Cô Dâu Thứ Bảy

Chương 96

Một tay hắn giơ lên cổ cô bứt sợi dây chuyền cô ra, tay hắn chạm vào viên ngọc thì nó bỗng phát sáng, hắn cầm lấy viên ngọc rồi bỏ ngay vào miệng

Hắn đè cô sát vào tường hai tay ôm gương mặt cô nâng lên, hôn cô, động tác của hắn nhanh như cắt cô giật mình đẩy hắn ra ho sặc sụa, cô bóp bóp cô rồi nhăn mặt, hình như là cô nuốt cái gì thì phải, cô khó hiểu nhìn hắn tay vuốt vuốt cổ

Cô hỏi

"Em mới nuốt cái gì thì phải anh à!"

Hắn sắc mặt khó coi bước lại gần cô thều thào, ôm lấy cô người không còn sức lực dựa lên vai cô

"Em vừa mới nuốt lấy tình yêu anh dành cho em đó!"

Hắn mỉm cười mãn nguyện, đôi mắt nhắm tịt, bỗng hắn khụy xuống, tay đặt lên trái tim rồi nhăn mặt, cô thấy như vậy liền sợ hãi quỳ xuống đất ôm lấy hắn run lên

"Vũ Hạo à anh sao vậy? Anh à?"

Cô nhớ ra rồi, thứ cô vừa mới nuốt là viên ngọc hắn tặng cô mà, là viên ngọc ấy

Lời Tiểu Hoan lúc trước bỗng vang vọng bên tai cô

"Thiếu gia Vũ Hạo cũng tốt với cô thật đó! Cả viên ngọc định hồn mà cũng cho cô, hắn thương cô thật đó!"

Cô ôm lấy hắn run rẩy khóc nấc lên

"Anh à sao anh lại làm vậy hả? Tại sao vậy hả?"

Hắn nằm đó đôi mắt mệt mỏi nhìn cô, rồi từ từ nhắm lại

Cô hốt hoảng sợ hãi nhìn hắn, ôm hắn chặt hơn, sao người hắn lại lạnh nữa rồi, mặt lại biến sắc khó coi như vậy? Hắn giống như rất đau đớn vậy, thở gấp gáp tay cứ đặt trên trái tim mà bóp lại, cô nhìn xung quanh, nơi này chẳng có ai cả, hắn lựa chỗ không một ai qua lại mà làm việc này, cô bất lực. Cô biết cầu cứu ai đây trong khi trước mặt cô là một bầu trời đen vô cùng

"Vũ Hạo à!"

Cô gào thét trong màn đêm, hắn càng lúc càng yếu đi, hắn nhắm tịt mắt gọi khẽ

"Như Hoa à! Đừng gọi nữa mà!"

"Anh à! Anh à anh sao vậy?"

"Như Hoa à anh lạnh quá!"

Hắn lạnh đến người run lên bần bật, bây giờ hắn mang thể xác của con người, hắn chỉ là một con người thôi, không phải như trước kia, hình như là hắn không ổn rồi, hắn càng lúc càng lạnh, cô ôm hắn mà ngỡ hắn là một tảng băng vĩnh cửu không thể nào tan chảy được, hắn nói với cô nhưng mắt lại không mở lén nổi

"Anh buồn ngủ quá!"

"Anh đừng ngủ mà, nhìn em đi mà! Nhìn em một lần thôi, anh đừng nhắm mắt mà!"

"Buông anh ra đi, nếu không em sẽ chết cóng đó!"

"Em không buông"

"Em...có yêu anh không?"

"Đồ ngốc à sao bây giờ anh lại hỏi như vậy chứ?"

"Em trả lời đi! Trả lời cho anh nghe đi! Anh sợ sau này anh sẽ không được nghe nữa! Anh sợ lắm!"

"Trước giờ anh chưa biết sợ gì! Bây giờ anh lại thấy sợ rồi! Anh sợ bóng tối, sợ không thể mở mắt được, sợ lắm, sợ không thể nhìn thấy em nữa!"

"Không có đâu! Không có đâu mà!"

Cô mếu máo nước mắt giàn dụa

Cô sờ lên mặt hắn rồi kêu gào trong tuyệt vọng

Nước mắt nhạt nhòa những hình ảnh mờ mờ xuất hiện liên tục trong đầu cô, mọi thứ trãi qua trong đầu cô chính là kí ức của cô, cô nhìn thấy ngày đầu tiên cô lên xe hoa

Cô mặc một bộ đồ cưới màu đỏ chuẩn bị về nhà họ Vương, giữa đường cô thấy một chàng trai đứng chặn trước cửa xe, ánh mắt anh ta lạnh lùng rồi một nụ cười nhạt xuất hiện trên đôi môi hắn

"Cô dâu thứ bảy của tôi! Em tên gì?"

Rồi tất cả đều biến mất, một khoảng không gian im lặng, một màn sương mờ đục trước mặt cô hiện ra, một giọng nói đầy chua ngoa cất lên

"Mày đã hại chết con trai của tao rồi mày có biết không?"

Cô ôm lấy trái tim mình rồi quỳ xuống, cô không thấy hắn đâu nữa, cô quơ quạn tìm hắn, nhưng trước mắt toàn là sương mù, cô khóc nấc lên

"Trả Vũ Hạo lại đây, trả anh ấy lại cho tôi, trả chồng tôi lại cho tôi! Làm ơn đi mà!"

Một tiếng quát phát ra

"Mày không xứng!"

Cô chìm vào khoảng không trung vô định, cô cảm giác mình rơi xuống một dòng sông lạnh lẽo, cô thấy hắn trôi lềnh bềnh trong dòng sông ấy, hắn vô thức trong cái dòng nước lạnh lẽo ấy!

Cô bơi mãi bơi mãi cũng không thể nào bơi đến bên hắn được, cô thầm cầu nguyện trong lòng

"Làm ơn hãy để anh ấy sống, con nguyện hi sinh tất cả!"
Bình Luận (0)
Comment