Đoan Mộc Mộc đứng ở nơi đó, trừ cắn môi, căn bản không nói ra lời nào, cô biết mình bất luận giải thích thế nào, cũng không thể lau chùi sự thật bị Khang Vũ Thác hôn.
Lãnh An Thần thấy cô không nói gì, chỉ thấy cô bị người đàn ông khác hôn đã cảm thấy không thể nào tiếp thu được.
“Nói đi chứ, tại sao không nói?” Lãnh An Thần từng bước sấn tới gần cô, cho đến khi hơi thở của anh hoàn toàn bao phủ cô.
“Em, em…” Đoan Mộc Mộc bị buộc không có cách nào, “An Thần, sự thật cũng không phải như anh nghĩ!”
“Đó là thế nào?” Giọng nói của anh rất thấp, giống như là đến từ lòng đất, rõ ràng lơ lửng ở bên tai cô.
“Lúc ấy em cho là anh thật sự không cần em nữa, em khổ sở đau lòng, Vũ Thác làm như vậy chỉ là an ủi em mà thôi…” Cô nói phân nửa, cũng cảm giác không nói được nữa, bởi vì dù cô không ngẩng đầu lên, cũng cảm thấy ánh mắt bén nhọn như dao của anh đang bắn chết mình.
“An ủi mà phải dùng miệng ư?” Quả nhiên, anh hỏi ngược lại một câu.
Cô cũng không thể nói gì hơn, chỉ luống cuống đứng đó, giống như phạm nhân bị thẩm vấn!
Một giây kế tiếp, cằm cô bị anh nâng lên, tiếp đó giọng nói lạnh lùng vang ở bên tai, “Em cũng không cự tuyệt sao? Vậy thì em căn bản là rất hưởng thụ nụ hôn của cậu ta?”
Mặc dù Lãnh An Thần biết mình có chút không phân rõ phải trái, hơn nữa cô đau lòng cũng do anh tạo thành, nhưng không có cách nào, anh không chịu nổi sự thực cô bị người đàn ông khác xâm chiếm.
Đoan Mộc Mộc cũng không nói ra một câu, chỉ có thể rũ mí mắt xuống, cằm đột nhiên đau nhói, anh dùng thêm sức bóp cằm cô, “Còn nữa, ai cho em đi buổi họp báo hả?”
Hiện tại cô nên cố tránh tiếp xúc với Khang Vũ Thác mới đúng, thế nhưng lại như tên đần độn đi tới hiện trường, còn nói những lời kia!
“Em…em làm sai sao?” Cô nhìn anh, trong tròng mắt đen chớp động lo lắng, thật ra thì tối hôm qua sau khi nghe được kế hoạch của anh, cô muốn nỗ lực giúp anh, sáng sớm hôm nay cô làm quyết định này cũng là vì anh, nhưng tại sao nhìn bộ dáng của anh, giống như cô làm sai?
Nhìn cô như gặp cảnh khốn cùng đứng ở trước mặt mình, nhìn lại cô mê mang không biết, tất cả trách cứ cùng tức giận của Lãnh An Thần đã sớm tan thành mây khói, chỉ còn lại đau lòng, trong kế hoạch, cô mới là vật hy sinh lớn nhất, anh gây nhiều tổn thương cho cô, làm sao có thể trách cứ cô?
Thở dài một tiếng, anh chậm rãi buông cô ra, “Em không có sai, là anh sai!”
“An Thần…” Đoan Mộc Mộc bị cảm xúc lúc gió lúc mưa của anh làm cho mơ hồ, chẳng qua là cô gọi anh một tiếng, anh liền làm tư thế không cần nói nhiều.
“Thật ra thì em tự mình mở miệng nói giải trừ hôn ước, đối với kế hoạch này là một xúc tác rất tốt, chỉ là, chỉ là… Lòng anh đau quá!” Tay anh nắm thành quả đấm, đấm hướng ngực mình.
Anh luôn luôn trơ trẽn lợi dụng con gái hành động, nhưng vì kế hoạch của mình, anh lại không thể không uất ức cô!
Nghe nói như thế, lo sợ trong lòng Đoan Mộc Mộc rốt cuộc để xuống, cô tiến lên cầm tay anh, cũng làm ra bộ dáng đáng yêu, “Em làm vậy cũng là có mục đích!”
Anh sững sờ, lại nghe cô nói tiếp, “Em muốn nhanh chóng đẩy mạnh kế hoạch của anh, bởi vì em thật sự không yên lòng đặt anh bên cạnh một cô gái khác… Cho nên, anh cũng phải tăng nhanh tiến độ kế hoạch của anh.”
Cô nói vậy khiến anh nhất thời không biết nói thế nào, trong cổ họng giống như là bị lấp cái gì, mãi cho đến khi trong lòng buồn buồn khó chịu, anh giơ tay kéo cô vào trong ngực, vuốt ve tóc cô, “Bà xã, cám ơn em! Chờ kế hoạch này kết thúc, anh nhất định sẽ cho em một hôn lễ long trọng lần nữa, anh nghe Đỗ Vấn nói lúc ấy rất uất ức em…”
Cô vùi ở ngực anh nặng nề gật đầu, nước mắt cũng rỉ ra, cách áo sơ mi ngấm vào da anh, “Coi như anh có lương tâm, đến lúc đó anh nhất định phải làm em hài lòng, không em không gả cho anh!”
Vốn là lời nói đùa, Lãnh An Thần nghe thì hoảng hốt, phải biết rằng Khang Vũ Thác vẫn mơ ước cô!
“Không được, đời này ngoại trừ anh ra, em không thể gả cho ai, có biết hay không?” Anh nhẹ giọng cảnh cáo.
“Thật là bá đạo!” Đoan Mộc Mộc bĩu môi, “Tại sao anh một lát có bạn gái trước, một lát có người yêu cũ, mà em thì không thể nhiều lựa chọn một lần?”
“Không cho, không cho!” Anh muốn phát điên, kỳ thực lúc nghe cô nói muốn ly hôn anh đã cảm thấy khiếp sợ, anh sợ mất đi sợi dây thừng hôn nhân ràng buộc, anh không thể tiếp tục nắm cô trong tay, “Từ hôm nay trở đi, không cho em đi đâu, ngoan ngoãn ở trong cái nhà này cho anh, càng không cho phép gặp Khang Vũ Thác, em có nghe hay không?”
Chưa từng trông thấy anh thế này, giống như là sói xám lớn bị giẫm vào cái đuôi, Đoan Mộc Mộc buồn cười, cũng cố chịu đựng, còn bắt chước, “Điều này sao có thể? Chúng ta ly hôn, em nhất định phải dọn khỏi nơi này, nếu không…”
“Không cho dọn!” Anh vội vàng ngắt lời cô, “Muốn dọn cũng là anh dọn, không cho em đi đâu, ở chỗ này!”
Anh chống trên trán cô, sau đó nặng nề nghiền ép, “Đừng rời khỏi địa bàn của anh, đừng làm cho anh không nhìn thấy em, không bắt được em, vậy coi như kế hoạch của anh toàn thắng thì sẽ như thế nào?”
Giọng nói trầm thấp lộ ra khổ sở, lập tức chạm vào lòng cô, nhưng cô hình như không thỏa mãn, lúc này anh mới đau, so với cô lần lượt đau tê tâm liệt phế, cô muốn anh nếm chịu nhiều hơn một chút.
“Em có thể không rời đi, nhưng anh không thể hạn chế em kết giao bạn bè, nhất là Khang Vũ Thác…” Cô xuống giọng, cũng cảm thấy khí lạnh ép về phía mình, vì vậy cô cố gắng đè ép hoảng sợ tiếp tục nói, “Là em nói ly hôn, hơn nữa tất cả mọi người hoài nghi em, vốn cho rằng em vượt quá chuẩn mực đạo đức, cho nên em càng phải làm giống một chút, để tất cả mọi người tin là em quả thật phản bội anh thì em chỉ có thể tiếp tục lui tới với Khang Vũ Thác!”
“Không!” Ngay cả do dự cũng không có, trực tiếp cự tuyệt.
“An Thần…” Cô còn muốn nói tiếp.
“Có phải yêu cậu ta hay không, hả?” Cánh tay anh ôm cô lập tức siết chặt, chặt đến mức ép cô nát.
Nhìn dáng vẻ anh ghen phát điên, trong lòng Đoan Mộc Mộc ấm áp, anh như vậy là bởi vì quan tâm cô, yêu cô?
“Anh cảm thấy thế nào?” Cô không trả lời vấn đề của anh, ngược lại chỉ sợ thiên hạ không loạn, hỏi ngược lại anh.
Lần này, Lãnh An Thần không bình tĩnh nữa, anh bỏ qua cô, một cước đạp cái bàn, “Tại sao là cậu ta? Tại sao?”
Anh giận dữ khiến Đoan Mộc Mộc ngoài ý muốn, nhưng lời đã nói đến mức này, không bằng nói rõ một lần, để tránh sau này vẫn còn dây dưa, “An Thần, anh không cảm thấy Khang Vũ Thác thật rất tốt đối với em sao? Buổi họp báo tin tức hôm nay mở ra, ảnh hưởng bao nhiêu đối với anh ấy thì anh nên hiểu, anh ấy là một minh tinh, xì căng đan quả thực là đòn trí mạng, nhưng anh ấy vì em mà có thể liều mạng, bạn bè như thế, em làm sao có thể buông tha?”
Lãnh An Thần xoay người, con ngươi tối tăm như biển nhìn chằm chằm cô, “Em đang biến thành chỉ trích anh?”
“Em không có!” Đoan Mộc Mộc lắc đầu, “Em chỉ nói thật… Thật ra thì nếu như không gặp anh sớm hơn, em nghĩ em sẽ yêu anh ấy!”
Lời này giống như con lừa đè sụp một cọng rơm cuối cùng, Lãnh An Thần sải bước tới, sau đó đột nhiên ôm cô lên ––
“A ––” Đoan Mộc Mộc hốt hoảng, bản năng ôm chặt cổ anh, “Anh…anh muốn làm cái gì?”
“Làm cái gì?” Anh hừ lạnh một tiếng, “Anh muốn để cho em biết em nên yêu người nào? Thân thể, tim của em nên thuộc về người nào?”
Đoan Mộc Mộc ngây ngẩn, cô đã bị anh ôm lên lầu, cho đến khi bị anh đè trên giường, cô mới hoàn toàn hiểu anh muốn làm cái gì!
“Anh… Ưmh…” Lời của cô còn chưa nói xong đã bị anh hôn ép xuống, hơi thở gấp gáp như nước lũ cuộn trào cuốn lấy cô.
Chịu tấn công mạnh mẽ, cô đẩy anh, đây là ban ngày, tại sao anh có thể như vậy?
Nhưng anh đã hoàn toàn bị cô ép đến mất khống chế, căn bản không dừng lại được, bây giờ từng tế bào của anh đều đang kêu gào, kêu gào muốn cô!
Trời mới biết, nghe cô nói ly hôn thì anh khủng hoảng thế nào!
Trời mới biết, khi thấy cô bị Khang Vũ Thác hôn thì anh điên khùng thế nào?
Trời mới biết, khi cô nói nếu như gặp Khang Vũ Thác sớm hơn, sẽ yêu người đàn ông kia trước thì anh sợ thế nào!
…
Bây giờ anh đã hoàn toàn bị cô gái này nắm trong tay, mặc dù anh không nhớ nổi quá khứ trước kia, cũng không biết ngày trước mình yêu cô bao nhiêu? Nhưng bây giờ anh có thể khẳng định, không có người nào có thể cho anh cảm xúc như vậy, cho dù là năm đó anh có thể đi tìm chết vì Tần Quỳnh, vậy cũng chỉ là thương tổn đến tuyệt vọng mà thôi!
Tuyệt đối không như hiện tại, cả người anh sắp thiêu cháy vì muốn cô gái này…
Muốn ly hôn, anh sẽ thấy cũng không bắt được cô!
Mặc dù biết rõ đây là ly hôn giả, nhưng anh vẫn rất sợ, thậm chí sau đó anh bắt đầu hối hận, hối hận tại sao phải đi một nước cờ này?
Nên có biện pháp khác, nhưng trong lúc nhất thời anh thiếu hụt suy tư, lại cho cô gái Tần Quỳnh kia nói ly hôn, đáng chết, đáng chết…
Hiện tại anh rất hận mình, còn có muốn yêu cô, mặc kệ cô giãy giụa, anh chỉ muốn hôn cô, cảm thụ hơi thở cùng tư vị thuộc về cô, bởi vì chỉ có như vậy, anh mới cảm thấy cô vẫn là của anh.
Đoan Mộc Mộc từ chối một hồi thì không hề khước từ nữa, thật ra thì lòng cô làm sao sẽ an bình, anh lo lắng, cô cũng vậy, thậm chí so sánh với anh, cô càng cảm thấy sợ hơn, sợ lần này ly hôn xong, bọn họ thật sự đùa giả sẽ thành thật.
Dù sao, anh và Tần Quỳnh có một đoạn quá khứ dù ai cũng không cách nào thay thế được!
Dù sao, anh đã quên mất cô!
Hai tay cô từ từ leo lên cổ anh, giống như hôn trả anh…
Cũng không biết nụ hôn này kéo dài bao lâu, cho đến khi cô bất tri bất giác rơi lệ đầy mặt, anh mới hơi thả cô ra một chút, “Về sau đừng nói như vậy, anh sẽ sợ… Mộc Mộc, em là của anh, đời này chỉ có thể là của anh!”
Đoan Mộc Mộc nói không ra lời, chỉ gật đầu, đời này cô là của anh, anh cũng là của cô…
Nụ hôn nóng bỏng tiếp tục rơi xuống, rơi vào gương mặt, chóp mũi, cổ họng, bàn tay cô, càng thêm thăm dò vào dưới quần áo của cô…
Anh vội vàng hôn như là tham lam hợp lại, từng xíu cắn nuốt cô, nhưng cô cũng không tránh né, thậm chí có chút thích như mật ngọt.
Quần áo nam nữ bị ném đầy đất, xốc xếch mập mờ, hai thân thể không hề ngăn cách càng thêm áp sát hợp lại chặt chẽ với nhau, nhiệt chồng chất, ấm lên…
Tình dục khiến lòng Đoan Mộc Mộc tựa như bị ném bỏ vào trong biển rộng cuộn trào mãnh liệt, phóng đãng mà xốc xếch, tay cô luồn vào tóc anh, hưởng thụ cảm giác mười ngón tay dây dưa dung hợp với anh, chặt chẽ, cuộc đời này không ngừng.
“Mộc Mộc, em có thể cảm thấy anh yêu em chứ?” Anh vừa hôn cô, vừa thì thầm.
Cô gật đầu, cô cảm thấy…
“Tim anh tựa như thân thể của anh, em có biết hay không?” Anh cắn mạnh trên đỉnh núi nhạy cảm của cô.
“A ––” Cô không chịu nổi thét chói tai, cảm giác linh hồn đều muốn bị anh hút ra khiến cô điên cuồng, “An Thần…”
“Gọi ông xã!” Anh dụ dỗ, sau đó hôn một đường đi xuống, đi tới vườn hoa thần bí của cô.
“Đừng…” Cô kéo anh, toàn thân run rẩy, âm thanh càng giống như là dây diều bị chập chờn trong gió, “Em…em chưa tắm…”
Thời điểm trước kia, anh sẽ thường hôn an ủi cô như thế, nhưng sau khi mất trí nhớ, anh chưa bao giờ có hình dạng này, dù muốn cô, cũng rất trực tiếp, hôm nay trí nhớ của anh khôi phục lại, cô chỉ cảm thấy có đồ vật gì đó lập tức đốt cháy dòng máu…
Anh lấy ra tay cô bảo vệ mình, sau đó nói cực kỳ không đàng hoàng, “Đứa ngốc, anh yêu chính là mùi vị của em!” Nói xong, anh cúi đầu hôn xuống.
“A…” Một dòng điện cực mạnh truyền đến từ đầu lưỡi của anh, đánh chiếm toàn thân, để cho cô co quắp ở chung một chỗ.
Cô kêu lên vui mừng cũng làm cho anh đang bó chặt mất khống chế, thân thể cùng với cô kết hợp lần nữa, cuối cùng giao hòa ở chung một chỗ, hai người đều phát ra than thở thỏa mãn.
Động tác của anh kịch liệt, đụng cô như sóng biển phập phồng, nhìn cô kiều mỵ như tơ, khẽ hỏi, “Em yêu người nào?”
“Anh…”
“Anh là ai?”
“Lãnh, An, Thần…”
Nghe ba chữ đó, anh cười hài lòng, sau đó vừa trọng lực vừa xông, “Nhớ, anh là người đàn ông của em, là người duy nhất!”
Cô nghiêng đầu qua một bên, hàm răng như ngọc cắn môi, sắc thái trên mặt còn xinh đẹp hơn mây, nhìn cô như vậy, anh xoay mặt cô lại, tiếp tục hôn cô, “Mộc Mộc, anh yêu em” Vừa nói vừa giao hòa sâu hơn.
Cô dừng lại, “An Thần, anh nói cái gì?”
“Đứa ngốc, anh nói anh yêu em, anh yêu em!” Âm thanh của anh lớn hơn, thổ lộ tình cảm sâu trong nội tâm.
Nhanh chóng ôm tay anh, cô ngẩng đầu chủ động hôn anh, rốt cuộc anh cũng nói ba chữ này, so với anh nói muốn cô còn khiến cô cảm động hơn.
Dù anh không nhớ rõ cô, nhưng anh còn yêu cô!
Nhìn mây trắng phiêu dạt ngoài cửa sổ, Đoan Mộc Mộc giống như thấy được mặt của Tô Hoa Nam, đáy lòng có một âm thanh yên lặng nói… “Hoa Nam, tôi làm được, tôi làm được, anh ấy thật sự yêu tôi lần nữa!”
Quấn quýt si mê kết thúc, nhưng tình yêu thuộc về bọn họ mới chính thức bắt đầu, anh ôm cô mềm nhũn, cắn một cái ở chóp mũi của cô, “Muốn hỏi anh tiền chia tay muốn bao nhiêu rồi sao?”
Đoan Mộc Mộc như có điều suy nghĩ, “Em có thể mặc sức muốn không?”
“Dĩ nhiên!” Lãnh An Thần nhíu mày.
“Đừng quên, em chính là một cô gái tham tiền” Cô cười, giống như trẻ con không có tâm sự, nụ cười khiến Lãnh An Thần nói không ra vui vẻ.
“Ha ha, sẽ không muốn toàn bộ tài sản của anh chứ?” Anh hỏi ngược lại.
Đoan Mộc Mộc ngồi dậy, rất nghiêm chỉnh nhìn anh, “Anh đoán đúng rồi, em chính là muốn toàn bộ tài sản của anh!”
Anh sững sờ, lại nghe cô nói tiếp, “Như vậy anh chính là kẻ nghèo rớt mồng tơi không có tiền, sau khi anh hoàn thành kế hoạch, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn trở lại bên cạnh em.”
Nghe lời giải thích đó, anh không nhịn được cười, “Thật đúng là lòng tham không đáy!”
Đoan Mộc Mộc ôm cổ anh, “Ai bảo anh tốt như vậy, em sợ anh sẽ không quay lại nữa!”
“Vẫn chưa tin anh?” Lãnh An Thần nhíu mày.
Kỳ thực, Đoan Mộc Mộc tin anh, dù ban đầu không biết cái gì, anh chỉ nói một câu muốn cô tin anh, cô đều làm theo.
“Em tin, nhưng nếu ly hôn, sẽ phải làm cho thật một chút, không thật sao?” Cô cười, “Em chỉ có công phu sư tử ngoạm, mới có thể làm cho người ta tin tưởng tình cảm của chúng ta thật đi đến cuối con đường.”
Anh gật đầu một cái, “Anh hiểu rồi, vậy em cố gắng mở miệng to như chậu máu!”
“A ––” Miệng cô mở rộng, muốn cắn anh.
Lại một vòng triền miên trình diễn…
Một tuần sau.
Đoan Mộc Mộc cùng Lãnh An Thần đi ra cục dân chính, trong tay bọn họ nhiều hơn một tờ giấy, nhưng cũng không có ai dũng cảm xem ba chữ phía trên.
Mặc dù là ly hôn giả, thế nhưng giống như là một bức tường để ngang giữa họ, nhất là bây giờ, không nói chính xác trong một góc khác còn có máy chụp hình hướng về phía bọn họ.
“Gặp lại!” Lãnh An Thần cố gắng đè trái tim lăn lộn cảm xúc, lạnh lùng nói hai chữ với cô.
“Gặp lại, chúc anh và người tình nhỏ của anh như hình với bóng!” Đoan Mộc Mộc cũng biết giờ khắc này phải diễn trò.
“Cám ơn, em cũng giống vậy” Lãnh An Thần nói xong, chỉ thấy một chiếc Maybach màu xám bạc đậu ở chỗ cách đó không xa, anh nhất thời nhướng mày.
Đoan Mộc Mộc còn chưa phản ứng kịp, cũng cảm giác thân thể bị anh kéo tới, cô nhất thời hoảng sợ, gầm nhẹ, “Lãnh An Thần, anh làm cái gì, chúng ta đã ly hôn, hơn nữa hiện tại nhất định có chụp người trộm chúng ta!”
Anh đương nhiên biết, nhưng thấy chiếc xe kia thì nhận ra đó là xe của Khang Vũ Thác, anh liền không khống chế nổi.
Lãnh An Thần bắt được tay Đoan Mộc Mộc đánh đấm mình, cố ý nói lớn tiếng, “Bà xã… Không đúng, hiện tại nên gọi là vợ trước, em đừng hẹp hòi như vậy, ly hôn, ít nhất cũng phải ôm chia tay, có đúng không?”
Nghe anh nói lời này, Đoan Mộc Mộc mới phản ứng được, cô vẫn nhỏ giọng nói, “Buông lỏng tay!”
“Sao em bảo cậu ta đi đến đón em?” Lãnh An Thần siết chặt lấy cô, cắn răng nghiến lợi hỏi nhỏ ở bên tai cô.
“Người nào?” Đoan Mộc Mộc vốn không biết chuyện Khang Vũ Thác cũng tới.
“Còn có ai?” Anh cắn răng.
Đoan Mộc Mộc đưa mắt ngắm mọi nơi, cũng nhìn thấy xe, cô vội vã giải thích, “Em thật sự không biết vì sao anh ấy tới!”
“Bảo cậu ta đưa em về nhà, trong vòng 20 phút phải về đến nhà, chậm một giây, xem anh thu thập em thế nào!” Anh cảnh cáo hung ác, sau đó buông cô ra, dù không bỏ được, cũng không thể ôm nữa.
Đoan Mộc Mộc vội vàng tránh ra, lớn tiếng mắng, “Lãnh An Thần, đồ lưu manh!”
“Chúng ta mới ly hôn mấy phút mà thôi, hơn nữa chỉ là ôm.” Lãnh An Thần cố ý lưu manh, sau đó lấy kính ra đeo lên, sải bước rời đi.
Nhìn anh đi, Đoan Mộc Mộc thở phào nhẹ nhõm, đi tới phía chiếc xe Maybach đang chờ, lúc này cô lên xe Khang Vũ Thác cũng là chuyện tốt, ít nhất sẽ diễn thật hơn.
“Làm xong thủ tục rồi hả?” Đoan Mộc Mộc mới vừa ngồi lên xe, Khang Vũ Thác liền hỏi, có điều không đợi cô trả lời, điện thoại di động của cô liền vang lên, là một chuỗi mã số xa lạ.
Đoan Mộc Mộc do dự một chút, nghe, đầu kia truyền đến âm thanh lạ lẫm lại quen thuộc ––
“Những năm này, trôi qua có khá không?”
Cô cả kinh, điện thoại di động thiếu chút nữa rơi xuống!
Tại sao là cậu ta?