Nhà họ Lãnh.
Trên chiếc bàn ăn hình elip, tất cả các mon ăn thịnh soạn đều bày lên đầy đủ, nhưng không có ai động đũa, bởi vì còn thiếu một người, lão phu nhân trầm mặt không nói lời nào, bề ngoài Lãnh An Thần thỉnh thoảng cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, nhưng trong nội tâm lại là sự bất ổn.
Người phụ nữ kia đi đâu? Buổi chiều cũng không về công ty, chẳng lẽ là đi bệnh viện, hay là bỏ nhà đi ra ngoài?
"Tiểu Thần!" lão phu nhân mở miệng.
Lãnh An Thần giật mình, ngẩng đầu lên, "Bà nội, cháu đi gọi điện thoại." Nhưng điện thoại của cô tắt máy.
Đáng chết! Người phụ nữ này không gây phiền toái cho anh thì sẽ không vui vẻ! Buổi chiều anh đang hối hận vì đã đối xử tệ với cô thì giờ phút này lại bị tức giận che lấp hết.
“………”
Chợt, ngoài cửa vang lên tiếng còi xe hơi, sau đó liền nghe thấy tiếng người giúp việc chạy vào, vẻ mặt vui mừng, "Thiếu phu nhân đã về."
Nghe thấy câu này, Lãnh An Thần cảm thấy những căng thẳng trong lòng đột nhiên biến mất, nhưng khi ánh mắt chạm vào bóng dáng ở cửa thì sắc mặt lại trở nên âm trầm.
"Đi đâu, tại sao trễ như thế mới trở về?" Lãnh An Thần ra vẻ một ông chồng khiển trách vợ mình.
Đoan Mộc Mộc ngắm nhìn những người đang ngồi ở bàn ăn không hề nhúc nhích, sau đó cúi người chào tạ lỗi, nhưng vết thương bị kéo đau, nên cô cắn môi cố nhịn, mở miệng, "Thật xin lỗi, khiến mọi người đợi lâu."
"Thiếu phu nhân nha, luôn luôn bày ra dáng vẻ kiêu ngạo này để nhắc nhở thân phận của mình." Người phụ nữ trên bàn ăn bất mãn lên tiếng.
Đang đau đớn còn bị châm chọc, khiến vết thương của Đoan Mộc lại càng đau hơn, "Thật xin lỗi!"
"Chị, tới dùng cơm!" Chợt, Lãnh An Đằng chạy tới kéo tay của cô, ấn cô vào chỗ ngồi.
Vết thương lần nữa bị đụng phải, cô bị đau đến sắc mặt tái đi, lão phu nhân hình như nhận thấy điều gì đó, "Chuyện gì xảy ra?"
Đoan Mộc Mộc liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, nói dối, "Buổi chiều bị xe đụng."
"Cái gì?" Lão phu nhân nhìn về phía Lãnh An Thần, chỉ thấy anh cúi đầu.
"Không có việc gì to tát ạ, chỉ là rách chút da, mọi người ăn cơm đi." Đoan Mộc Mộc nói xong liền cầm đũa lên, cố nén đau, nuốt nước mắt xuống, nuốt từng miếng từng miếng thức ăn trước mặt.
Trở lại phòng ngủ, cảm giác đầu tiên của Đoan Mộc Mộc chính là muốn khóc, những thức ăn kia, giờ phút này đều giống như mắc trong cổ họng, nuốt không trôi mà nhả cũng không ra, khiến cô bị nghẹn gần như muốn chết.
Cô không nên trở về, có lẽ cô nên chạy trốn. . . . . .
Cốc cốc! Cốc cốc!
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ có tiết tấu, Đoan Mộc Mộc vội vàng thu hồi tâm trạng của mình, đi mở cửa phòng, nhưng thật bất ngờ, không có ai, chẳng lẽ là ảo giác của mình? Đoan Mộc Mộc vừa tính xoay người, lại thấy trên tấm thảm màu trắng dưới chân có một cái hộp nhỏ, giống y như cái hộp lần trước treo trên tàng cây.
Cô thò đầu ra nhìn xung quanh một chút, đúng là không có người, ở lầu dưới có tiếng cười truyền đến, không biết là ai nói cái gì?
. . . : văn:. . . ;
. . . : Nhân:. . . ;
. . . : sách:. . . ;
. . . : nhà:. . . ;
. . . : Nhỏ:. . . ;
. . . : Nói:. . . ;
. . . : hạ:. . . ;
. . . : năm:. . . ;
. . . : võng:. . . ;
Đoan Mộc Mộc hồ nghi cau mày, nhặt lên hộp quà trở về phòng, vẫn là một gói kẹo và một bức họa, phía trên không có bất kỳ chữ, chỉ có một hình vẽ, là một con chim bị nhốt ở trong lồng đang nhìn lên trời xanh.
Bức tranh này muốn nói cho cô biết, con chim phải chịu được sự khổ sở khi bị nhốt trong lồng, thì mới có thể biết hưởng thụ tự do ngọt ngào khi thoát ra sao?
Nhìn bức tranh đầy ẩn ý, giời phút này Đoan Mộc Mộc càng muốn biết là ai đưa cho cô? Hai lần đưa tới gói kẹo và bức tranh đều là ở thời khắc cô đau lòng nhất, đây là đang yên lặng quan tâm cô sao? Biệt thự to như vậy, quan hệ của những người trong nhà này phức tạp như vậy, đến tột cùng còn có ai ở đây quan tâm cô chứ?
Cái tên đầu tiên lóe lên trong đầu chính là tô Hoa Nam, nhưng bây giờ chính anh cũng không ở trong biệt thự nhà họ Lãnh, mà là bị phái đi chi nhánh công ty ở nước ngoài, trừ anh ra, còn ai ở trong nhà họ Lãnh này quan tâm đến sống chết của cô đây?