt Lãnh An Thần dừng ở trên mặt của cô, dù nhắm hai mắt cũng có thể cảm thấy, nhưng lại không nhìn thấy bên trong, thật ra thì coi như mở mắt ra, cô cũng không hiểu anh.

Khi Lam Y Nhiên tới, Đoan Mộc Mộc nằm ở trên giường nhàm chán xem phim truyền hình, một bó hoa bách hợp thật to được đặt vào trong ngực, “Chúc mừng cô lại trở thành mẹ!”

Đoan Mộc Mộc cười cười, “Đơn thuần là ngoài ý muốn.”

Nghe nói như thế, Lam Y Nhiên cười giảo hoạt, “Ngoài ý muốn? Thời điểm làm nên nghĩ đến, có phải anh ấy không làm các biện pháp hay không, bá vương ngạnh thượng cung hay sao?”

Cô ấy nói chuyện quá thẳng thắn, Đoan Mộc Mộc hơi ngượng ngùng, “Không phải, coi kỹ kỳ an toàn rồi, ai ngờ kỳ an toàn cũng không an toàn.”

Đoan Mộc Mộc còn nhớ rõ chu kỳ kinh nguyệt của mình, giữa bọn họ đã từng làm một lần, đêm hôm đó đứa bé ngủ rất sớm, anh vừa về tới nhà liền ôm lấy cô, sau đó hôn mãnh liệt, thậm chí ngay cả gian phòng cũng không trở về, làm ở trên sofa phòng khách.

Không biết là ánh trăng quá dịu dàng, hay anh quá nhiệt tình, cô lại nhất thời động tình, mặc dù nghĩ muốn ngừa thai, nhưng ở thời khắc cực kỳ động tình, bất kỳ một chút trì hoãn cũng sẽ ảnh hưởng đến khung cảnh tốt đẹp, anh hỏi cô có muốn làm các biện pháp hay không, cô cư nhiên ôm hông của anh cự tuyệt.

Bây giờ suy nghĩ lại có lẽ đó chính là ý trời, nếu như không có đứa bé này, Đoan Mộc Mộc cũng không biết chuyện anh và Tần Quỳnh, không phải mình còn có thể kiên trì?

“Cô che đậy thay anh ấy, tôi còn không biết điểm bản lĩnh kia ư?” Lam Y Nhiên bật thốt lên, sau khi nói hết cũng cảm giác không ổn, mà Đoan Mộc Mộc đã nhìn cô ấy.

Bây giờ hai cô là bạn tốt, hình như đã sớm quên mất chuyện lúc trước, nhưng một câu nói nhắc nhở bọn họ, không khí lúng túng, vào lúc này Lãnh An Thần nện bước đi vào, “Cà phê, anh vừa mới nấu.”

Anh hoàn toàn không biết 1 giây trước hai cô nói cái gì, đi tới, đem cà phê bỏ lên trên bàn, sau đó cầm một ly sữa tươi, “Bà xã, sữa tươi này không có thêm đường, anh tra trong tài liệu nói là phụ nữ có thai phải ít muối ít đường.”

Đoan Mộc Mộc nhìn cũng chưa từng nhìn một cái, vốn nghĩ kỹ sẽ chung sống tốt với người đàn ông này, nhưng một câu nói của Lam Y Nhiên lại vạch trần đau đớn của cô.

Lam Y Nhiên không phải đứa ngốc, lập tức nhìn ra Lãnh An Thần lúng túng vì bị lơ, vội vàng mở miệng, “Lãnh thiếu, bây giờ anh thật đúng là người chồng tốt, ngay cả cái này cũng biết.”

Lãnh An Thần cười cười, không có nói tiếp, chỉ nói, “Hai người tán gẫu, anh đi ra ngoài một lát!”

Anh đi, Lam Y Nhiên thở ra một hơi, cầm tay Đoan Mộc Mộc, “Thật xin lỗi, tôi không có ý gì khác, cô…”

Đoan Mộc Mộc lắc đầu, “Đều là chuyện quá khứ, hiện tại kẻ địch của tôi không phải là cô.”

Anh vừa nói đi ra ngoài làm cái gì đây? Đi đến công ty hay là đi gặp Tần Quỳnh?

Không khỏi lại suy nghĩ về phương diện kia, thời điểm trước kia không biết, anh nói ra cô cảm thấy chuyện đương nhiên, nhưng bây giờ không giống.

“Mộc Mộc, hãy nghe tôi nói một câu, con ruồi không nhìn chằm chằm trứng không nứt, nếu như cô yêu anh ấy, cũng không cần làm ra bộ dáng này, Tần Quỳnh là cô gái không đơn giản, năm đó có thể khiến Lãnh An Thần yêu đến chết đi sống lại, nhất định là có thủ đoạn, hiện tại cô ta ngóc đầu trở lại, tuyệt đối sẽ không dễ dàng lui bước, đứa bé trong bụng cô cùng bọn Tiểu Đường Tâm là pháp bảo lớn nhất của cô.” Lam Y Nhiên nói từng chữ từng câu khẩn thiết, cô ấy đang giúp mình thật lòng.

Đoan Mộc Mộc bưng sữa tươi qua uống một hớp, “Tôi ước là có sự thông minh như cô, nếu thế thì có lẽ cũng không cần rối loạn trận giác giống như bây giờ…”

“Dù thông minh cũng vô ích, người anh ấy cưới là cô, đây chính là vận mệnh” Lam Y Nhiên cũng bưng cà phê lên, để ở chóp mũi hít hà, lại cảm khái, “Không tệ, rất khó tưởng tượng người đàn ông như Lãnh An Thần cũng sẽ pha cà phê.”

Không khỏi nhớ tới những lời của Tần Quỳnh, Đoan Mộc Mộc nói, “Anh ấy từng làm quá nhiều, chẳng qua là đều chưa từng làm đối với chúng ta mà thôi.”

Mơ hồ nghe được ý tứ trong lời cô nói, Lam Y Nhiên gật đầu rồi hỏi, “Cô cho rằng Lãnh An Thần là một người có thù oán phải trả không?”

Đoan Mộc Mộc không hiểu, như có điều suy nghĩ nhìn về phía Lam Y Nhiên, chỉ thấy cô ấy cười, “Tôi sẽ giải thích về Lãnh An Thần như thế này…”

Có thù oán phải trả?

Đoan Mộc Mộc nhất thời không nghĩ ra ý tứ của năm chữ này, nhưng hình như lại có cái gì đang từ từ rõ ràng, chỉ là không đợi cô nghĩ thông, suy nghĩ đã bị tiếng chuông điện thoại di động cắt đứt, là của Lam Y Nhiên.

Cô ấy tiếp điện thoại xong, nhún vai xin lỗi Đoan Mộc Mộc, “Tôi phải đi rồi, chồng tôi muốn buổi tối ăn cơm cùng nhau, hôm nay là sinh nhật của anh ấy.”

“Có muốn đưa quà tặng hay không?” Đoan Mộc Mộc hỏi.

“Không cần!” Lam Y Nhiên cười quỷ dị, “Quà tặng mà anh ấy muốn vĩnh viễn chỉ là tôi, thật ra thì gả cho một yêu người mình nhẹ nhõm hơn so với gả cho một người mình yêu.”

Lúc này Đoan Mộc Mộc nghĩ tới Tô Hoa Nam, nếu như nói trên đời này thật có một người mặc kệ buông tha tất cả yêu mình, người đó nhất định là anh ấy.

“Chớ nghĩ lung tung, nghỉ ngơi thật tốt, lúc rảnh rỗi thì gọi điện thoại cho tôi” Lam Y Nhiên nói xong, cầm túi xách tay màu trắng của mình lên rồi rời đi trước mắt Đoan Mộc Mộc.

Ở nhà nghỉ ngơi nửa tháng, rốt cuộc Đoan Mộc Mộc mới lấy được lệnh đặc xá từ chỗ Lãnh An Thần, nói thật trước kia tự do không có cảm thấy đáng quý, nhưng bị cấm túc thật mới phát hiện tự do tươi đẹp đến mức nào.

Thời tiết đã cởi bỏ cái lạnh lẽo đầu xuân, chỉ còn lại cảnh sắc tươi đẹp ấm áp, Đoan Mộc Mộc mặc áo dệt kim vàng nhạt hở cổ, bên trong là dây đeo cổ thấp, trang bị quần dài nhã nhặn đi giày đế bằng ra cửa.

Không có lái xe, cô muốn đi bộ một lát, cảm thụ không khí mùa xuân, nhưng mới đi ra ngoài không lâu, liền nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng thắng xe rất gấp, cô hoảng hốt sợ hãi, vội vàng quay đầu lại.

Cửa xe mở ra, một đôi giày cao gót nhọn giọi vào tầm mắt của Đoan Mộc Mộc đầu tiên, nhìn lên nữa hẳn là Anmi, nghĩ đến lần đó cô ấy đẩy ngã mình, Đoan Mộc Mộc lập tức cảnh giác bảo vệ bụng mình.

Hóa ra trước đó luôn miệng nói không trách cô ấy, nhưng giờ phút này chân chính đối mặt, vẫn cảm thấy kinh hãi, dù sao suýt nữa cô ấy hại mình mất đi đứa bé.

“Cô muốn làm gì?” Đoan Mộc Mộc cố gắng duy trì bình tĩnh, đáng tiếc là hơi thở vẫn hỗn loạn không thôi.

Anmi nhìn Đoan Mộc Mộc, một đôi tròng mắt đen không có vẻ phấn khởi giống lúc ban đầu, hình như có chút chán chường, sắc mặt cũng không tốt lắm, thậm chí cũng không có trang điểm.

Cô ấy định thế nào?

Trong đầu Đoan Mộc Mộc không khỏi thoáng qua nghi vấn, không ngờ rằng một giây kế tiếp, cô ấy quỳ bịch xuống ở trên đường xi măng, thẳng tắp quỳ gối trước mặt mình, thậm chí có thể nghe được âm thanh da thịt rách sắc lẹm.

Đoan Mộc Mộc hoảng sợ lui về phía sau, đụng phải lề đường, lại suýt nữa ngã xuống, cũng may bên cạnh có đèn đường, cô lập tức vịn vào.

“Trước kia là tôi không đúng, tôi không nên đối xử với cô như vậy, cầu xin cô đừng bảo Hoa Nam chia tay tôi…” Anmi mở miệng, âm thanh khàn khàn như bị mài giũa qua.

Đoan Mộc Mộc không biết nói gì, hoàn toàn bị cảnh tượng trước mắt chấn động, lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này, chính là cao cao tại thượng, thậm chí vào buổi chiều đầu tiên còn cho mình một bạt tai, dù thế nào cũng không nghĩ ra, lần gặp mặt thứ ba, cô ấy lại chủ động quỳ gối trước mặt mình.

Có nước mắt lượn sóng chảy xuống từ trên mặt của cô ấy, cô ấy kéo vạt áo của Đoan Mộc Mộc, “Cầu xin cô đừng bảo Hoa Nam rời khỏi tôi, sau này chuyện của hai người tôi sẽ không bao giờ quản nữa, chỉ mong đừng bảo anh ấy không quan tâm tôi…”

Suy nghĩ hỗn loạn bỗng trở nên rõ ràng, Đoan Mộc Mộc hiểu được, thì ra là vì Tô Hoa Nam nói chia tay, còn tưởng rằng lúc ấy anh nói nhảm, bây giờ nhìn lại hóa ra là thật.

Đoan Mộc Mộc lắc đầu một cái, vẫn tránh né cô gái trước mặt tựa như rắn độc, “Chuyện này chẳng quan hệ gì với tôi, cô không nên tìm tôi.”

“Không, chỉ có cô mới có thể khuyên được anh ấy!” Anmi túm chặt y phục của cô, túm đến mức sắp thay đổi hình dạng, “Mỗi ngày tôi đều chờ ở cửa nhà cô, rốt cuộc cũng chờ được.”

Những lời này khiến Đoan Mộc Mộc sửng sốt, lại nghe Anmi nói, “Anh ấy yêu cô, chỉ nghe cô, Lãnh phu nhân tôi cầu xin cô!”

Nước mắt tí tách rơi xuống giống như nước lũ bị mở áp, trong tròng mắt đều là hèn mọn van xin, nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, Đoan Mộc Mộc tuyệt đối với sẽ không tin tưởng cô gái kiêu ngạo giống như Anmi cũng có thời khắc thế này.

Nhưng cô ấy liều lĩnh như thế cũng chỉ vì tình yêu.

Cô ấy yêu Tô Hoa Nam, yêu vượt quá tưởng tượng, thậm chí không cần tự ái.

Điều này làm cho Đoan Mộc Mộc nghĩ tới mình, có phải sẽ có một ngày cô cũng có thể quỳ gối cầu xin Tần Quỳnh, cầu xin cô ta buông tha Lãnh An Thần?

Cái ý nghĩ này chợt lóe lên, rất nhanh đã bị Mộc Mộc hủy bỏ, cô sẽ không!

Đến tột cùng là yêu chưa sâu đậm hay cô rất bướng bỉnh, căn bản không còn kịp suy tư nữa vì bị lời nói của Anmi cắt đứt, “Lãnh phu nhân xin cô tha thứ cho tôi một lần, cô biết không? Tôi mang thai, tôi có cục cưng, nhưng anh ấy không cần tôi nữa…”

Hai chữ cục cưng giống như là dòng điện chợt kích Đoan Mộc Mộc, theo bản năng cô nhìn về phía bụng mình, hai cái tay còn che chở ở nơi đó.

Cô có cục cưng, mà cô gái quỳ gối trước mặt mình cũng thế, dù cô ấy làm sai, nhưng đứa bé không sai!

“Cô đứng lên trước đi!” Đoan Mộc Mộc kéo cô ấy lên, nhưng cô ấy kiên quyết không chịu.

“Trừ phi cô đáp ứng tôi, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không đứng lên!” Anmi nói có chút vô lại, nhưng cô ấy vô lại là vì con của mình, lại khiến Đoan Mộc Mộc không ghét nổi.

“Được, tôi đồng ý… Nhưng tôi chỉ có thể cố gắng khuyên, chuyện này tôi cũng không làm chủ được” Đoan Mộc Mộc chỉ có thể cam kết như vậy.

Khuôn mặt Anmi tràn đầy nước mắt hiện lên nụ cười buông lỏng, “Tôi hiểu rõ, tôi hiểu rõ, cám ơn cô!”

Cho đến khi Anmi đi, Đoan Mộc Mộc vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, luôn cảm giác mình đang xem phim truyền hình, nhưng chuyện cam kết sẽ phải làm, cô không cách nào không làm.

Thông qua một mã số, chỉ dùng hai giây liền tiếp thông, hình như người đầu kia đang đợi điện thoại của cô, mở miệng đã nói, “Mộc Mộc, anh còn tưởng rằng em vĩnh viễn sẽ không chủ động gọi điện thoại cho anh chứ.”

Đoan Mộc Mộc nhất thời không nói gì, người bên kia hình như ý thức được lời mình nói có chút không ổn, vội vàng nói, “Thân thể của em thế nào?”

“Rất tốt!” Đoan Mộc Mộc đáp lại hai chữ, do dự mở miệng khuyên chuyện giữa anh và Anmi thế nào.

“Em có chuyện tìm anh à?” Tô Hoa Nam rất khôn khéo, lập tức đoán được.

“Ừm!” Đoan Mộc Mộc đồng ý, “Là về…”

“Em ở đâu?” Tô Hoa Nam đột nhiên ngắt lời cô.

Đoan Mộc Mộc nhìn chung quanh, báo địa chỉ của mình, bên kia lập tức nói, “Anh lập tức qua đó, chuyện gì gặp mặt rồi nói.”

Đang muốn cự tuyệt, bên kia đã cúp điện thoại, Đoan Mộc Mộc ngây người nhìn điện thoại di động, nghĩ tới gặp mặt nói có lẽ sẽ tốt hơn, vì vậy đứng tại chỗ chờ đợi.

Ước chừng hơn mười phút, xe Tô Hoa Nam dừng ở bên người cô, anh xuống đứng bên cạnh cô, thân hình của anh quá cao to, vừa đứng đã chặn lại ánh mặt trời trên đỉnh đầu, chỉ còn lại bóng dáng của anh bao lấy cô, giống như bảo vệ cô.

“Thần sắc của em xem ra không tệ, anh vẫn lo lắng cho em, muốn đi thăm em, lại sợ An Thần suy nghĩ nhiều cho nên…” Tô Hoa Nam vừa mở miệng chính là nồng đậm ân cần khiến Đoan Mộc Mộc có chút không thở được.

“Hiện tại tôi rất tốt, không cần lo lắng!” Cô vội vã đáp lại anh.

Hai người nhìn nhau, ai cũng không nói nữa, chỉ cảm thấy ánh mặt trời trên đỉnh đầu càng ngày càng nóng, nóng đến mức chóp mũi của cô cũng rịn ra mồ hôi.

Anh vươn tay ra lau thay cô, da thịt cùng da thịt chạm nhau, trong nháy mắt một cảm giác nóng hơn ánh sáng di chuyển qua, Đoan Mộc Mộc vội vàng lui về phía sau một bước, “Cái đó, thật ra thì tôi tìm anh có chuyện, phải…”

“Cũng không thể đứng ở đường cái nói chứ?” Anh ngắt lời cô, tay dừng ở giữa không trung lúng túng thu hồi bỏ vào trong túi quần.

Đoan Mộc Mộc suy nghĩ một chút, vừa muốn nói đi cà phê, lại nghe trong không khí truyền đến một tiếng vang kỳ dị, cô nhìn sang, chỉ thấy Tô Hoa Nam lúng túng che bụng, “Cái đó, anh còn chưa ăn sáng.”

Ăn sáng?

Nhưng bây giờ đã là mười một giờ trưa…

Khó trách bụng anh sẽ phát ra kháng nghị, Đoan Mộc Mộc không nhịn được cười lên.

“Mộc Mộc, theo anh đi ăn chút cơm nhé!” Tô Hoa Nam nói lên yêu cầu của mình, sau đó không cho cự tuyệt lại hỏi, “Muốn ăn cái gì? Nghe nói khẩu vị của phụ nữ có thai không tốt lắm!”

Kỳ thật Đoan Mộc Mộc không phải người mang thai sẽ ói như người khác, cô không có yêu cầu đặc biệt đối với ẩm thực, chỉ không thích ăn béo ngậy, vì vậy trả lời, “Tôi không có vấn đề, cái gì cũng được!”

“Vậy thì đi ăn món Thái, Thành Nam mới mở một quán, nghe nói hương vị không tệ.” Trên mặt Tô Hoa Nam lộ ra vui sướng, có thể nán lại một giây ở chung một chỗ cùng cô, anh đều cảm thấy là Thượng Đế ban ơn.

Đoan Mộc Mộc không nghi ngờ, theo anh lên xe, nhưng đi một nửa cô chợt phát hiện ven đường có một cửa hàng bột đậu, bên tai liền vang lên câu nói của Tần Quỳnh–– quá khứ giữa tôi và An Thần ai cũng không thể thay thế, hai người cùng ăn một bát bột đậu thấy cái màng mỏng.

“Dừng lại!” Cô đột nhiên mở miệng, Tô Hoa Nam khẩn cấp thắng xe, xe ngừng lại.

“Sao thế?” Tô Hoa Nam kinh ngạc nhìn cô.

Đoan Mộc Mộc chỉ chỉ ngoài cửa sổ, “Đi ăn bột đậu được không?”

Loại vật này lúc đi học ăn rồi, nhưng đã sớm quên mất mùi đó, hôm nay chẳng biết tại sao cô đột nhiên rất muốn nếm thử lần nữa.

Tô Hoa Nam nhìn về phía cửa hàng cô nói, rất nhỏ thoạt không phải là rất sạch sẽ, vì vậy khuyên, “Loại vật này không tốt với phụ nữ có thai, nên ăn ít thôi!”

“Tôi muốn ăn!” Cô cố chấp đáp lại khiến Tô Hoa Nam không có cách nào.

Thật ra quán nhỏ này rất kém sạch so với khách sạn, nhưng dọn dẹp coi như lưu loát, Đoan Mộc Mộc kêu một bát bột đậu, muốn loại cay, Tô Hoa Nam cũng như cô.

Bột đậu nóng hổi giống như là trong suốt, nhìn cũng cảm giác ngon miệng, Đoan Mộc Mộc nâng mấy thìa thả vào trong miệng, mềm dẻo, mùi vị thật là khá, nhưng hơi cay.

“Ăn thật ngon, sao anh không ăn?” Đoan Mộc Mộc thấy Tô Hoa Nam chỉ nhìn mình, chỉ chỉ chén của anh hỏi.

Tô Hoa Nam cười, “Bộ dạng em ăn cũng không thay đổi, lúc cay sẽ le lưỡi.”

Đoan Mộc Mộc nhấp môi, “Có ít thứ là bẩm sinh, sao có thể dễ dàng thay đổi?”

“Đúng vậy, giống như là yêu một người, hoặc là không yêu, nếu yêu cũng sẽ vĩnh viễn không thay đổi” Lời nói của Tô Hoa Nam khiến Đoan Mộc Mộc đang ăn bột đậu trong miệng lập tức nghẹn, có chút cảm giác nhả không ra nuốt không trôi.

Chính cảm giác này nhắc nhở cô, hôm nay không phải tìm Tô Hoa Nam ăn cơm nói chuyện trời đất, cô còn đồng ý với người khác, vì thế đặt đũa xuống, nhẹ nhàng mở miệng, “Hoa Nam, anh thật muốn chia tay với Anmi sao?”

Hình như không ngờ tới cô sẽ hỏi vậy, Tô Hoa Nam sửng sốt một chút, múc mấy thìa bột đậu ăn rồi mới mở miệng, “Cũng chia tay hơn nửa tháng, tại sao lại hỏi như vậy?”

“Nếu như cô ấy mang thai con của anh, anh còn chia tay với cô ấy sao?” Đoan Mộc Mộc nói tiếp.

Tô Hoa Nam dừng lại động tác ăn, giật mình nhìn Đoan Mộc Mộc mấy giây, sau đó cười, “Em đùa gì thế? Cô ấy tuyệt đối sẽ không mang thai con của anh.”

“Nhưng…”

Cô vừa muốn đem lời nói hôm nay của Anmi nói cho anh biết, lại nghe thấy bà chủ dưới lầu thét lên, “Hai vị mời vào, mời vào!”

Âm thanh của bà chủ quá cao, Đoan Mộc Mộc nhìn qua đó, vừa nhìn hoàn toàn sửng sốt, đi vào là một nam một nữ, nam anh tuấn cao lớn, nữ xinh xắn đẹp đẽ, Đoan Mộc Mộc lập tức như là bị người chặn hô hấp, sắc mặt hơi đen.

Tô Hoa Nam thấy được sự khác thường của cô, theo ánh mắt của cô nhìn lại, nhất thời cũng sửng sốt, người tới lại là Lãnh An Thần cùng Tần Quỳnh, giờ phút này, Tần Quỳnh kéo Lãnh An Thần, cúi đầu nói gì đó, ngọt ngào ấm áp như vậy, giống như là một đôi người tình yêu nhau cuồng nhiệt.

Anh ‘bụp’ để đũa xuống, sẽ phải đứng lên lại bị Đoan Mộc Mộc lập tức kéo lấy, một ánh mắt ‘không nên đi’ truyền tới, Tô Hoa Nam chỉ có thể phẫn nộ ngồi xuống.

“Tại sao không để cho anh đi?” Một hồi lâu, Tô Hoa Nam mới mở miệng.

Đoan Mộc Mộc chỉ chỉ cách một bụi cây bên kia, dùng ngón tay đặt trên bờ môi làm động tác xuỵt, mà âm thanh bên kia nhẹ nhàng truyền đến ––

“An Thần, anh vẫn ăn bột đậu không ăn tiêu sao?” Âm thanh của Tần Quỳnh vốn dễ nghe, ở chung một chỗ cùng Lãnh An Thần thì lại thêm dịu dàng hơn thường ngày.

“Ừm!” Lãnh An Thần nhàn nhạt nói, “Em cũng cho ít tiêu thôi, không tốt cho dạ dày cũng như kích thích da.”

“Anh yêu thương em hay sợ em biến dạng?” Tần Quỳnh cười hỏi.

“Sợ em tổn thương thân thể!” Lãnh An Thần trả lời.

“Em biết ngay là anh quan tâm em mà!” Trong giọng nói của Tần Quỳnh lộ ra thỏa mãn cùng kiêu ngạo.

Tô Hoa Nam cũng đã nghe được đoạn đối thoại, anh nhìn Đoan Mộc Mộc vẫn nhìn, bọn họ cạnh bàn Lãnh An Thần, chỉ cách nhau bởi một chậu cây, nếu như không chú ý, căn bản không thấy đối phương.

“An Thần, nếu như không có cô ấy, anh và em sẽ ở cùng nhau rồi, có đúng hay không?” Tần Quỳnh nói khiến tay Đoan Mộc Mộc đang nắm cái ly lập tức buộc chặt, tâm cũng nâng lên.

Thật ra thì có chút vấn đề mặt đối mặt hỏi tính chân thực kém xa so với nghe lén.

Đầu kia Lãnh An Thần trầm mặc, bởi vì đưa lưng về phía này, Đoan Mộc Mộc không thấy được vẻ mặt của anh, nhưng chính vì vậy, trái tim cô giống bị quấn lên, chặt đến mức khó hô hấp, trong lúc Đoan Mộc Mộc cảm thấy dây cung trong lòng sẽ phải đứt đoạn thì chợt nghe thấy Lãnh An Thần mở miệng, “Anh sẽ không ly hôn với cô ấy!”

Bịch một tiếng, Đoan Mộc Mộc nghe được tiếng vang từ đáy lòng truyền tới, mà bàn tay Tô Hoa Nam để lên cũng nhô ra gân xanh.

Bên kia lúc trước vui sướng lập tức trầm mặc, Đoan Mộc Mộc vui sướng, Lãnh An Thần coi như không làm cho cô thất vọng.

Một giây kế tiếp, Tần Quỳnh lại mở miệng, “Em biết rõ, nhưng An Thần vì sao anh không thể dụ dỗ em, coi như là gạt em cũng được… Tại sao phải tàn nhẫn như vậy? Anh đang trừng phạt em năm đó rời bỏ anh đúng không? Em đã nói rồi đó là bất đắc dĩ, nếu như là hiện tại, cho dù giây kế tiếp em sẽ chết thì em cũng vậy sẽ không rời khỏi anh.” Nói xong, cô nắm tay Lãnh An Thần, sau đó đặt ngay trên ngực của cô, “An Thần, trong trái tim em chỉ có anh, trừ anh ra, cũng không chứa nổi ai…”

Âm thanh thật trầm, mang theo tư vị khóc thầm.

Lãnh An Thần không nói gì, Tần Quỳnh đem tay anh chuyển qua trên mặt cô, sau đó nhắm mắt lại, đắm chìm vào phía trên, “An Thần, nếu như có kiếp sau, em nhất định sẽ không buông anh ra…”

“Hai vị, bột đậu của hai người…” Nhân viên phục vụ đi tới cắt đứt tất cả.

Lãnh An Thần rút tay về, Tần Quỳnh lại thẳng tắp nhìn anh, trong mắt hình như coi anh là toàn bộ thế giới của cô.

“Ăn đi, xem hương vị thế nào?” Lãnh An Thần gỡ chiếc đũa thay cô, đưa cho Tần Quỳnh.

Tần Quỳnh ăn một miếng, ngẩng đầu nhìn Lãnh An Thần, “Sao anh không ăn?”

Lúc này, Đoan Mộc Mộc mới phát hiện anh thế nhưng không có ăn.

“Không đói bụng!” Lãnh An Thần đáp lại hai chữ, mà Tần Quỳnh cũng buông đũa xuống.

“An Thần, anh ở chung một chỗ với em, em cầu xin anh toàn tâm toàn ý có được hay không?” Giọng nói của Tần Quỳnh mang theo cầu khẩn cùng oán trách.

“Em nghĩ nhiều rồi!” Lãnh An Thần giải thích, “Nhanh ăn đi, ăn xong anh đưa em về.”

Nghe đến đó, thật ra thì trái tim Đoan Mộc Mộc vẫn thoải mái hơn, bởi vì mặc dù bọn họ đang ở cùng nhau, nhưng có thể cảm thấy Lãnh An Thần lạnh nhạt với Tần Quỳnh, giờ khắc này, Đoan Mộc Mộc thậm chí nghĩ anh có phải có khổ tâm bất đắc dĩ gì hay không mới ở chung một chỗ cùng cô gái này, trong lòng cũng thật không muốn ở chung một chỗ cùng cô ấy?

Dường như Tần Quỳnh không cam tâm, cầm đũa đâm bột đậu trong bát của Lãnh An Thần, vừa ăn vừa nói, “Em biết rõ anh ở chung một chỗ với cô ấy là bởi vì đứa bé cùng trách nhiệm, kỳ thật trong lòng anh có em!”

Lãnh An Thần trầm mặc như trước, Tần Quỳnh liền cười nói, “An Thần, anh là hạng người gì, em rõ ràng nhất, yêu cũng sẽ không dễ dàng thay đổi.”

Lời này có chút quen thuộc, Đoan Mộc Mộc sững sờ, khi chạm vào ánh mắt Tô Hoa Nam thì mới nhớ ra anh cũng vừa nói thế.

Cục diện như thế có chút tức cười, cuối cùng ánh mắt Đoan Mộc Mộc từ từ trầm xuống, đúng lúc này, Tần Quỳnh chợt nói, “An Thần anh dám thề, anh ở chung một chỗ với cô ấy không phải vì đứa bé cùng trách nhiệm không? Bốn năm trước, anh ở chung một chỗ với cô ấy chính là vì lấy được cổ phần, bây giờ là vì đứa bé, em đều hiểu…”

Nháy mắt, trái tim Đoan Mộc Mộc như bị vật cứng đâm chọt, không thể phủ nhận, lời Tần Quỳnh nói quả thật có đạo lý, tranh đấu bốn năm trước đều hiện lên trong lòng, khiến Đoan Mộc Mộc cảm giác bị quẳng vào biển rộng, thế nào cũng không túm được bờ.

Tô Hoa Nam thấy sắc mặt của cô không tốt, bàn tay vươn tới bọc thật chặt…

Nhưng dù là như thế, Đoan Mộc Mộc vẫn không khỏi run rẩy, cả người cũng run lên, Tô Hoa Nam thấy thế, đi tới ôm cô vào trong ngực, âm thanh vang bên tai của cô, “Mộc Mộc…”

“Không biết xấu hổ!” Đúng lúc này, Đoan Mộc Mộc nghe được tiếng mắng bén nhọn truyền đến.

Cô ngẩng đầu, đón nhận là khuôn mặt dữ tợn ––

Mà lúc này, hai người cách một chậu cây cũng đứng lên, hướng nhìn bên này…

Trong phút chốc, tất cả trở nên hỗn loạn không chịu nổi, Đoan Mộc Mộc chỉ cảm thấy trời đất đang xoay tròn…

“Cô luôn miệng nói không có gì, đây chính là không có gì sao?” Cô gái tiếp tục thét chói tai, bộ dáng lúc này của cô ta hoàn toàn khác với một giờ trước, một giờ trước cô ta quỳ gối trước mặt mình, mà bây giờ là ngang ngược.

“Anmi, cô đủ rồi!” Tô Hoa Nam lên tiếng quát lớn.

“Tô Hoa Nam, anh muốn chia tay với em chính là vì ở một chỗ cùng cô ta, nhưng cô ta là vợ người ta rồi!” Anmi nói xong, một tay kéo Lãnh An Thần qua, “Đây mới là người đàn ông của cô ta, anh xem cho rõ đi.”

Lãnh An Thần lạnh mặt, ánh mắt rơi vào trên người Đoan Mộc Mộc, giờ phút này, cô còn bị Tô Hoa Nam ôm vào trong ngực, run rẩy không còn hình dáng.

Mặt của Tần Quỳnh đầu tiên là kinh ngạc, bây giờ đã đổi thành nét mặt xem kịch vui, chậm rãi đi tới, đứng ở bên cạnh Lãnh An Thần, mở miệng nói, “An Thần, đây chính là người vợ anh không muốn ly hôn, anh xem cô ta đang làm cái gì này? Theo dõi chúng ta còn chưa tính, lại còn dám mang theo gian phu!”

Lời nói khó nghe như vậy mà Đoan Mộc Mộc cũng không phản bác, Tô Hoa Nam nhìn về phía Lãnh An Thần, “Chúng tôi không theo dõi, là tới nơi này ăn cơm, hơn nữa còn sớm hơn các người!”

Quả thật như thế, bởi vì bọn họ ngồi ở bên trong, nếu như là theo dõi thì vừa vào cửa đã bị bọn họ thấy.

Sắc mặt của Tần Quỳnh trở nên khó coi, bởi vì cô cũng phát hiện cách nói của mình không đúng, nhưng không muốn vì vậy đã bị đánh bại, hình như có được một cơ hội hủy hoại Đoan Mộc Mộc thật không dễ dàng, vì vậy nói tiếp, “Lãnh phu nhân thật đúng là dũng cảm, lại dám ra ngoài?”

“Không phải cô cũng giống như vậy, bắt cặp cùng chồng tôi à?” Đoan Mộc Mộc phản bác lại.

Tần Quỳnh hoàn toàn ngậm miệng, mà sắc mặt Lãnh An Thần khó coi.

“Cô muốn tìm người đàn ông cũng có thể, trên đời này nhiều đàn ông như vậy, tại sao cố tình muốn tìm người đàn ông của tôi?” Anmi nói sắc lạnh, khiến khách lầu trên lầu dưới đều nghe được, huống chi bây giờ đã là mười hai giờ, chính là giờ ăn cơm.

Rất nhiều người nhìn sang, thậm chí có người lấy điện thoại di động ra, hiện tại Internet phát triển như thế, phát tin tức lên trên web làm cho người ta thoải mái làm đề tài.

Đối mặt với chất vấn của Anmi, Đoan Mộc Mộc làm động tác nuốt nước miếng rồi mở miệng, “Không phải như vậy, tôi tìm Hoa Nam nói chuyện buổi sáng, không phải cô bảo tôi khuyên anh ấy…”

“Rào ––”

Đoan Mộc Mộc còn chưa nói hết, đã nhìn thấy Anmi giơ tay lên, một chén nước dội tới đây, trong lúc Đoan Mộc Mộc cho là mình sẽ ướt sũng thì trước mắt chợt tối sầm lại, đầu bị Tô Hoa Nam ấn vào trong ngực, sau đó bên tai vang lên âm thanh lạnh lùng của anh, “Anmi, cô còn gây nữa thì tôi sẽ quyết định không trở về!”

“Vậy thì cùng nhau xuống Địa ngục” Anmi chợt mở miệng, sau đó Đoan Mộc Mộc lại nghe thấy âm thanh thứ gì bị ném bể.

Tất cả âm thanh ở nơi này đều lắng xuống, Đoan Mộc Mộc tránh ra từ trong ngực Tô Hoa Nam, lại bị cảnh tượng trước mắt kinh động…

Người Tô Hoa Nam đều là bột đậu, ngay cả trên mặt và trên đầu cũng có, nếu như không phải anh che chở mình, những thứ đồ này nên rơi vào trên người cô, bởi vì người Anmi hận là cô.

“Hoa Nam, anh có sao không?” Quan tâm theo bản năng, Đoan Mộc Mộc đưa tay dọn dẹp những thứ đồ trên đầu cùng trên người anh.

Chợt, tách tách tách tách ánh sáng nhấp nhoáng, Đoan Mộc Mộc cảnh giác thì Lãnh An Thần đã bảo vệ cô, nhưng cô biết hình như đã chậm một bước.

––”Xin hỏi Lãnh tổng, đối với chuyện ngày hôm nay ngài thấy thế nào?”

––”Lãnh tổng, có tin đồn nói năm xưa vợ ngài cùng Tô tổng là một đôi, chuyện này có phải là thật hay không?”

Câu hỏi của phóng viên đập vào mặt, làm cho người ta không chống đỡ kịp, nhưng Lãnh An Thần thủy chung không nói, phóng viên lại ném vấn đề cho cô ––

“Lãnh phu nhân, cô và mối tình đầu đến cửa hàng ăn cơm, là vì nhớ lại tình yêu xưa kia sao?”



Tất cả mọi thứ đều chỉ hướng cô, Đoan Mộc Mộc lập tức bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió.
Bình Luận (0)
Comment