Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Chương 187

Lãnh An Thần cũng cúi đầu nhìn xem, tay lau trên những vết máu kia, khóe môi tươi cười, “Cô dâu của tôi, làm gì em kích động thế? Em xem chú rễ là tôi đây cũng bị em làm cho dơ, xem ra hôn lễ hôm nay không có biện pháp cử hành rồi.”

Tần Quỳnh nói không ra một chữ, chỉ có mắt càng mở càng lớn, cuối cùng phịch một tiếng, nặng nề ngã về phía sau.

Tất cả mọi người khiếp sợ vì một màn này, ngay cả camera cũng giống như là lập tức ngưng tất cả chức năng, cho đến khi Lãnh An Thần mở miệng lần nữa, mọi người mới phản ứng được, mà lúc này liền nghe anh nói, “Cái hôn lễ này cũng không phải bài trí vì cô, nữ chính chân chính là vợ trước của tôi, cũng là người vợ duy nhất đời tôi, nhưng cô ấy bị thương, hiện tại nằm ở trong bệnh viện, cô ấy không tới được… Cho nên rất xin lỗi, khiến các vị chê cười, nhưng cô gái này là gieo gió gặt bão, cô ta đến tột cùng làm cái gì, nếu như mọi người có hứng thú, có thể tìm trợ lý của tôi là Đỗ Vấn tiên sinh, cậu ấy sẽ cung cấp tin tức mọi người muốn.”

Nói xong, đầu anh cũng không về mà quay đi, y phục bị phun máu cũng theo tay anh giương lên, giống như bông tuyết bay xuống trên thảm đỏ.

Đúng, cuộc hôn lễ này kỳ thật là anh chuẩn bị vì Đoan Mộc Mộc, lúc đầu kế hoạch của anh là sau khi cự tuyệt Tần Quỳnh xong, sẽ cưới vợ là Đoan Mộc Mộc, sẽ làm cô gái kia tận mắt chứng kiến anh hạnh phúc chân chính, đáng tiếc người định không bằng trời định, Đoan Mộc Mộc thế nhưng xảy ra chuyện.

Xe cứu thương hú hụ mà đến, đem Tần Quỳnh đi, ba giờ sau, cô ta rốt cuộc tỉnh lại, đối mặt phòng bệnh màu trắng, cô ta ngồi vọt dậy, ngực nhất thời đau co rút thành một đoàn.

“Tiểu thư, bây giờ co không thể vận động mạnh!” Có y tá chạy tới ngăn cản cô ta.

Tần Quỳnh nhìn y tá xa lạ, lại nhìn áo cưới trên người mình vẫn không bị thay đổi, giống như là cử chỉ điên rồ, “Tại sao tôi lại ở chỗ này? Hôm nay tôi phải kết hôn, cút ngay!”

Cô ta giùng giằng muốn xuống giường, vừa đúng lúc này, bác sĩ đi vào, đè chặt cô ta, “Cô không cần mạng sao?”

Tần Quỳnh bị rống đến sững sờ, lại nghe bác sĩ nói tiếp, “Tiểu thư, bây giờ tình trạng thân thể cô rất tệ, cô xem số liệu hóa nghiệm máu cô, chỉ tiêu đều tăng gấp bội…”

Có điều không đợi bác sĩ nói xong, cô ta liền gầm nhẹ, “Các người nói bậy, tôi căn bản không có bệnh, thân thể tôi chính tôi rõ ràng.”

Đúng vậy, cô ta giả vờung thư máu, cô ta căn bản không có bệnh, cô ta làm tất cả chính là vì lấy được Lãnh An Thần, hôm nay là ngày anh và cô ta kết hôn, tại sao cô ta có thể nằm tại đây?

Bác sĩ lại đè cô ta đang kích động, “Cô có bệnh hay không, chúng tôi mới có quyền phát ngôn, tiểu thư, theo bước đầu chẩn đoán bệnh của chúng tôi, cô bị hoại tử chức năng thận, hơn nữa bộ phận gan cũng bị thương nghiêm trọng, chúng tôi sẽ tiến hành làm một bước kiểm tra nữa với cô.”

“Cái gì?” Gương mặt Tần Quỳnh kinh ngạc, “Các người lầm à? Thận của tôi không tốt, gan còn có bệnh? Tôi xem ra đầu óc các người có bệnh ấy!”

Bác sĩ nhìn qua lẫn nhau, lại nhìn vẻ mặt cô ta, tiếp tục nói, “Tần tiểu thư, hiện tại có vài vấn đề muốn hỏi cô, xin cô phối hợp!”

Chỉ là, cô ta cũng không phối hợp, “Tôi mới không cần trả lời vấn đề của các người, tôi muốn kết hôn, hôm nay là ngày tôi kết hôn.”

Đối với chuyện của cô ta, bây giờ đã là cả thành biết rõ, giống như duy chỉ có cô ta quên mất nó, bác sĩ quan sát dáng vẻ của cô ta, hình như đã hiểu rõ ràng cái gì, sau đó nghiêng đầu nói với y tá bên cạnh, “Xin liên lạc với chuyên gia khoa thần kinh tới đây hội chẩn, chúng tôi hoài nghi não cô ấy cũng có vấn đề.”

Không sai, trong hôn lễ cô ta bị kích thích dẫn tới thương tổn, thậm chí tự động bỏ quên một vài chuyện, chỉ nhớ rõ nội dung trước hôn lễ.

Bác sĩ khoa thần kinh tới làm kiểm tra cho cô ta, cuối cùng tiêm thuốc an thần cho cô ta thì cô ta mới an tĩnh lại, liền ngủ toàn bộ một buổi chiều, lúc cô ta tỉnh thì trời đã tối rồi.

––”Tôi không nguyện ý!”

––”Tôi không sẽ lấy cô gái này, coi như con gái toàn thế giới đều chết sạch, tôi cũng không sẽ lấy cô ta!”

Cô ta mở mắt ra, bên tai vang lên giọng Lãnh An Thần trước tiên, cô ta khổ sở ôm lấy đầu, muốn tách rời khỏi âm thanh này, chỉ là không thể.

Y tá cùng bác sĩ đi vào lần nữa, mặc dù tâm tình cô ta vẫn không ổn định, nhưng đã nhớ lại chuyện xảy ra trong hôn lễ, nhìn cô ta như vậy, bác sĩ quyết định nói rõ với cô ta.

“Tần tiểu thư, so với chuyện cô bỏ lỡ hôn lễ thì bây giờ quan trọng hơn chính là thân thể cô, mặc kệ cô có chấp nhận hay không, dưới tình huống cô không có bất kỳ người thân nào, chúng tôi đều có quyền báo chi tiết cho cô!” Bác sĩ mở miệng rất công thức hóa với cô ta.

“Thân thể của tôi không có việc gì” Tần Quỳnh nói rất chắc chắn.

Bác sĩ cười cười, hỏi, “Vậy gần đây cô có thường nôn mửa, bụng trướng, không còn chút sức lực nào, hoặc là tình trạng ra máu không ngừnghay không?”

Tần Quỳnh sửng sốt một chút, gật đầu một cái, “Nôn mửa thì có, đó là bởi vì tôi uống một loại thuốc gọi là thuốc bào chế miễn dịch, còn không chút sức lực nào hẳn là vì nói đưa tới.” Cô ta phân tích như nhân sĩ chuyên nghiệp.

“Cô uống thuốc bào chế miễn dịch?” Bác sĩ có chút khiếp sợ, “Theo tôi được biết, loại thứ này là thuốc trị liệu ung thư máu, mà theo như kết quả kiểm tra của Tần tiểu thư, máu của cô không có vấn đề…”

Nghe câu hỏi này, Tần Quỳnh cúi đầu, qua một hồi lâu, cô ta mới nói thật, mà bác sĩ đã lắc đầu liên tục, “Tần tiểu thư, sao cô có thể đem chuyện này ra đùa giỡn, loại thuốc này sẽ làm tổn hại thân thể cô, cô không cách nào tưởng tượng đâu!”

“Không thể nào!” Tần Quỳnh cũng khiếp sợ, “Lúc ấy hai chuyên gia nước ngoài từng nói loại thuốc này có tác dụng phụ rất nhỏ đối với thân thể con người.”

“Đó là đối với người mắc bệnh ung thư máu mà nói, nhưng cô là người bình thường” Bác sĩ quả thật cũng không biết nên nói sao.

“Một người bình thường, hấp thụ lượng chất thuốc hóa học lớn như vậy, sẽ hư hại nghiêm trọng đến gan không nói, hơn nữa còn phá hư hệ thống miễn dịch trong thân thể cô, cho nên gan cùng thận cô đều bị tổn hại nghiêm trọng.”

Đầu óc Tần Quỳnh có chút ngu muội, thật lâu mới lắp bắp nói, “Ngài nói là thân thể của tôi bị thuốc đó làm hại?”

Bác sĩ đẩy kính trên sống mũi, có chút tiếc hận gật đầu một cái, “Có thể nói là như vậy!”

Tần Quỳnh chỉ cảm thấy bên tai có đồ vật gì đó ông ông loạn, nhưng cô vẫn không muốn tin tưởng sự thật này, tiếp tục hỏi, “Vậy có thể nói cho tôi biết, thân thể của tôi rốt cuộc là có tình trạng thế nào?”

Nghe vậy, bác sĩ cầm lấy bệnh án của cô ta, đưa tấm phim chụp cho cô ta xem, “Trước mắt thận trái của cô đã hoại tử hoàn toàn, bên thận phải cũng bị tổn thương nghiêm trọng, còn bộ phận gan cô xuất hiện khối chấm đen diện tích lớn, theo chẩn đoán bệnh của chúng tôi, chính là ung thư gan!”

Nghe kết quả, Tần Quỳnh lập tức mềm oặt, sắc mặt cô ta nhanh chóng trắng giống như mất máu, “Tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy?”

Nhìn tâm tình cô ta kích động, bác sĩ đứng dậy, “Tần tiểu thư, trước mắt bệnh tình của cô rất phức tạp, xin giữ vững tâm tình, phối hợp trị liệu với chúng tôi.”

“Tôi còn có thể trị không?” Có lẽ là người nên có bản năng cầu sinh, nghe được hai chữ trị liệu, tuyệt vọng trong hai mắt Tần Quỳnh lại lộ ra ánh sáng vui mừng.

Bác sĩ cau mày có chút khó xử, nhưng bọn họ dựa trên nguyên tắc không để cho bệnh nhân tuyệt vọng, nói, “Có một chút hi vọng trị liệu!”

“Cái gì gọi là có hi vọng trị liệu, tôi muốn nghe đáp án chuẩn xác” Tần Quỳnh thét chói tai.

“Rất xin lỗi Tần tiểu thư, chúng tôi không cách nào cho cô đáp án chuẩn xác, chỉ có thể nói cô phối hợp trị liệu, chúng tôi sẽ kéo dài hi vọng sống cho cô” Lời của bác sĩ mặc dù uyển chuyển, nhưng vẫn khiến Tần Quỳnh hiểu một đạo lý, đó chính là cô ta sống một ngày là một ngày.

Thân thể cô ta vốn rất tốt, nhưng chỉ là vì lấy được người đàn ông kia, thế nhưng biến thành như vậy, cô ta không cam lòng, không cam lòng!

“Không được, tôi muốn tìm anh ấy, tôi muốn tìm anh ấy!” Tần Quỳnh giống như là điên, cho dù ai cũng không kéo được chạy ra phòng bệnh, vừa chạy vừa la ầm lên, “Anh ấy cố ý, anh ấy cố ý hại tôi… Lãnh An Thần, tôi hận anh, tôi hận anh!”

Rầm––

Cửa phòng bệnh của Đoan Mộc Mộc bị đẩy ra thật mạnh, cô gái mặc áo cưới xông vào, cô ta liếc mắt liền thấy được người đàn ông đứng ở mép giường, giờ phút này đang dùng ánh mắt vô cùng dịu dàng nhìn cô gái trên giường bệnh.

Tiếng cửa mở khiến Lãnh An Thần không vui, anh ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy Tần Quỳnh, mà anh cũng chẳng thèm quan tâm, anh biết sớm muộn cô ta cũng sẽ tìm đến mình, mà có mấy lời anh cũng cần thẳng thắn với cô ta rồi.

Lãnh An Thần thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Đoan Mộc Mộc, cô còn đang ngủ, tựa như mỹ nhân ngư, cúi đầu, anh hôn mặt cô, dịu dàng nói, “Anh đi ra ngoài, lát nữa sẽ trở lại!”

Giờ phút này, Lãnh An Thần dịu dàng tựa như một thanh đao vô tình thẳng tắp đâm vào ngực Tần Quỳnh, tâm tình cô ta nhất thời hỏng mất.

“Đều là cô ta, đều là cô ta… Nếu như không phải là cô ta, bây giờ em đã là Lãnh phu nhân, em cũng không bệnh, cái cô gái đáng chết này, cô ta đáng chết!” Tần Quỳnh giống như là điên vọt tới túm dụng cụ trên người Đoan Mộc Mộc, lay cô.

Lãnh An Thần không ngờ cô ta làm vậy, chờ anh đi ngăn lại, Đoan Mộc Mộc trên giường đã bị kéo xốc xếch, anh vừa kiềm chế cô gái điên này, vừa la hét, “Y tá, y tá…”

Y tá bên ngoài nghe tiếng chạy tới, vội vàng sửa sang lại dụng cụ cho Đoan Mộc Mộc, cũng la ầm lên về phía Lãnh An Thần, “Đưa cô gái này ra ngoài!”

Lãnh An Thần gần như đem Tần Quỳnh ném ra phòng bệnh, sau đó kéo vào một phòng nghỉ ngơi không người, nặng nề vứt cô ta qua một bên, hung ác nói, “Vợ tôi tốt nhất không có việc gì, nếu như có chuyện, tôi giết cô đầu tiên!”

Ở trước mặt cô gái này, anh không cần phải che giấu nữa.

Tần Quỳnh ngây ngô, nhìn người đàn ông tuấn mỹ, lập tức khóc, sau đó bổ nhào bò qua, ôm chặt lấy hai chân anh, “An Thần, đừng rời khỏi em!”

Lãnh An Thần nâng chân lên đá cô ta, “Đừng đụng tôi, cô thật làm cho tôi ghê tởm.”

Anh đá một cước vào lồng ngực cô ta, buồn bực đau đớn, Tần Quỳnh đột nhiên nghĩ đến bệnh của mình, “Lãnh An Thần, anh đã sớm biết em không bị bệnh ung thư máu, anh cố ý cho em uống những thuốc kia, có đúng hay không?”

Nghe cô ta hỏi, anh cũng không kinh ngạc, thậm chí là cười nhạt, “Không sai!”

“Sao anh có thể ác như vậy? Anh có biết em bị anh hủy hoại rồi hay không?” Nghe rõ đáp án, Tần Quỳnh điên khùng lần nữa, nhưng cả người cô ta là bệnh, hiện tại yếu đuối đến mức làm rơi đổ cũng không rơi bể.

Nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, “Vì sao anh lại phải đối với em như vậy? Tại sao?”

“Tại sao?” Lãnh An Thần trừng mắt, “Cô còn phải hỏi sao? Chuyện chính cô làm, chẳng lẽ còn muốn tôi lặp lại một lần nữa?”

Tần Quỳnh lắc đầu, “Em không có, em không có…”

Lãnh An Thần ép tới gần cô ta, tròng mắt đen sắc bén lăng trì cô ta, “Năm năm trước, cô và người đàn ông khác tư thông, bị bà nội bắt tại trận, bà bảo cô rời xa tôi, cô lại mượn cơ hội muốn tiền của bà, hơn nữa tuyên bố nếu như không đưa tiền, cô sẽ đem video tôi và cô ở chung với nhau chia cho truyền thông, lúc ấy bà nội vì giữ được danh dự của tôi, cho cô một khoản tiền thì cô mới rời khỏi tôi… Năm năm qua, cuộc sống cô trải qua cũng không cần tôi nhiều lời nhỉ, làm ca ve không nói, còn mập mờ không rõ với cha con Jick, sau lại quyến rũ Tô Hoa Nam cùng Anmi trở về bày kế với tôi, cuối cùng cô chỉ điểm cho Anmi lái xe đụng người, muốn đưa Đoan Mộc Mộc vào chỗ chết, kết quả không ngờ lại đụng tôi… Tô Hoa Nam vẫn còn lương tâm muốn tố cáo cô, kết quả cô tìm người hại chú ta chết…”

Nghe đến đó, Tần Quỳnh đã thối lui đến góc tường, đầu lắc không ngừng, cặp mắt lộ ra tuyệt vọng, nhưng Lãnh An Thần cũng không có vì vậy mà mềm lòng, tiếp tục nói, “Sau khi cô loại trừ Tô Hoa Nam, lại quyến rũ Lãnh An Đằng, đúng rồi, bây giờ nên gọi cậu ta là Lý Hạ Đằng, các người mưu đồ lấy tài sản của tôi, vì đạt được mục đích, cô không tiếc làm giả nói là mình bị ung thư máu, còn tôi chẳng qua là tương kế tựu kế mà thôi!”

Tần Quỳnh che đầu, cũng không nghe vô nữa, cô ta cũng không ngờ Lãnh An Thần cư nhiên hiểu rõ ràng tất cả mọi chuyện.

“Nhưng sao anh có thể hại em? Em yêu anh là thật, em cũng không muốn hại anh!” Tần Quỳnh khổ sở giùng giằng.

Lãnh An Thần đưa tay nắm mặt cô ta, ép buộc cô ta nhìn mình, “Nhưng cô vẫn muốn hại vợ tôi, cô hẹn cô ấy ra ngoài, chủ động đụng vào xe cô ấy, để cho cô ấy ngồi tù, cũng dùng việc này uy hiếp tôi ở chung một chỗ với cô, cô tìm chó săn chụp lén cô ấy và Khang Vũ Thác, gây ra việc cô ấy không có chuẩn mực, buộc chúng tôi ly hôn… Cô dám nói những thứ này cũng là bởi vì yêu tôi?”

Đáy mắt Tần Quỳnh là dáng vẻ Lãnh An Thần lạnh lùng, cô ta vẫn biết người đàn ông này lòng dạ rất sâu, cũng không nghĩ rằng anh giấu kín triệt để, khiến cô ta không phát giác, thậm chí đối với việc anh tổn thương còn thích như mật ngọt.

Tại sao người đàn ông này đáng sợ như vậy? Đây còn là Lãnh An Thần năm năm trước?

Giống như nhìn thấu tâm tư của cô ta, Lãnh An Thần nhếch môi cười, “Có phải thật bất ngờ hay không, thật ra thì vào năm năm trước, thời khắc tôi cắt cổ tay mình, tôi liền thề, đời này chỉ cần gặp lại cô, cũng sẽ không bỏ qua cho cô.”

“Không phải là anh mất trí nhớ ư?” Cô ta không thể tin được.

“Nhưng tim tôi vẫn vẹn nguyên” Anh đáp lại cô ta.

Tần Quỳnh hoàn toàn xụi lơ, cô ta đã hiểu, cái gì cũng hiểu.

“Anh thật hận em như vậy? Hận không thể khiến em chết đi!” Nhớ tới lúc anh cho mình uống thuốc, khi đó anh dịu dàng cho cô uống thuốc, cả người Tần Quỳnh liền tê dại.

Hóa ra anh dịu dàng cũng chỉ là anh túc mang độc…

“Dạ, bởi vì hai tay cô dính đầy máu, cô đáng chết!” Tay Lãnh An Thần buông cô ta ra, sau đó lấy khăn tay ra lau ngón tay, hình như đụng cô ta chính là ô nhiễm.

“Tần Quỳnh, đây chính là kết quả bản thân mình tự làm tự chịu, cô không thể trách người khác!” Anh nói xong, tiện tay ném một cái, khăn tay bị ném vào trong thùng rác.

Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Đỗ Vấn hốt hoảng chạy tới, ánh mắt nhẹ nhàng quét qua Tần Quỳnh chật vật không chịu nổi, sau đó hướng về phía Lãnh An Thần nói, “Thiếu gia,… Phu nhân tỉnh!”
Bình Luận (0)
Comment