Cô Dâu Thứ Bảy

Chương 46

Nó ngẩng đầu cười ha hả, cô bây giờ có thể làm được gì.

Từ phía sau lưng cô một giọng nói trầm trầm ấm ấm cất lên, hắn đứng sau lưng cô thon thả hai tay bỏ vào túi quần

"Ai cho phép cô sỉ nhục cô ấy! Cô ấy là gì sao? Là vợ tôi đấy! Sao hả? Cô ý kiến?"

"Còn nữa! Đàn ông được phân chia ra làm 2 loại, tốt và xấu! Cô đừng có vun ra những lời khó nghe như thế! Cái gì mà đàn ông trên đời này đều là rác rưởi hả? Nếu thật sự thì vẫn còn tôi không rác rưởi đây! Đừng có mà quơ đũa cả nắm thế chứ cô gái! Cô không tin đàn ông vậy tùy cô, tại sao lại dạy hư vợ tôi hả? Muốn ăn đòn phải không?"

Hắn giơ tay lên định xử lý nó thì bỗng dưng nghe Như Hoa nấc lên từng tiếng, hắn vội bỏ tay xuống, bước đến bên cô, từ từ ngồi xuống, miệng nhếch lên

Hai tay hắn giơ ra nhẹ nhàng quẹt đi hàng nước mắt trên mặt cô

"Được rồi! Được rồi! Bọn người kia chưa chết đâu! Đừng khóc nữa!"

Lúc nghe xong cô mới ngẩng mặt lên, rồi không khóc nữa, đôi mắt chớp chớp không hiểu ý hắn, hắn mới bật cười

"Anh ở đây! Làm sao để nó lộng hành được chứ?"

Hắn lấy sợi dây chuyền trên tay cô ra rồi đeo vào cổ cô, miệng lẫm bẫm

"Sợi dây chuyền này lần sau không được tháo ra nữa! Tháo ra rất dễ bị nhiễm bẩn, sẽ nguy hiểm"

Nói vừa xong hắn chợt quay người lại thì thấy nó đã biến mất, hắn khẽ nhíu mày lo lắng

"Chết rồi! Nó chạy đâu mất rồi!"

Hắn bật dậy nắm tay cô lôi đi

"Đi nhanh! Nó trốn rồi!"

Cô quay lại nhìn đám nhân viên cảnh sát

"Còn họ thì sao?"

"Yên tâm đi! Cảnh sát sẽ đến ngay!"

Hắn và cô vừa chạy ra khỏi trường, có vài chiếc xe cảnh sát chạy đến tiếng còi ing ỏi vang trong đêm khuya

_____________

Chạy được một quãng mới nắm tay hắn giật lại thở gấp gáp

"Vương Nguyên! Chúng ta đến bệnh viện đi!"

"Em bị thương à?"

"Không! Khải Minh...Cậu ấy bị thương, giờ đang nằm trong bệnh viện, không biết con quỷ xấu xa đó có vào bệnh viện không? Lỡ cậu ấy gặp nguy hiểm thì phải làm sao?"

Nói đến đây mặt hắn bỗng đen xì lại

"Khải Minh? Cậu ấy? Hơ...hai người...thân nhau từ lúc nào vậy? Quan tâm lắm sao?"

Cô biết hắn bây giờ lại nổi cơn ghen rồi, nhưng cô không biết giải thích làm sao, chỉ biết là bây giờ có thể Khải Minh đang gặp nguy hiểm

"Nguyên à...Không phải như anh nghĩ đâu! Cậu ấy là vì cứu em nên mới bị thương! Người ta là cứu vợ anh nên mới bị thương đấy! Làm người sao có thể quên ơn người ta như thế chứ!"

"Hơ hơ...Em quên rồi sao? Anh đâu phải là người! Nên chắc không cần nhớ ơn gì đâu! Vả lại ai nhờ hắn lo chuyện bao đồng! Yếu mà bày đặt ra gió!"

Cô nắm lấy tay hắn giật giật nôn nóng

"Nguyên à...xem như em cầu xin anh! Được không?"

"Đủ rồi! Vì một thằng con trai mà cầu xin anh! Em cũng quá quắt rồi!"

Cô ứa nước mắt, không đi biết đâu nó sẽ hại Khải Minh thì chắc cô sẽ ân hận suốt đời, vì cô mà ra tất cả, cô giật mạnh tay ra

"Anh không đi em đi một mình!"

Rồi chạy nhanh đi

Hắn tức giận hét lên

"Đứng lại! Em mà bước thêm một bước, chính tay anh đi giết hắn đó! Em tin không?"

Cô nghe thì giật thót cả người, Vương Nguyên nói chắc chắn sẽ làm, cô tiến không được lùi cũng không xong

Chỉ biết đứng yên rồi nấc lên

"Sao anh lại ép em?"

Hắn vẫn lạnh lùng, không nói một lời từ từ bước đi lại phía cô, bế xốc cô lên rồi bước đi xuyên trong màn đêm

"Về nhà thôi!"

Vừa về đến phòng hắn mạnh tay thảy cô xuống giường, mặt mũi đằng đằng sát khí, tay nhanh chóng mở mấy cái cúc áo ra rồi quăng luôn cái áo sơ mi xuống sàn

Hắn đè cô xuống giường hôn cô một cách mạnh bạo, không còn ôn nhu như trước kia, mà bây giờ là cưỡng chế, tùy hắn định đoạt, cô giơ tay phản kháng, nhưng do nụ hôn sâu của hắn mà tâm trí trở nên mê muội, trời đất như hư ảo, hắn biết là cô thích, trên môi bỗng nở một nụ cười nhẹ.

Bây giờ thì sự mạnh mẽ không còn, sự dịu dàng lên ngôi, hắn dịu dàng cởi hết quần áo trên người cô xuống, tiếng thở gấp của cô khiến hắn khó chịu trong người, vợ chồng hắn đã lấy nhau lâu như vậy rồi! Đã bao giờ được thân mật như thế này đâu, bây giờ trời có sập thì cũng không ngăn cản được

"Cởi ra! Cởi ra hết! Cởi hết!"

"Nguyên à! Cởi ra!"

"Ừ...Anh cởi cho em!"

Trong cái ánh sáng lờ mờ của đêm khuya, trong phòng vang lên những âm thanh nhu mì của cô, tiếng thở gấp, cả hai rơi vào khoái lạc, một lần rồi một lần liên tiếp mạnh mẽ hắn xâm nhập vào người cô, chặt chẽ và thoải mái, làm cô vừa đau vừa thoải mái, không thể cự tuyệt mà bấu víu vào người hắn

Triền miên dục vọng của cả hai dâng lên, một đêm thật sự không thể quên được, hắn mạnh mẽ, cô nhu mì thướt tha, tình yêu càng sâu đậm hơn bao giờ hết

Cô mệt mỏi nằm vật xuống giừơng, hắn ôm cô từ phía sau lưng, chúi đầu vào cổ cô thì thầm

"Anh là chồng em! Là người yêu em nhất! Không được để mắt đến người đàn ông nào khác! Nếu không anh sẽ phạt!"

"Ngoài anh ra tất cả đàn ông trên đời này là cẩu! Nghe thấy chưa?"
Bình Luận (0)
Comment