Lam Sơn cách thành Vĩnh An không xa, nửa tháng ngồi xe ngựa là đến, chỉ là muốn thuê người đánh xe đến Lam Sơn rất khó, vì cả Lâm La này đều biết, Lam Sơn là thánh địa của yêu ma quỷ quái, đến đó chỉ có đi mà không có về. Cuối cùng Đỗ Nhược quyết định tự mình mua một cỗ xe ngựa, tuy nói là nàng mua, nhưng tiền dĩ nhiên là do Lý Cảnh Vân chi trả.
Hai người ngồi xe hơn nửa tháng, thỉnh thoảng lại dừng lại ở một vài nơi ngắm cảnh chơi đùa, mà dĩ nhiên, người đưa ra yêu cầu tiêu phí thời gian này là Lý Cảnh Vân. Nhìn qua, hắn một chút cũng chẳng lo lắng cho vị hôn thê đã rơi vào tay của Đào Yêu tí nào. Đỗ Nhược cũng từng nghĩ, nếu như Lý Cảnh Vân không màn sống chết của vị hôn thê thì còn cố tình lặn lội tìm nàng giúp đỡ làm gì? Đỗ Nhược cứ không ngừng nghĩ, nhưng cũng chẳng tìm được đáp án.
"Rất đẹp."
Đỗ Nhược giật mình, xoay sang thì thấy Lý Cảnh Vân đang nhìn mình với ánh mắt tán thưởng, nàng nhíu mày, hỏi ngược lại:
"Cái gì rất đẹp?"
Lý Cảnh Vân cười, vươn tay chỉ chỉ tóc nàng:"Ta nói cái trâm gỗ này rất đẹp." Đoạn, hắn lại híp mắt nhìn nàng, dùng giọng điệu đùa cợt mà nói:"Chứ không lẽ... lại nói nàng đẹp."
Đỗ Nhược chỉ thấy mặt mình nóng bừng, luống cuống giơ tay sờ sờ búi tóc, chẳng biết từ lúc nào, nơi đó đã dư ra một chiếc trâm gỗ. Đỗ Nhược nhíu mày, rút trâm gỗ từ tóc mình ra, tỉ mỉ xem xét rồi lại đặt xuống quầy hàng trước mặt, sau đó liếc mắt nhìn Lý Cảnh Vân đang vô cùng vui vẻ bên cạnh:"Ngươi thật rảnh rỗi."
Lý Cảnh Vân nhướng mày, bày ra vẻ mặt vô tội:"Ta rảnh rỗi thật mà."
Đỗ Nhược xoay người rời đi:"Nhưng ta không rảnh. Mau chóng cứu người, ta còn có việc phải làm."
Lý Cảnh Vân nhíu nhíu mày, cũng chẳng biết đây là lần thứ mấy Đỗ Nhược để lại bóng lưng cho hắn, nhưng mà cho dù bị nàng làm lơ, hắn cũng không cảm thấy bực tức gì mấy, có thì cũng chỉ là cảm giác mất mác kỳ lạ trong lòng.
Thời gian tiếp theo, chẳng biết Lý Cảnh Vân bị điều gì kích thích mà vô cùng ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của Đỗ Nhược, nàng nói đi, hắn sẽ đi, nàng nói dừng lại, hắn tuyệt đối không đi thêm một bước. Đỗ Nhược tuy thấy kỳ lạ, nhưng nàng lại vô cùng hài lòng với tình trạng bây giờ, vì vậy cũng không mở lời hỏi ra tò mò trong lòng mình, nàng sợ nàng mà lỡ miệng dò hỏi, thì hắn sẽ lập tức hiện nguyên hình.
Chẳng mấy chốc hai người đã bước vào địa phận của Lam Sơn. Nơi này hoàn toàn được bao phủ bởi sương mù màu đen, âm u lạnh lẻo đến mức rợn người. Đỗ Nhược nhíu nhíu mày, tay sờ chuôi kiếm bên hông, cũng không nhìn Lý Cảnh Vân mà nói:"Nếu không ngươi ở lại đây đi, ta một mình vào cứu người."
Lý Cảnh Vân không thèm suy nghĩ đã khoát tay phản đối:"Nào có chuyện để cho một nữ nhi yếu đuối như nàng nhảy vào đầm rồng hang cọp một mình."
Đỗ Nhược lúc này mới chịu chuyển ánh nhìn sang hắn, gương mặt kia vẫn treo nụ cười bỡn cợt như trước, chỉ là trong ánh mắt lại đầy kiên định dứt khoát. Vốn dĩ nàng còn định châm chọc hắn vài câu, nhưng vì một ánh mắt này, lời muốn nói lại nuốt trở về bụng. Đỗ Nhược cúi đầu nhìn mũi chân, hồi lâu sau, nàng mới lên tiếng:"Cố gắng theo sát, đừng gây phiền toái cho ta."
"Được." Lý Cảnh Vân gật gật đầu, lập tức theo sát Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược nhìn hắn, nhanh chóng di chuyển bước chân vào Lam Sơn.
Lam Sơn nói là núi, lại không phải núi. Nói như vậy là vì trong mắt người khác, nơi này là núi cao không thấy đỉnh, trùng trùng điệp điệp kéo dài, ẩn nấp dưới tầng tầng sương đen. Nhưng trong mắt người tu đạo, học pháp, thì nơi lại là một cánh rừng cây cối um tùm, sương mù bao phủ, mà dãy núi kia, chẳng qua là do Đào Yêu dùng yêu thuật biến hóa mà thành, ý đồ che mắt thiên hạ.
Cả hai đi được chưa bao lâu thì dừng lại, không phải vì mệt, mà là vì Đỗ Nhược nhận ra điều kỳ lạ.
"Ngươi có thấy chúng ta đang đi một vòng tròn không?"
Lý Cảnh Vân nhìn nàng, sau đó cười rộ lên:
"Thật ra chúng ta đã đi ba vòng quanh đây rồi."
Đỗ Nhược nghe hắn trả lời xong thì ngẩn ra, sau đó lập tức không chút khách khí vươn tay đấm về phía hắn. Lý Cảnh Vân lập tức nghiêng người né tránh, nhưng vừa tránh được quyền của Đỗ Nhược, thì một cước của nàng cũng lập tức theo sau mà đến. Lý Cảnh Vân không tiếp tục né nữa mà vươn tay bắt lấy cổ chân nàng đẩy ra một bên, Đỗ Nhược trong lòng tuy kinh ngạc nhưng cũng phản ứng mau lẹ, lập tức xoay người cố giữ thăng bằng, nhưng chân vẫn lảo đảo mấy bước mới đứng vững lại, lực đạo hắn dùng để hất chân nàng ra thật sự có chút mạnh.
"Ngươi biết võ?" Tuy rằng chỉ qua một, hai chiêu bình thường, nhưng nếu chưa từng tập luyện qua thì sẽ không lưu loát đến vậy.
Lý Cảnh Vân dùng tay chỉnh sửa lại vạt áo có chút nếp nhăn, thản nhiên trả lời:"Biết."
Đỗ Nhược nghe xong một chữ này, thật sự rất có xúc động muốn tiếp tục đánh hắn một trận:"Vậy sao không nói với ta?" Nếu nàng biết hắn có võ, sẽ không cần phải đặt quá nhiều chú ý lên người hắn, để rồi ngay cả bản thân mình rơi vào ảo trận cũng chẳng biết.
Lý Cảnh Vân mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói, đợi đến khi Đỗ Nhược hừ lạnh một tiếng xoay lưng về phía hắn, hắn mới chậm rãi đáp:"Vốn dĩ định nói vì nàng không hỏi nên ta không nói, nhưng ta cảm thấy nói lời này có chút vô sỉ nên lại thôi, nhưng nhìn nàng tức giận như vậy, ta thật sự không nỡ, chỉ đành nói ra sự thật này."
Đỗ Nhược trong lòng nghĩ thầm, nếu hắn không nói ra nàng còn đỡ tức hơn, nghĩ đến đây, nàng không nhịn được mà lườm Lý Cảnh Vân một cái sắc lẻm, sau đó tiếp tục quan sát xung quanh, quyết định làm lơ không để ý đến hắn.
Đối với ảo trận, Đỗ Nhược thật sự không nắm chắc có thể thành công đi ra, nhưng đối với bất cứ trận pháp nào, nếu không thể tìm được đường ra thì còn có một cách tương đối hữu dụng, nhưng đồng thời cũng phải có thực lực thì mới có thể dùng, đó chính là trực tiếp dùng lực đánh nát trận, nói đúng hơn là đánh nát tâm trận, để trận pháp bị vô hiệu. Mà tâm trận thì thường được đặt ở một nơi vô cùng bí ẩn.
"Nàng tìm gì đó?" Lý Cảnh Vân nhìn Đỗ Nhược cứ đi lung tung nhìn đến nhìn lui, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lên tiếng dò hỏi.
"Tâm trận." Đỗ Nhược cũng không dừng lại, tùy tiện đáp trả Lý Cảnh Vân.
Lý Cảnh Van ồ một tiếng, sau đó cũng nhìn ngang ngó dọc bắt đầu tìm kiếm cái gọi là tâm trận.
Đỗ Nhược nhìn cây cối rậm rạp xung quanh, phía xa lại bị sương đen bao phủ không thấy rõ phương hướng, trong lòng càng ngày càng nặng nề, nếu không thể phá trận, sợ rằng kẻ địch chưa đến thì hai người họ cũng chết đói chết khát ở nơi này mất.
Lý Cảnh Vân thấy Đỗ Nhược đột nhiên thất thần nhìn về phương xa, ngay cả chân cũng bất giác dừng lại, hắn khẽ nhíu mày, cố gắng tập trung nhìn về một phương hướng nào đó, trong khoảnh khắc khi cả hai dừng lại, tiếng xào xạo giẫm lên lá khô không còn tồn tại, hắn dường như nghe thấy âm thanh vụn vặt vang lên, tựa như có ai đó đang theo dõi hai người bọn họ.
Đỗ Nhược thu hồi suy nghĩ của mình, ảm đạm trong ánh mắt cũng không dấu vết biến mất, thân là người Đỗ gia, nếu ngay cả một chuyện nhỏ như thế này cũng không giải quyết được thì thật quá mất mặt, bây giờ chỉ là bị nhốt trong một ảo trận nho nhỏ mà thôi, nàng nhất định có thể thoát ra. Nghĩ như vậy, quyết tâm trong lòng lại càng dâng cao. Chỉ là khi Đỗ Nhược đang tính tiến về phía trước thì cổ tay đột nhiên bị người bắt lấy dùng lực kéo ngược trở lại, trong phút chốc, Đỗ Nhược lập tức phản ứng, vung tay chém mạnh vào cổ tay đối phương đồng thời nhanh chóng xoay người.
Lý Cảnh Vân cùng Đỗ Nhược mắt đối mắt, hắn cười khổ một tiếng, xoa xoa cổ tay phải của mình:
"Nàng ra tay thật tàn nhẫn."
Đỗ Nhược không chút áy náy nhìn hắn:
"Ai bảo ngươi đột ngột kéo tay ta." Trong tình huống mọi chuyện nguy hiểm đều có thể phát sinh này, cảnh giác nâng cao một chút thì an toàn bản thân cũng cao thêm một bậc.
"Ta chỉ muốn nàng dừng lại." Lý Cảnh Vân khe khẽ thở dài.
Đỗ Nhược nhướng mày, trong mắt ẩn chứa nghi hoặc, nhưng nàng cũng không lên tiếng mà lẳng lặng nhìn Lý Cảnh Vân, chờ hắn giải thích.
Lý Cảnh Vân đưa ngón tay chạm nhẹ lên môi mình:"Im lặng một tí." Sau đó ngón tay lại di chuyển lên vị trí tai, nhè nhẹ gõ lên vành tai:...lắng nghe."
Đỗ Nhược không nói gì, hai mắt khẽ nhắm, toàn bộ tinh thần đều tập trung ở việc lắng nghe. Xung quanh ngoại trừ tiếng hô hấp của hai người thì hoàn toàn không còn tiếng động nào khác, nhưng nàng cũng không tin chắc nơi này sẽ không có một sinh mạng thứ ba nào khác, vì đây là Lam Sơn, là lãnh địa của Đào Yêu mà không phải nơi sinh sống của loài người.
Đỗ Nhược rất nhanh đã phát hiện ra điểm bất thường, không phải ở âm thanh, mà là cảm giác. Nàng cảm giác có ai đó đang không ngừng theo dõi nhất cử nhật động của mình. Đỗ Nhược khẽ rùng mình, có người nhìn nàng chằm chằm lâu như vậy mà nàng vẫn không phát hiện ra, thật là nguy hiểm. Nhưng sau đó, nàng lại khẽ nhíu chặt hai mày, nếu như người này lợi hại như vậy, vì sao không trực tiếp ra tay mà cứ phải trốn một bên nhìn lén? Hơn nữa... tại sao Lý Cảnh Vân lại có thể dễ dàng phát hiện ra người này? Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể là người này cố ý để hắn phát hiện.
Đỗ Nhược mở bừng hai mắt, không chút do dự rút kiếm bên hông cứa một nhát lên tay mình. Lý Cảnh Vân kinh ngạc, vừa định chạy đến giúp nàng cầm máu thì điều kỳ lạ xảy ra, máu trên cổ tay nàng bỗng nhiên bay lên phía trước, lẳng lặng lơ lững giữa không trung. Bước chân Lý Cảnh Vân chậm lại, ánh mắt hết nhìn những giọt máu đang phiêu đãng giữa không trung rồi lại nhìn Đỗ Nhược đang mím môi, sắc mặt tái nhợt ở kế cạnh, cuối cùng hắn thở dài, dẹp ý định cầm máu cho nàng. Hắn nghĩ, nếu hắn mà dám tiến tới cắt ngang chuyện nàng đang làm, rất có thể tiếp theo người gặp họa là hắn.
Máu của Đỗ Nhược giữa không trung theo ngón tay của nàng mà không ngừng biến hóa thành từng sợi tơ mỏng bay tứ tung khắp mọi hướng, sau đó biến mất trong màn sương đen dày đặc. Gần như cùng lúc với sự biến mất của những sợi tơ máu kia, trong màn sương bỗng nhiên truyền ra tiếng hét đau đớn vang dội khắp nơi, ngay cả đất dưới chân cũng chấn động mạnh, Lý Cảnh Vân ngay tức khắc kéo lấy Đỗ Nhược ôm nàng vào lòng, Đỗ Nhược lảo đảo mặc cho hắn kéo, mày vẫn nhíu thật chặt nhìn về phía âm thanh vừa phát ra, nàng đang suy nghĩ chuyện cần làm tiếp theo.
Động đất qua đi, gió bỗng nhiên gào thét, cây cối ngã nghiêng, sương mù càng thêm dày đặc. Đỗ Nhược trầm giọng nhắc nhở:"Cẩn thận."
Lý Cảnh Vân ừ một tiếng, vòng tay ôm lấy nàng càng thêm siết chặt. Đỗ Nhược lúc này mới phản ứng lại tư thế của hai người thật sự quá mức thân mật rồi, nàng dùng khuỷu tay đẩy mạnh Lý Cảnh Vân, mượn lực thoát ra khỏi cái ôm của hắn. Lý Cảnh Vân vừa định mở miệng, lại thấy sắc mặt tái nhợt của nàng đột nhiên xuất hiện hai rặng mây hồng, hắn liền biết điều ngậm miệng lại, nhưng khóe môi vẫn không nhịn được hơi nhếch lên, trong ánh mắt cũng tăng thêm vài phần dịu dàng,
"Cẩn thận." Đỗ Nhược lần nữa nhắc nhở, nhưng lần này âm thanh đã lên cao mấy phần, đồng thời nàng cũng nhanh chóng kéo Lý Cảnh Vân sang một bên, cũng cùng lúc đó, ngay vị trí Lý Cảnh Vân vừa đứng bốc lên một luồng khói đen lạnh lẻo.
"Đó là gì?" Lý Cảnh Vân nghi hoặc nhìn vị trí mình vừa đứng không ngừng phát ra âm thanh xèo xèo cùng khói đen.
"Là lưỡi dao do âm khí hóa thành." Đỗ Nhược giải thích ngắn gọn, rồi lần nữa dùng kiếm cắt một đường lên ngón trỏ và ngón giữa tay trái của mình, sau đó dùng máu ở đầu ngón tay vẽ một đường dọc theo mũi kiếm đến chuôi kiếm, trong miệng cũng không ngừng thấp giọng thì thầm gì đó.
Không chờ Lý Cảnh Vân tiêu hóa hết những gì Đỗ Nhược vừa nói, từ trong màn sương đen phía xa lại xuất hiện hàng loạt lưỡi dao đen thẫm xé gió phóng đến. Đỗ Nhược lập tức vung kiếm chặn lại từng lưỡi dao một, lưỡi dao màu đen kia khi chạm vào kiếm của Đỗ Nhược cũng không phát ra âm thanh va chạm của kim loại mà lập tức hóa thành một làn khói đen bốc hơi bay mất. Lý Cảnh Vân cứ như vậy ngơ ngác nhìn Đỗ Nhược đối phó với lưỡi dao, cứ một đợt lưỡi dao phóng qua, đợt sau số lượng nhất định sẽ tăng gấp đôi.
Lý Cảnh Vân mím môi thành một đường thẳng, chưa bao giờ hắn thấy mình vô dụng như lúc này, để một nữ nhi mảnh mai đứng chắn phía trước bảo về mình. Ngay trong khoảnh khắc Lý Cảnh Vân lâm vào trạng tháy áy náy day dứt không thôi, Đỗ Nhược đã bị hàng loạt lưỡi dao bao vây, trên trán của nàng đã rịn ra một tầng mồ hôi lạnh, ngay cả bước chân cũng dần chậm lại.
"Đừng lại đây!" Trong lúc bị vây trong vòng nguy hiểm, Đỗ Nhược vẫn phân tâm chú ý đến Lý Cảnh Vân, nhìn hắn đang định chạy sang chỗ mình, nàng lập tức quát lớn ngăn cản:"Những thứ này là nhắm đến ngươi."
Chân của Lý Cảnh Vân như bị chôn chặt tại chỗ, tiến không được mà lui cũng không xong, trong lúc nhất thời, hắn vẫn không biết nên làm thế nào cho phải.
"Tiểu nha đầu quả nhiên rất thông minh." Giọng nói khàn khàn lần nữa vang lên, Lý Cảnh Vân và Đỗ Nhược đều nhận ra giọng nói này với giọng nói khi ở ngoại ô thành Vĩnh An là một.
"Nếu ngươi đã biết người ta muốn nhắm đến là ai thì mau chóng rời đi, đừng xen vào chuyện của ta." Giọng nói lần nữa vang lên, lưỡi dao xung quanh cũng nhanh chống tan rã.
Lý Cảnh Vân vội vã chạy đến đỡ lấy Đỗ Nhược đang lảo đảo phía trước. Đỗ Nhược cũng không phản kháng, nàng đã hao tốn khá nhiều sức lực để đối phó với những lưỡi dao hình thành từ âm khí dày đặc kia, bây giờ cả người có chút chống đỡ không nổi.
"Ngươi tại sao phải làm vậy?"
"Ngươi cũng biết yêu ma như chúng ta tu luyện âm khí là chính, nhưng cũng vì là âm nên khi độ kiếp rất dễ bị lôi kiếp mang tính dương cương đánh thành cát bụi, vì thế ta phải tìm cách thoát qua trận kiếp nạn này, mà hắn, chính là người ta cần. Chúng ta và ngươi trước nay nước sông không phạm nước giếng, chuyện này ngươi tốt nhất không cần xen vào."
"Vậy tại sao ngươi không trực tiếp bắt hắn mà lại làm nhiều điều dẫn dụ hắn đến nơi này?" Đỗ Nhược nhíu mày, tiếp tục hỏi, mà đây cũng là điều mà Lý Cảnh Vân nghi hoặc nhất.
Hắn ta không tiếp tục giải thích, mà bật cười to, âm thanh vang vọng khắp nơi:"Ta vì nhìn ra ngươi cũng từng là một đóa hoa cực khổ thành người mới nhắc nhở ngươi vài câu, nếu ngươi đã khăng khăng một mực muốn chết cùng hắn thì cũng đứng trách ta."
Hắn ta vừa dứt lời, xung quanh bỗng nổi gió to cuốn theo tiếng xào xạo va chạm của cành lá cùng đất bụi. Lý Cảnh Vân cùng Đỗ Nhược còn chưa kịp phản ứng thì hàng loạt tiếng xé gió liên tiếp vang lên, thân mình Đỗ Nhược hơi lảo đảo, chân còn chưa đứng vững đã bị Lý Cảnh Vân đẩy qua một bên. Trong khoảnh khắc ngã xuống, nàng thấy một loạt lưỡi dao sắc bén hướng đến chỗ của Lý Cảnh Vân, cũng chính là chỗ của nàng lúc trước mà bay đến, trong lúc gấp gáp, Đỗ Nhược lập tức ném mạnh kiếm trên tay về phía lưỡi dao đang gào thét bay về phía Lý Cánh Vân.
Cùng lúc đó, trên người Lý Cảnh Vân đột nhiên xuất hiện một luồng sáng màu vàng mang theo tiếng rồng ngâm mà cuốn lấy từng lưỡi dao một, những lưỡi dao đó khi gặp luồng sáng này lập tức tan biến không dấu vết. Trong ánh sáng màu vàng kim chói mắt kia, Đỗ Nhược nghe thấy tiếng gào thét tràn ngập đau đớn cùng tuyệt vọng của âm thanh lúc nãy. Nàng khẽ rùng mình, hai luồng năng lượng đang đồng thời bộc phát kia nàng đều không chống lại nổi.
Lúc Đỗ Nhược lấy lại tinh thần, đừng nói là lưỡi dao hình thành từ âm khí, ngay cả ảo trận cũng không dấu vết mà biến mất, tuy nhiên nàng cũng không có chút vui vẻ nào mà vội vã chạy lại chỗ Lý Cảnh Vân.
Hai mắt Lý Cảnh Vân nhắm chặt, cả người nằm trên đất đầy bụi bẩn, trên cánh tay còn có một vết máu kéo dài đầy chói mắt.
Đỗ Nhược hoảng hốt, hắn là vì cứu nàng nên mới bị thương. Trong lòng nàng nhất thời trăm vị pha trộn, phức tạp đến mức ngay cả bản thân nàng cũng không rõ cảm xúc lúc này của mình tên gọi là gì. Ngay lúc này đây, chính Đỗ Nhược cũng quên mất, nếu không phải vì Lý Cảnh Vân thì nàng cũng chẳng phải đến nơi này để rồi lâm vào nguy hiểm.
"Ngươi không sao chứ?"
Lý Cảnh Vân nhìn gương mặt đang lo lắng của Đỗ Nhược, trong lòng không khỏi vui vẻ, lần này bị thương, tuy rất đau, nhưng mà cũng rất đáng.
"Ta không sao. Còn nàng?"
Đỗ Nhược lắc lắc đầu, luống cuống đỡ Lý Cảnh Vân ngồi dậy. Lý Cảnh Vân nhíu mày, cố gắng chịu cơn đau từ vết thương sâu nơi cánh tay. Đỗ Nhược nhìn hắn, hàng mi khẽ rũ:
"Xin lỗi..." Nếu không phải vì muốn cứu nàng, hắn cũng sẽ không bị thương.
Lý Cảnh Vân sửng sốt, hắn không ngờ nàng lại nghiêm túc xin lỗi hắn, trong lúc nhất thời, hắn cũng chẳng biết trả lời thế nào, chỉ có thể mím môi cúi đầu tránh ánh mắt của Đỗ Nhược. Lúc đó hắn cứu nàng, cũng chỉ là trong vô thức, ngay cả nghĩ cũng chưa nghĩ thì đã đẩy nàng sang một bên, thoát khỏi tầm ngắm của những lưỡi dao lạnh lẻo kia.
"Cảnh Vân..." Trong lúc cả hai bối rối, đằng xa bỗng truyền đến tiếng gọi dịu dàng mềm mại xen lẫn run rẩy cùng vui sướng. Đỗ Nhược cùng Lý Cảnh Vân giật mình nhìn về nơi phát ra âm thanh. Đó là một nữ tử váy hồng nhạt, gương mặt trắng bệch nhưng cũng không che giấu được vẻ đẹp khuynh thành của nàng ta. Nàng ta đứng cách hai người Đỗ Nhược không xa, thân mình yểu điệu hơi run rẩy tựa vào một gốc cây, trong ánh mắt vui vẻ thoáng chút lo lắng bất an và dường như còn có một chút... căm giận.
Đỗ Nhược xoay đầu nhìn Lý Cảnh Vân, thấy hắn đang bình tĩnh nhìn nàng ta, sau đó vươn tay vẫy nàng ta đến bên cạnh mình. Đỗ Nhược không dấu vết thu lại tay đang đỡ hắn, nàng nghĩ, mình biết người vừa đến là ai rồi. Nàng ta chẳng ai khác chính là vị hôn thê của Lý Cảnh Vân, người mà nàng và hắn đang tìm kiếm.
"Lam Lam, nàng không sao chứ?"
Nữ tử được gọi là Lam Lam lập tức thế chỗ Đỗ Nhược mà đỡ lấy Lý Cảnh Vân, nghe hắn hỏi thì lập tức lắc lắc đầu, nhưng hai tay đang dìu đỡ Lý Cảnh Vân lại run rẩy kịch liệt.
Đỗ Nhược bên cạnh bỗng nhiên thấy mình thật thừa thảy, nàng chậm rãi di chuyển cách xa hai người một chút, sau đó nhặt lên thanh kiếm vẫn luôn bị nàng bỏ quên một bên. Ngón tay dính tro bụi cùng máu nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi kiếm, nàng thấp giọng thì thầm:
"Nhìn hắn và nàng ta, ta bỗng nhiên thấy thật ghen tỵ." Cũng không biết ghen tỵ về điều gì, nàng chỉ là cảm thấy trong lòng mình dâng lên loại cảm giác này mà thôi, còn ghen tỵ với nữ tử kia, hay ghen tỵ vì hai người cuối cùng cũng tương phùng cùng một chỗ thì chính nàng cũng chẳng rõ.
Thanh kiếm trong tay nàng đột nhiên run lên, tuy rằng chỉ trong chớp nhoáng nhưng Đỗ Nhược cũng rõ ràng cảm nhận được sự khác thường của thanh kiếm trên tay mình.
"Đây... là sao?" Không cần máu của nàng, thanh kiếm vẫn tự động thức tỉnh? Nhưng còn chưa để Đỗ Nhược kịp suy nghĩ, cách nàng không xa bỗng nhiên phát ra một luồng âm khí dày đặc, Đỗ Nhược hoảng hốt xoay người chạy nhanh về phía Lý Cảnh Vân, nơi phát ra âm khí, đúng là chỗ của hắn vẫn đang ngồi lúc nãy.
Thân thể Lam Lam lúc này được bao trùm bởi một vòng khói đen lạnh lẻo, trong lòng Đỗ Nhược lập tức vang lên một hồi chuông cảnh báo, nhanh chóng lao nhanh về phía Lý Cảnh Vân, trong lúc cơ thể di chuyển còn không quên dùng kiếm cắt một đường trên tay mình, máu trên tay lập tức bay tứ tung trong không khí kéo thành từng sợi tơ đỏ mỏng manh rồi đan thành một chiếc lưới hướng về phía Lam Lam. Cùng lúc đó, từ miệng Lam Lam bỗng thét ra một tiếng gào đau đến tê tâm phế liệt, tiếng gào ẩn chứa tuyệt vọng khôn cùng khiến cho Đỗ Nhược cũng phải chùn chân, hai mắt mở to nhìn cảnh tượng trước mắt.
Từ trên người Lý Cảnh Vân đang nhắm chặt hai mắt bỗng xuất hiện một hư ảnh hình rồng vô cùng to lớn, cái đuôi của nó đang cuốn chặt lấy Lam Lam, từng chút từng chút một siết chặt, cả cơ thể của Lam Lam dần dần mờ ảo, sau đó hóa thành một nhánh hoa đào màu đen. Đỗ Nhược lúc này đột nhiên bình tĩnh dị thường, nàng nhanh chóng dùng kiếm chặt đứt đoạn đào đang siết chặt lấy Lý Cảnh Vân, đồng thời kéo Lý Cảnh Vân nhanh chóng lùi về phía sau, chỉ tiếc Đỗ Nhược không đủ nhanh, lúc nàng vừa đỡ được Lý Cảnh Vân đứng dậy, thì nhánh đào đang bị đuôi rồng siết chặt lập tức hóa thành một màn sương đen bao trùm lấy hai người, Đỗ Nhược chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, sau đó ý thức cũng dần tan rã mà ngất đi, trước lúc ngất đi, nàng còn mơ hồ nghe thấy trong đầu mình truyền đến một đoạn âm thanh trong trẻo của nữ tử, nàng ta đang khóc...
"Ta vốn là Đào Yêu được tu luyện mấy trăm năm, vì lo lắng tính mạng của phụ thân mới đến tìm hắn hóa giải lôi kiếp, nhưng hắn lại có chân long hộ mạng, ta chỉ có thể âm thầm đóng giả người khác tiếp cận hắn, dẫn dụ hắn, nhưng rồi, tâm của ta lại bị hắn đoạt... Ta vốn dĩ chỉ muốn biết trong lòng hắn có ta không mới bày ra màn bắt cóc này... Nhưng hắn đã giết phụ thân ta, ta không thể... tha thứ hắn..."Âm thanh kia dường như còn nói điều gì nữa, nhưng chỉ tiếc, Đỗ Nhược đã không chống đỡ được mà ngất đi.
Lúc hai người tỉnh lại thì đã là hoàng hôn ngày hôm sau. Đỗ Nhược là người tỉnh lại đầu tiên, nàng nhìn Lý Cảnh Vân, thấy sắc mặt hắn ngoại trừ có chút tái cùng vết thương cũ trên cánh tay thì cũng không có gì nghiêm trọng mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó lại cẩn thận lấy khăn tay trong vạt áo của mình thay hắn băng bó vết thương, nhưng cũng đúng lúc này, nàng phát hiện trên cổ tay mình có một đường tơ mỏng màu đen ăn sâu vào da thịt, Đỗ Nhược lặng đi một lát, sau đó kéo tay Lý Cảnh Vân quan sát, khi nàng nhìn thấy một đường tơ mỏng màu đen chẳng khác gì của mình trên tay hắn, Đỗ Nhược bất đắc dĩ thở dài, xem ra nữ tử Đào Yêu Lam Lam kia quả thật muốn đưa họ vào chỗ chết, dùng sinh mạng của bản thân mình mà phát ra lời nguyền trên người bọn họ.
Lúc Lý Cảnh Vân tỉnh lại vẫn không nói lời nào, dường như hắn cũng đã thông suốt mọi chuyện. Vị hôn thê Lam Lam của hắn có lẽ rất lâu về trước đã không còn trên nhân thế, vị hôn thê vẫn luôn bên cạnh hắn chẳng qua chỉ là một Đào Yêu đóng giả, còn vị hộ vệ kia, có lẽ cũng chẳng cần phải tìm nữa rồi. Cuối cùng, Đỗ Nhược thở dài, kể lại chuyện lời nguyền của Đào Yêu cho hắn nghe.
"Chúng ta tiếp theo nên làm gì?" Lý Cảnh Vân nghe xong, cũng không tỏ vẻ lo lắng, chỉ bình tĩnh nhìn Đỗ Nhược.
Đỗ Nhược trong lòng âm thầm tán thưởng, chậm rãi nói từng chữ một:"Đến Trúc Vân đình trên đỉnh Mai Sơn tìm vị cao tăng kia." Không phải Đỗ Nhược không muốn nói rõ danh tính của vị cao tăng ở Trúc Vân đình, mà là ngay chính nàng cũng không biết vị cao tăng lừng danh thiên hạ đó tên gọi là gì...