"Hì hì, thật ra thì quay không có tệ nha, ha ha. . . . . ." Đoan Mộc Mộc nhìn video xong, trong lòng đã lạnh đi một nửa, nhưng vẫn còn giả ngây ngốc mơ hồ.
Lãnh An Thần cũng cười lạnh một tiếng, "Phải không, không phải tôi nên thưởng cho cô vì cô đã quay cho tôi một clip tốt?"
Đoan Mộc Mộc vội lắc đầu ngoay ngoảy, "Không phải, cái này chỉ đơn giản là ngoài ý muốn mà thôi!"
Nhớ tới tình huống ngày đó, Đoan Mộc Mộc còn muốn nổi giận, hạnh phúc suốt đời của cô cũng bị hủy trong chính ngày đó.
"Ngoài ý muốn?" Lãnh An Thần áp tới gần cô, cặp mắt giống như con báo chuẩn bị đi săn lóe ra ánh lạnh nhìn Đoan Mộc Mộc truyền một tin tức, đó chính là nguy hiểm, "Tôi không ngờ tâm cơ cô lại sâu như vậy? Gả cho tôi còn chưa thấy thỏa mãn, còn tính hại tôi?"
Ầm!
Đoan Mộc Mộc không thể lui được nữa, đụng vào cánh cửa phía sau, tay của cô bám vào cánh cửa, dường như muốn nắm gì đó, nhưng không có, cảm thấy sát khí của anh tiến tới gần, cô giải thích, "Không phải như anh nghĩ đâu, phải . . . . ."
"Nói, mục đích của cô là gì?" Đáy mắt Lãnh An Thần ánh lên tia sắc lạnh, anh vẫn cho rằng người phụ nữ này vì tiền tài mà gả cho anh, xem ra chuyện này không hề đơn giản như vậy, huống chi cô vẫn cùng Tô Hoa Nam léng phéng, điều này không khỏi làm anh hoài nghi.
"Mục đích?" Vẻ mặt Đoan Mộc Mộc mờ mịt.
"Người đứng sau lưng cô đến tột cùng là muốn cái gì? Thậm chí còn không tiếc lấy cô làm mồi nhử, nói!" Tay của anh lập tức bóp chặt cằm của cô, gần như muốn bóp vỡ.
Vết thương sau lưng bởi vì khẩn trương mà đau đớn, sắc mặt của Đoan Mộc Mộc trắng bạch, "Tôi không hiểu anh nói cái gì? Chuyện này thật là ngoài ý muốn. . . . . . Ngày đó ở phi trường, bụng của tôi rất đau. . . . . . . Ai kêu anh không kìm hãm được như vậy, đáng lẽ phải trách ai đó chứ?"
Đoan Mộc Mộc nói một hơi, cuối cùng cộng thêm bất mãn của mình mà kháng nghị, cô không mắng chửi bọn anh chẳng phân biệt được ở chỗ nào mà đã loạn phát tình là may lắm rồi, lại còn hoài nghi cô có dụng ý khác? Người đàn ông này điển hình là trong lòng tiểu nhân nhưng giả bộ quân tử mà.
"Anh cũng biết video này đã có ít nhất hai tháng, cho nên tôi không có mục đích, nếu có thì sớm đã xảy ra chuyện, chứ không phải bây giờ." Đoan Mộc Mộc sợ anh không tin, còn nói.
Quả thật như thế, huống chi ngày đó thật sự có người từ phòng vệ sinh đi ra ngoài, lúc ấy anh cũng nghe thấy âm thanh, chỉ không ngờ đó lại là cô?
"Cô xác định không có nói láo?" Tròng mắt đen của Lãnh An Thần híp lại, tiếp tục tăng áp lực vào bàn tay.
"Không có, không có, anh nghĩ ai mà thèm đoạn video bẩn mắt người đó." Đoan Mộc Mộc giơ tay lên quơ quơ, "Bây giờ tôi sẽ xóa nó, OK?"
Nhìn video xóa bỏ, Lãnh An Thần cũng buông lỏng người phụ nữ trước mắt ra, tính bước ra ngoài, nhưng trong thoáng chốc lại dừng lại, quay đầu lại nhìn Đoan Mộc Mộc, "Tốt nhất là cô đừng giở trò gì với tôi, nếu không tôi sẽ khiến cô chết rất thảm!"
Đoan Mộc Mộc co rút khóe môi, "Lãnh tổng yên tâm, tôi không có rảnh rang như vậy!"
Đây vốn là cô nhất thời hứng chí mà quay, chứ thật ra không có mục đích gì khác, ai ngờ bị anh phát hiện?
Ai, coi như cô xui xẻo! Nhưng xui xẻo nhất không phải là đoạn video bị Lãnh An Thần thấy được, mà là đoạn video này thật sự đã bị xóa!
Một tuần lễ sau.
Cả Lãnh thị bị ký giả quây vòng đông đến nỗi nước chảy cũng không lọt, cuối cùng không thể không khởi động hệ thống quan hệ xã hội, Lãnh An Thần Thiết gương mặt lạnh lùng, đứng ở phía trước cửa sổ, nhưng những ngón tay anh bám vào bệ cửa sổ lại trắng bạch.
"Đoan Mộc Mộc, cô giải thích cho tôi một chút." “Bụp”, một chồng gồm báo và tạp chí quăng tới trước mặt Đoan Mộc Mộc, trên trang bìa đều là hình ảnh đoạn video bị cắt xén, mà đoạn vieo này là do quay bằng di động.
"Ah? Tôi xóa rồi a!" Đoan Mộc Mộc lật xem từng cái một, rất là buồn bực.
"Ha ha." Lãnh An Thần cười lạnh, "Đúng vậy a, tôi cũng muốn biết là chuyện gì xảy ra? Bà xã thân yêu, cô giải thích một chút đi!"
Đoan Mộc Mộc cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, những bắp thịt trên mặt căng cứng, "Tôi...tôi thật sự không biết chuyện gì xảy ra?"