Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Chương 52

Thân thể của anh ép vào trong bồn tắm, làm hại cơ thể cô đang ngâm trong nước chợt trầm xuống, cảm giác như thế khiến cô sợ hãi vội vàng trèo lên ôm chặt cổ của anh, cũng trong một giây này nghe được tiếng anh cười, "Bà xã, thì ra em cũng muốn!"

Muốn cái đầu a, tên lưu manh này!

Hai tay Đoan Mộc Mộc vỗ vào mu bàn tay anh, "Buông tôi ra, tôi không muốn."

Nhưng cô từ chối không có một chút tác dụng nào, thậm chí bàn tay đập vào anh cũng dễ dàng bị anh cố định, thừa nhận bá đạo của anh, Đoan Mộc Mộc lại sợ, há mồm cắn vai anh, một chút cũng không lưu tình, là nổi khùng mà cắn, hy vọng một cái cắn này có thể làm cho anh buông tay.

Trong miệng tràn ngập mùi máu tanh, nhưng anh không hề rên một tiếng, chỉ có hơi thở nặng nề hơn một chút, ôm cô càng chặt thêm, "Bà xã, em càng như vậy càng sẽ làm tôi muốn em hơn!"

"Anh biến thái." Đoan Mộc Mộc không chịu nổi, nhả ra, bờ vai và cổ của anh lưu lại một dấu răng đỏ tươi.

"Cắn đủ rồi? Vậy bây giờ đến lượt tôi." Nói xong, anh cúi đầu cắn lên quả hồng của cô, không hề có đau đớn xuất hiện như trong tưởng tượng của cô, ngược lại là anh mút, anh hút, dường như anh hút hết cả linh hồn cô ra ngoài.

Một luồng tê dại y như diện giật chạy khắp toàn thân, bàn tay của anh giống như bàn ủi tạo thành từng chuỗi dấu ấn trên khắp người của cô, Đoan Mộc Mộc cảm thấy cơ thể cứng ngắc của mình dưới sự trêu đùa của anh đã dần dần mềm mại, thậm chí không còn bài xích mà mang theo một chút khát vọng. . . . . .

Anh là một cao thủ cao thủ ở trên giường, vì vậy việc thu phục cô quả thật dễ như trở bàn tay.

Loại cảm giác này khiến cho cô sợ, cũng khiến cô rung động, Đoan Mộc Mộc giống như con cá thiếu nước, miệng há to thở gấp, "Lãnh An Thần . . . . . ."

"Gọi ông xã." Đầu lưỡi của anh cọ xát, liếm láp viền tai cô, bàn tay cũng thăm dò vào giữa đùi cô, tìm kiếm nhụy hoa của cô.

"Ừmh. . . . . ." Khi ngón tay anh bắt đầu xoa nắn nơi khu rừng bí mật của cô thì Đoan Mộc Mộc không còn kềm chế được mà để mặc tiếng rên rỉ từ trong cổ họng tràn ra.

Động tác của người đàn ông dừng lại, tiếp đó lại nhưnđiên cuồng, hung hăng hôn lên môi của cô, tham lam hấp thụ cái lưỡi thơm tho của cô, dùng sức mạnh như vậy, hận không thể đem cả người cô nuốt xuống, đồng thời sức lực của bàn tay ở phía dưới càng thêm càn rỡ.

Đoan Mộc không chịu được anh trêu chọc như vậy, cả người đã xụi lơ như bún, Lãnh An Thần cũng gần như điên cuồng, "Bà xã, bà xã. . . . . ."

Hôn tỉ mỉ, gọi thân mật, còn có hai thân thể kia lăn lộn trong bồn tắm, khiến cô trong nháy mắt dường như quên hết tất cả, dường như chỉ còn khát vọng, khát vọng vô biên vô tận.

"Ừmh. . . . . ." cảm giác vừa không dễ chịu lại vừa thoải mái từ trong thân thể tràn ra, tay của cô cắm vào tóc anh, ôm chặt.

Đoan Mộc Mộc cảm thấy hai chân đang bị tách ra, vào giờ khắc này cô chỉ còn biết nhắm mắt lại, song còn chưa kịp nhắm mắt, lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên thanh thúy bên trong phòng tắm yên tĩnh——

Tất cả đột nhiên ngừng lại, giống như một cây đao từ trên không rơi xuống, ngay cả thân thể nóng bỏng ôm lấy cô bỗng nhiên cũng xẹt qua một tia lạnh lẽo, trong nháy mắt anh đã đứng dậy, bọt nước rơi vào ánh mắt của cô, khiến cô hoàn toàn nhắm mắt lại.

"Cái gì. . . . . . Tại sao có thể như vậy? Ngoan, đừng khóc. . . . . . Anh lập tức trở về. . . . . ." Âm thanh như vậy, mang theo cưng chiều, mang theo sủng nịch, còn có sự lo lắng vô tận.

Trái tim và ngay cả thân thể của Đoan Mộc Mộc nằm trong bồn tắm chìm dần xuống mà không dừng lại, đúng lúc này, cô nghe thấy âm thanh tiếng cửa phòng tắm bị kéo ra.

Anh cứ như thế mà đi sao? Trêu chọc dục vọng của cô đến cực điểm, sau đó ném cô đi, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn dù chỉ một lần?

"Là Y Nhiên, cô. . . . . ." Lãnh An Thần dừng lại, sau đó nói tiếp, "Cô ấy xảy ra chút chuyện, bây giờ tôi phải trở về nước trước, cô ở bên này mà chơi thêm mấy ngày. " Khi Đoan Mộc Mộc cho rằng anh cứ rời đi mà bỏ lại cô như vậy, thì anh lại để lại một câu nói như vậy.

Mà cô thà chấp nhận anh không mở miệng, một câu cũng không cần nói, ít nhất cô sẽ cho rằng là chuyện khác, còn có thể cho anh mượn cớ, nhưng anh lại nói ra, nói ra tên của người phụ nữ kia, không hề lưu lại cho cô một chút thể diện nào.
Bình Luận (0)
Comment