Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Chương 71

Trong bệnh viện.

Lãnh An Thần nghe bác sĩ báo lại, cau mày thành một chữ Xuyên, không phải cô muốn phẫu thuật sao? Tại sao khi lâm trận lại chạy trốn?

Người phụ nữ kia trong lòng đến tột cùng đang suy nghĩ gì?

"Còn muốn tiếp tục phẫu thuật không?" Thầy thuốc nhìn mặt Lãnh An Thần, cẩn thận hỏi thăm.

"Một mình tôi tiếp tục có thể tạo ra đứa bé sao?" Lãnh An Thần lạnh lùng hỏi ngược lại, sải bước rời đi, lưu lại một bác sĩ và một y tá vẻ mặt mờ mịt ngây ngốc đứng tại chỗ.

Đoan Mộc Mộc không trở về công ty, mặc dù Lãnh An Thần đối không yên tâm về cô, nhưng càng tức giận hơn vì không hiểu rõ chuyện giữa cô và Tô Hoa Nam.

"Lãnh tổng, có một vị họ Khang tìm ngài." Thư ký thông báo.

Lãnh An Thần ngừng lại, cũng không nói cái gì, chỉ hỏi ngược lại một câu, "Thư ký Đoan còn chưa tới sao?"

Thật sự, anh vẫn là không yên lòng cô.

"Anh!" Một bóng người chợt tiến vào phòng làm việc của anh, Lãnh An Thần nhìn người đàn ông trang bị giống như đặc vụ, cúp điện thoại trong tay.

"Ngôi sao lớn hạ mình quang lâm thật là hiếm." Lãnh An Thần nhếch môi, cười châm biếm.

"Anh, đừng có châm chọc em." Khang Vũ Thác đặt mông ngồi xuống ghế sa lon, "Em gặp phải phiền toái."

Lãnh An Thần đi tới, rót cho anh ly rượu đỏ, "Lại cùng Tiểu Minh Tinh nào dính dấp không rõ?"

Đối với các ngôi sao, xì căng đan cũng rất phiền toái.

"Không phải." Trước mặt Khang Vũ Thác hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm lệ, còn có nụ hôn ngọt ngào của cô, "Người này không thể lọ ra ánh sáng, anh, anh phải giúp em giải quyết!"

Hai ly thủy tinh đựng rượu đỏ dao động chạm vào nhau, phát ra ánh sáng kiều diễm, Lãnh An Thần khẽ ngước mắt, "Cậu để ý cô ta, không phải là đùa?"

Khang Vũ Thác cầm cái ly trước mặt đụng vào ly của Lãnh An Thần một cái, phát ra tiếng kêu sắc bén, "Nếu như em nói đúng?"

Trầm mặc mấy giây, Lãnh An Thần chợt khẽ cười lên, "Khó có khi thấy được sư đệ hoa tâm cũng có thể hồi tâm, anh chỉ cần dựa vào câu nói này của cậu thì phải giúp vội."

Nói xong, cầm điện thoại lên, ấn xuống một dãy số, "Liên lạc với tất cả các tòa soạn, tin tức của Khang Vũ Thác đều xếp lại. " Nói xong, lại liếc nhìn người đàn ông trên ghế sa lon, chợt cười thần bí, "Không, tất cả tin tức của anh ta đều mua lại, đưa đến chỗ tôi."

Nhìn anh để điện thoại xuống, Khang Vũ Thác buông lỏng thở ra một hơi, "Anh, cảm ơn!"

"Ta rất ngạc nhiên cô ta là ai? Có thể khiến cậu hồi tâm." Lãnh An Thần nhìn Khang Vũ Thác, trong ánh mắt đầy vẻ tò mò.

Chẳng biết tại sao, khi Lãnh An Thần nhìn sang, Khang Vũ Thác lại có chút hoảng hốt, cảm giác này rất kỳ quái, giống như con mồi sắp bị cướp đi, nhíu nhíu mày, Khang Vũ Thác đặt tay lên vai Lãnh An Thần, "Anh, cô ấy chỉ là một người phụ nữ bình thường."

Lãnh An Thần từ trong công ty về nhà, ngoài ý muốn thấy Đoan Mộc Mộc đang ngồi ở trong phòng khách nói chuyện với lão phu nhân, nhìn thấy hình ảnh hai người vừa nói vừa cười, tim của anh lại ấm áp đập nhanh thêm một nhịp, đây là cảnh thượng anh đã từng khát vọng vô số lần, không ngờ vào giờ khắc này lại hiện ra ở trước mặt của anh .

"Tiểu Thần, cháu qua đây" Bà nội kêu anh .

Một đôi tay nhỏ bé bị nhét vào trong lòng bàn tay của anh, lão phu nhân mở miệng, "Chuyện ngày hôm nay Mộc Mộc đã nói cho bà biết, ta cũng không ép buộc các cháu nữa, thuận theo tự nhiên thôi."

Cái gì?

Buổi sáng còn gọi điện thoại ép bọn họ làm phẫu thuật, buổi tối liền đổi ý, sao lão phu nhân này lại bị người phụ nữ nhỏ trước mặt này nói gì nghe nấy thế?

"Vâng!" Mặc dù Lãnh An Thần nghi vấn đầy bụng, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu một cái, cầm chặt tay Đoan Mộc Mộc cam kết, "Bà nội yên tâm, cháu nhất định sẽ tự thể nghiệm, vì bà mà ngày đêm sẽ sản xuất chắt trai."

Tiếng nói của vừa dứt, sắc mặt của Đoan Mộc Mộc tựa như bị nhuộm đỏ lên, nhìn cô thẹn thùng như thế, những lo lắng đè nén trong tim Lãnh An Thần chợt tan đi.

"Ong ong ——" Đúng lúc này, điện thoại trong túi áo anh vang lên.

Đứng dậy, Lãnh An Thần lấy điện thoại di động ra, liếc nhìn mã số, đi tới một bên nghe ——

"Lãnh tổng, chuyện ngài muốn đã làm xong toàn bộ, chỉ là. . . . . ."

Đỗ Vấn do dự khiến Lãnh An Thần không vui, "Nói!"

"Tôi sẽ đưa qua, ngài tự mình xem đi." Đỗ Vấn ngừng lại, bổ sung.
Bình Luận (0)
Comment