Xe chạy như điên xé rách sự yên tĩnh buổi trưa của thành phố, sắc mặt Lãnh An Thần âm u đến độ ngay cả ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào cũng không tan được, Đoan Mộc Mộc vừa chống đỡ tốc độ xe chạy nhanh đến choáng váng, vừa chịu đựng đau đớn từ vết thương lại chảy máu, nhưng cũng không dám nói một câu.
Mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng Đoan Mộc Mộc dám khẳng định là chuyện lớn, nếu không vẻ mặt Lãnh An Thần sẽ không như vậy.
"Chi ——"Tiếng xe thắng gấp, xe dừng ở bệnh viện.
Lập tức có một loại dự cảm xấu xẹt qua tim, Đoan Mộc Mộc đi đến nắm tay Lãnh An Thần, tuy nhiên cô chưa kịp mở miệng, đã nghe Lãnh An Thần rống lên một tiếng, "Nếu như bà nội có chuyện gì, sẽ đem cô chôn theo."
Cái gì?
"Xuống xe!" Lãnh An Thần hất cô ra, lại rống lên một tiếng.
Trong phòng bệnh đã đầy người, mọi người đều bộ dáng bi thương, Đoan Mộc Mộc theo Lãnh An Thần đi vào, những người khác tự động tránh ra.
Người trên giường bệnh đang thở dưỡng khí, trên gương mặt đẫy đà hoàn toàn trắng bệch, cũng không gặp vẻ đỏ thắm thường ngày, nghe thấy tiếng vang, lão phu nhân từ từ mở mắt, không ngờ lại cười.
"Các cháu đã tới?" Ngay cả giọng nói cũng rất suy yếu, khiến lòng người sinh thương xót.
"Bà nội, thật xin lỗi!" Lãnh An Thần đi tới, cầm tay lão phu nhân, nửa ngồi ở bên giường.
Nghe nói như thế, Đoan Mộc Mộc càng thấy tự trách, lão phu nhân nhất định là đã đọc được xì căng đan của Lãnh An Thần nên tức giận đến bị bệnh sao? Lại nói, cô mới là đầu sỏ gây nên chuyện.
Lão phu nhân lắc đầu một cái, ánh mắt rơi vào mặt Đoan Mộc Mộc, sau đó kéo tay của cô qua, "Bà nội bệnh không liên quan đến các cháu, là ta cảm thấy không khỏe." Nói xong, từ dưới cái gối lấy ra mấy tờ giấy, "Thật ra thì ta vẫn gạt các cháu, bệnh này đã có từ lâu rồi."
Ung thư dạ dàygia đoạn cuối!
Thấy mấy chữ chẩn đoán bệnh, Đoan Mộc Mộc chợt run lên, "Bà nội. . . . .." Nước mắt đột nhiên chảy xuống, nhỏ xuống vào bàn tay đang nắm chặt nhau.
"Đứa nhỏ ngốc, không cho khóc, " lão phu nhân vẫn thản nhiên cười, "Ai sớm muộn gì đều phải chết, ta lại lớn tuổi như vậy rồi, không có gì tiếc nuối, chỉ là, trước khi ta chết còn muốn nhìn thấy chắt trai, cho nên các cháu hãy cố gắng cho bà nội."
"Bà nội!" Mặt Lãnh An Thần vùi sâu vào lòng bàn tay lão phu nhân .
Một tay khác của bà lão xoa xoa tóc Lãnh An Thần, "Tiểu Thần, chuyện bà nộicòn chưa bỏ được là cháu, lần này cháu lại gây ra chuyện hỗn loạn như vậy, rõ là. . . . . ." Nói xong, nhìn về phía Đoan Mộc Mộc, "Nha đầu, đừng trách nó, mấy năm nay không ai quan tâm, nó phóng túng quen rồi."
Lòng Đoan Mộc Mộc đau như dao cắt, nếu lão phu nhân biết chuyện này là do cô làm, còn có thể nói như vậy sao? Cô vừa rơi lệ vừa lắc đầu, "Bà nội, là cháu không tốt!"
"Đứa nhỏ ngốc. " Bà lau nước mắt cho Đoan Mộc Mộc, sau đó nhìn về phía Lãnh An Thần, "Chuyện này cháu nghĩ sẽ xử lý như thế nào chưa?"
Lãnh An Thần ngẩng đầu lên, hai bà cháu nhìn nhau mấy giây, chỉ thấy lão phu nhân cười một tiếng, "Biết là tốt rồi, bệnh của ta cháu không phải lo lắng, nếu thật sự cháu có hiếu tâm, liền sớm khiến bụng của Mộc Mộc có động tĩnh đi."
Nghe nói như thế, Đoan Mộc Mộc mất tự nhiên rũ mí mắt xuống, sau đó liền nghe lão phu nhân còn nói, "Quỹ Thiên Sứ Nước Pháp lại mời ta tới, chỉ là cơ thể này của ta không đi được, Tiểu Thần cháu mang theo Mộc Mộc cùng đi chứ." Nói xong, chỉ chỉ ngăn kéo, bên trong có thư mời, "Ta nhớ cháu còn thiếu Mộc Mộc tuần trăng mật, lần này coi như là đi bù đi!"
"Bà nội!" Lãnh An Thần muốn nói, lại thấy lão phu nhân phất tay một cái, "Các cháu đi ra ngoài đi, ta mệt rồi!"
Từ trong bệnh viện đi ra, tốc độ xe của Lãnh An Thần vẫn mau đến dọa người, nhưng Đoan Mộc Mộc lại ít sợ hơn lúc đi, nghĩ đến căn bệnh ung thư dạ dày gia đoạn cưới, cảm thấy không thể tin được.
"Bà nội, thật sẽ chết sao?" Cô đột nhiên mở miệng, sau đó xe đột nhiên dừng lại.
Ánh mắt Lãnh An Thần phiếm hồng nhìn cô, nhìn chăm chú, dường như muốn nuốt sống cô.