Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Chương 35

Trong một tuần, Đoan Mộc Mộc đã thích ứng với công việc thư ký của mình, mặc dù Lãnh An Thần cũng gây khó khăn, nhưng đều bị cô khéo léo hóa giải.

Bưng ly cà phê truớc mặt lên, Đoan Mộc Mộc uống một hớp, vị kem vào miệng, ngon đến độ khiến người ta muốn nhấm nháp mãi, nhắm mắt lại, cô vừa lòng hưởng thụ giờ phút thanh thản này, bởi vì Lãnh An Thần không có ở đây, cô khó có được giây phút yên tĩnh.

Nhưng sự yên tĩnh này cũng không kéo dài được bao lâu, điện thoại của cô đã vang lên ——

"Trong vòng 20 phút, đem tài liệu trong phòng làm việc của tôi đưa đến phòng 808 khác sạn Hoa Đế." Nói xong liền cúp điện thoại, không thèm đợi cô trả lời.

Cầm điện thoại, Đoan Mộc Mộc tức giận, biết ngay là tên đàn ông khốn kiếp này sẽ không để cho mình sống dễ chịu mà, đi ra ngoài bàn chuyện sao không mang theo tài liệu? Căn bản là cố tình, nhưng dù là biết rõ như thế, cô cũng không có tư cách từ chối.

20 phút? Đường đi xa như vậy mà chỉ cho cô có thời gian ngắn ngủn, tên khốn kia căn bản là cố tình chỉnh cô!

Đoan Mộc Mộc nhìn đồng hồ, chỉ có thể bỏ qua những oán giận trong lòng, vào phòng làm việc của anh tài liệu, bỏ vào túi xong liền chạy thẳng tới khách sạn Hoa Đế.

Chạy thẳng một đường, sau đó kêu một chiếc taxi, cuối cùng chỉ còn ba phút nữa hết giờ mới chạy tới khách sạn Hoa Đế, cô dù có tức giận cũng không dám dừng lại để thở, chạy thẳng tới thang máy, khi chạy vào mới nhìn thấy trong thang máy có một người đang đứng, đội mũ trùm đầu đeo kính mát, người này hoá trang có vẻ thần bí.

Đoan Mộc Mộc âm thầm liếc người đàn ông đó một cái, ánh mắt nhìn theo số thang máy chậm rãi di động, đột nhiên liền nghe thấy “két”’ một tiếng, đèn trong thang máy bỗng nhiên bị tắt, xung quanh rơi vào không gian đen kịt.

Đây là tình huống gì? Thang máy hư? Cô cũng quá xui xẻo đi!

Đoan Mộc Mộc lấy điện thoại di động ra, cầm lên nhìn số điện thoại cấp cứu trong thang máy nhấn gọi, nhưng sau đó lại hướng thang máy đá mấy đá, "Khốn kiếp, sao lại hư vào lúc này?" Nên biết, bây giờ cô chỉ còn có 2 phút, nếu tới trễ, không biết người người đàn ông kia lại tính làm gì cô?

"Này, cô suy nghĩ biện pháp giải quyết đi." Đoan Mộc Mộc nghe thấy sau lưng phát ra tiếng cười nhỏ, mới nhớ trong thang máy còn có một người, chỉ có điều lời này mới nói xong, cô cảm thấy vòng eo đột nhiên căng thẳng, cả người bị gắt gao ôm chặt.

"A ——" lần này đổi lại là Đoan Mộc Mộc hét chói tai, trời ạ, người này không phải là bại hoại chứ? Muốn mượn cơ hội này làm chuyện xấu với mình sao?

Đoan Mộc Mộc hoảng sợ, hướng về phía người đàn ông kia vừa đẩy vừa đánh, đến nỗi cái mũ và kính đeo mắt của anh ta cũng rớt hết xuống, đúng lúc này, đèn trong thang máy chợt sáng ——

"Khang ….Khang Vũ Thác, là anh sao? Thật sự là anh sao? Anh. . . . . ." Đoan Mộc Mộc thế nào cũng không ngờ tới giờ phút này người đang ôm mình lại là ngôi sao lớn Khang Vũ Thác, thần tượng trong lòng cô.

Sợ hãi trước đây đã không còn, chỉ còn lại sự vui sướng khi nhìn thấy thần tượng, lại còn được ôm ấp ngọt ngào, trời ạ, cô cư nhiên cùng thần tượng của mình tiếp xúc mà không có kh0ảng cách!

Qua một hồi lâu, thang máy khôi phục lại sự vận hành bình thường, người đàn ông cũng từ trong ngực cô lúng túng rút lui, ánh mắt của Đoan Mộc Mộc nhìn anh không rời một tấc nào, giống như bị dính chặt vào người anh vậy, cho đến khi Khang Vũ Thác mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, cô mới thu hồi ánh mắt, sau đó nở nụ cười hắc hắc.

"Có gì đáng cười? " Khang Vũ Thác lạnh lùng lên tiếng, khiến Đoan Mộc Mộc lập tức dừng cười, "Lần trước tôi cứu cô, vậy ta huề nhau."

Anh cứu cô? Chuyện khi nào?

Đoan Mộc Mộc cảm thấy ngạc nhiên, lại nghe thấy người đàn ông nói thêm một câu, "Las Vegas."

À? Nha. . . . . .

Đêm hôm đó người cứu cô là anh sao? Nhìn lại, quả thật cũng cảm thấy có chút quen mắt, chỉ là trong lúc bối rối nên không nhớ ra.

Đinh ——

Thang máy đến nơi, Khang Vũ Thác đi ra ngoài, Đoan Mộc Mộc cũng theo sát, nhưng không ngờ anh chợt dừng lại, cô suýt nữa đụng vào sau lưng của anh, “Anh. . . . . ."

"Chuyện này phải giữ bí mật cho tôi." Khang Vũ Thác đột nhiên xoay người, đầu cúi sát xuống, ghé vào tai cô nói nhỏ.

Mùi hương nước hoa nam tính nhàn nhạt, còn có cả hơi thở của anh khiến Đoan Mộc Mộc nhất thời bị mê hoặc, người đàn ông này quả nhiên rất tuấn tú, rất có vị. . . . . .

"Đoan Mộc Mộc." Chợt, cách đó không xa truyền đến tiếng kêu lạnh lùng, khiến những suy nghĩ huyền ảo tốt đẹp của cô trong nháy mắt tan biến mất
Bình Luận (0)
Comment