Cô Dâu Thứ Bảy

Chương 10

Cô tim đập thình thịch, hai tay bấu víu vào nhau, cô không biết hắn định làm gì cô nữa, hắn sẽ hút máu của cô sao, không được cô còn phải tìm đường cứu chị gái, sắp hết thời gian rồi

"Đừng mà! Đừng mà!....."

Cô nhắm mắt tay quơ loạn xạ, mồm hét thất thanh

Hắn nhắm mắt đưa đôi môi về phía cô bỗng nghe cô hét thì mở mắt ra, cặp chân mày thanh tú bỗng nhíu lại, hắn bế cô trên tay bỗng mạnh mẽ bóp cô một cái

Cô trấn tỉnh mở mắt ra thì thấy đôi mắt hắn đã trở thành màu đỏ, cô biết bản thân đã vô tình chọc giận hắn rồi, hắn sẽ giết cô mất

Hắn mở miệng nói với cô

"Giẫy dụa gì chứ? Tôi ăn thịt em à?"

"Anh....thả tôi xuống! Tôi...."

"Nằm im......! Nhắm mắt lại...!"

Cô trợn mắt lên nhìn hắn, toi rồi toi rồi, hắn giận rồi

Cô cứ mặc phó cho trời mà nhắm mắt lại

Hắn kề sát mặt cô liếm lên vết thương trên hàm cô, hắn liếm làm cô bỗng thấy mát lạnh, dễ chịu và không còn đau nữa

Hắn thả cô xuống, miệng vẫn còn lưu lại một ít máu của cô, hắn đưa tay lên sờ mặt cô, đôi mắt lạnh lùng đỏ ngầu nhìn cô

"Gương mặt hoàn hảo thế này mà mang một vết sẹo thì thật là không nên!"

Hắn cúi người hôn lên mặt cô một cái nhẹ nhàng, giờ mặt cô đã trở nên lành lặn như không có gì xảy ra

Tay hắn, môi hắn, cơ thể hắn phát ra một luồn hơi lạnh đến sởn gai ốc, cũng phải thôi, hắn là người đã chết rồi

"Đi thôi! Cô dâu của anh!"

Cô nghe thế liền sựt nhớ ra, cô vội vã chạy như điên, hắn từ từ biến thành một làn khói đen rồi biến mất

Cô chạy một đoạn xa rồi dừng lại thở hổn hển, cô dừng lại vì mệt, bỗng bên tai có tiếng gì đó thút thít, là tiếng khóc sao, đúng rồi....là tiếng khóc của một đứa trẻ

Cô lắng nghe rồi từ từ đi theo tiếng khóc đó, con ai đi lạc chăng? Ở đây nguy hiểm lắm! Cô nghĩ thế rồi từng bước từng bước tiến sâu vào rừng

Nơi đây càng vào sâu lại càng tối, lại có sương mù dày đặc, lạnh lẽo vô cùng

Hu hu.....hu hu.....hức hức......

Tiếng khóc càng lúc càng rõ, trước mắt cô là một đứa trẻ ngồi dưới một gốc cây to, nó quay lưng về phía cô, đôi vai run rẩy vì sợ hãi

Cô thấy người nó đã ướt đẫm vì sương rồi,nó nhỏ nhắn khoảng chừng 5 tuổi, xung quanh đây chẳng thấy người ở sao lại có một đứa trẻ ở đây, cô thấy có gì đó không đúng, nhưng cô lại mặc kệ và cứ một lúc tiến lại gần

Khi tay cô giơ ra, đôi tay cô từ từ từ từ càng lúc càng gần bờ vai của đứa trẻ kia, đôi tay cô giữa không trung bỗng

"Bốp"

Hắn từ đâu xuất hiện nắm chặt lấy tay cô đôi mắt lạnh lùng

"Lại bị lừa nữa à?"

Hắn lạnh lùng thốt ra làm cô giật mình

"Lừa gì? Đứa trẻ đó là con người!"

"Nó không phải con người! Là quỷ!"

Hắn một tay nắm lấy tay cô, một tay giơ về đứa trẻ kia, bàn tay khẽ bóp nhẹ trong không khí

Bỗng đứa trẻ kia đau đớn thét lên, người run lên bần bật, tỏ vẻ đau đớn vô cùng

Cô giật tay đẩy hắn ra xa

"Biến đi! Đồ ác quỷ! Một đứa trẻ mà cũng không tha!"

"Biến? Hơ hơ....."

Hắn bị cô đẩy mạnh ra, đôi mắt lạnh lùng nhìn cô cười nhạt một cái rồi biến thành làn khói đen, hắn thật sự biến mất

Cô quay lại thở hắt ra một cái rồi nhỏ giọng

"Này bé! Nhà em ở đâu? Sao lại một mình đi lạc đến đây? Chị sẽ đưa em về! Nơi này nguy hiểm lắm!"

Đứa trẻ vẫn quay lưng về phía cô, đầu nó từ từ quay lại, lưng vẫn thế nhưng đầu đã 180° quay lại nhìn cô, đầu tóc lòa xòa, miệng cười nham nhở, đôi mắt trắng đục nhìn cô the thé trả lời

"Nhìn tôi giống con người lắm sao?"
Bình Luận (0)
Comment