Cỏ Đoạn Trường

Chương 8

Ngoại Truyện.

Duyên kiếp này, tình kiếp sau,

Tình không đổi, duyên chưa dứt

Tương tư dẫn lối, chờ hoa nở

Mấy dặm đào rơi, mấy dặm máu...

Dọc theo hướng Bắc, vượt qua ngàn dặm sa mạc ngoài biên giới của nước Lâm La chính là nơi cực Bắc xa xôi.

Cực Bắc quanh năm giá lạnh, từng dãy núi tuyết kéo dài liên miên không dứt. Nhưng ít có ai biết được, phía trung tâm của những dãy núi tuyết này lại là một mảnh đào viên quanh năm hoa nở ngát hương, khí hậu mát mẻ thoải mái. Mà sở dĩ nơi này xuất hiện một nơi kỳ lạ như thế, không thể không nhắc đến Cửu Tiểu Hồ, chủ của Họa Giới Đào Viên – cũng chính là tên mảnh đào viên khiến người kinh ngạc nơi cực Bắc.

Cửu Tiểu Hồ là hồ ly tu luyện hơn ngàn năm, vốn dĩ đã có thể hóa thân thành người, nhưng trăm năm trước, khi chuẩn bị độ kiếp hóa thân, nàng lại gặp nạn, độ kiếp thất bại, không những không thể hóa thành người mà còn bị đánh về hình dạng hồ ly nhỏ. Cửu Tiểu Hồ cũng vì thế mà bị đồng bọn cùng thời chê cười, chỉ có thể ngậm đắng rời đi mảnh đất của tộc Hồ Tiên mà một đường hướng về Bắc.

Lúc nàng đi gần đến cực Bắc, bầu trời vốn dĩ luôn trong xanh đột nhiên kéo mây đen vần vũ, sấm chớp rạch ngang bầu trời, chỉ trong thoáng chốc, mưa rơi như trút nước. Cửu Tiểu Hồ kinh ngạc đến ngẩn người, chỉ có thể ngơ ngác đứng giữa vùng cát rộng lớn, mặc cho mưa ướt đẫm bộ lông trắng mềm mại của mình.

Một khắc trôi qua, nàng khẽ di chuyển hai chân trước, chín cái đuôi màu trắng không tiếng động xuất hiện, chín chiếc đuôi dần kéo dài, lông bù xù trắng như tuyết khẽ vung vẫy giữa không trung.

Nếu bây giờ có người ở đây, chắc chắn sẽ rất kinh ngạc và buồn cười. Kinh ngạc vì sự xuất hiện của Cửu Vĩ Hồ trong truyền thuyết, mà buồn cười, là vì con Cửu Vĩ Hồ kia đang múa, những điệu múa mềm mại của một nữ tử, nhưng lại trong thân xác hồ ly bé nhỏ, cảm giác này, cảnh tượng này, thật sự khó lòng diễn tả.

Mưa càng rơi càng nặng hạt, Cửu Tiểu Hồ vẫn không chút để ý mà chìm vào điệu múa của bản thân. Đây là nàng lúc trước tình cờ học được, vốn dĩ định sau khi hóa thành hình người sẽ múa thử một lần, nhưng cuối cùng lại không có cơ hội.

Nhưng thật ra, mưa lớn thì có lớn, nhưng nếu để ý kỹ, khi những hạt mưa sắp chạm vào người hồ ly nhỏ đang uyển chuyển múa kia thì đều không tiếng động bị thổi bay về hướng khác, mà nguyên nhân không phải ai khác chính là Cửu Tiểu Hồ.

Cửu Tiểu Hồ chính là một trong những hồ ly có thuộc tính "Phong" nằm ngoài ngũ hành. Thuộc tính này không phải hiếm, nhưng người có thể dùng hơn ngàn năm luyện ra cửu vĩ thì có thể đếm được trên đầu ngón tay. Phong, vô hình nhưng lại hữu hình, vô sắc nhưng lại hữu sắc. Muốn nắm bắt được nó, nói khó không khó, nhưng nói dễ cũng chẳng dễ.

"Hồ ly nhỏ thật đáng yêu."

Tiếng cười khẽ trầm ấm đột nhiên truyền đến bên tai, Cửu Tiểu Hồ rùng mình, chân hụt một bước, cả người lập tức té nhào cuộn tròn trên mặt cát đã ẩm ướt khiến bộ lông trắng mượt dính đầy bụi cát.

"A, sao lại không cẩn thận như thế?" Tiếng nói đó lại một lần nữa vang lên, là giọng nam, rất gần nhưng cũng như rất xa, thật sự khiến nàng không đoán nổi.

Cửu Tiểu Hồ ngơ ngác xoay người đứng dậy, thu hồi lại chín cái đuôi của mình rồi đưa đôi mắt đen láy tìm kiếm xung quanh.

Hồi lâu sau, nàng vốn dĩ đang định bỏ cuộc rời đi thì không gian trước mắt đột nhiên xao động, lông trên người nàng đều dựng đứng, cảnh giác nhìn về phía đó, chỉ thấy giữa khoảng không trống trãi, một bóng người dần dần hiện rõ. Y phục trắng như tuyết, tay cầm quạt gỗ đề thơ khẽ phe phẩy, tóc dài búi cao bằng trâm ngọc, gương mặt tựa điêu khắc, mày kiếm mắt phượng, phong lưu, phóng khoáng, sắc bén hội đủ, đúng là một nam tử hiếm gặp trên đời.

Nam tử cười khẽ, khom lưng dùng quạt gỗ đặt dưới cầm nàng, khẽ nâng khiến nàng nhìn thẳng vào mắt hắn:

"Bỏ cuộc nhanh như vậy." Rõ ràng là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại như khẳng định đây là đúng.

Cửu Tiểu Hồ dùng vuốt đẩy quạt của hắn sang một bên, chậm rãi lùi về phía sau, ánh mắt hướng về hắn vẫn ẩn đầy cảnh giác.

"Không cần dùng ánh mắt như nhìn kẻ thù mà nhìn ta. Cơn mưa lúc nãy là do ta mà thành, nếu không có ta, nàng cũng không được thỏa thích nhảy múa dưới mưa như vậy đâu." Hắn cười khẽ, thân hình chợt lóe, Cửu Tiểu Hồ đã nằm trong vòng tay của hắn:"Như vậy chẳng phải nàng nên cảm tạ ta sao? Hồ ly nhỏ?"

Cửu Tiểu Hồ kinh ngạc nhìn nam tử, cơn mưa đột ngột lúc nãy là do hắn tạo nên? Nghe sao có chút không đáng tin vậy?

Nam tử nhìn ánh mắt nghi ngờ của hồ ly nhỏ trong lòng mình cũng không tức giận, hắn vươn tay xoa xoa đầu hồ ly, cười khẽ:"Không cần nghi ngờ, là ta nhàm chán nên tìm chút việc làm thôi."

Lời của nam tử, Cửu Tiểu Hồ cũng chẳng tin mấy, nàng không yên lòng giãy dụa cố thoát khỏi vòng tay của nam tử, chỉ tiếc, cho dù nàng cố gắng thế nào thì cũng không thể thành công, chỉ đành trơ mắt nhìn bàn tay to lớn kia không ngừng xoa xoa bộ lông mềm mượt của mình từ đầu đến đuôi.

"Ta biết nàng có thể nói tiếng người."

Nam tử đột nhiên bật ra lời này, Cửu Tiểu Hồ lập tức ngừng vùng vẫy, hai chân trước tóm lấy tay nam tử, hơi nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn:

"Ngươi tại sao lại biết?" Theo lý mà nói, chưa hóa thành thân người thì chưa thể nói chuyện, nhưng lần độ kiếp hóa người của Cửu Tiểu Hồ lần đó tuy thất bại, những cũng không phải thất bại hoàn toàn, vì nàng không thể thành công hóa người, nhưng nàng lại có thể mở miệng nói chuyện như người.

Nam tử không trả lời nàng, nhưng lại ôm lấy nàng mà hướng về phía Bắc rời đi. Cửu Tiểu Hồ sửng sốt, lập tức dùng sức muốn nhảy khỏi cái ôm của hắn, nhưng lại bị bắt trở về.

"Ngoan ngoãn một chút. Không phải nàng muốn đến cực Bắc sao? Ta biết hồ ly như nàng ưa lạnh, đặc biệt là nàng, lại càng chán ghét nơi sa mạc nóng nực này. Ở đây lâu như vậy, nàng chắc chắn đã tiêu hao không ít tu vi để xua nóng rồi, chi bằng để ta giúp nàng một tay."

Cửu Tiểu Hồ trong lòng kinh ngạc không thôi. Người này dường như rất hiểu rõ về hồ ly, nói đúng hơn là hiểu rõ về nàng. Nhưng mà, trong trí nhớ của nàng, thật sự chưa từng có sự xuất hiện của nam tử này. Cửu Tiểu Hồ cẩn thận quan sát nam tử, càng nhìn, trong lòng nàng lại càng thêm mơ hồ. Lúc đầu thì quả thật cảm thấy chưa từng quen biết, nhưng nhìn một hồi, lại cảm thấy cả hai như đã từng gặp mặt. Cái loại cảm giác quái quỷ này thật sự khiến đầu nàng rối tung lên, thật là loạn.

Cửu Tiểu Hồ buồn bực liếc mắt nhìn về phía trước, xác định nam tử đúng là không nhanh không chậm hướng về nơi cực Bắc mà đi, nàng mới yên lòng cuộn tròn mình trong vòng tay của hắn, lặng lẽ khép lại hai mắt. Còn vì sao nam tử rõ ràng có tu vi cao như vậy lại không dùng đến để có thể nhanh tới nơi mà lại biến ra một tầng ánh sáng bảo vệ cả hai rồi chậm rãi đi từng bước thì Cửu Tiểu Hồ cũng chẳng quan tâm.

Thời gian chậm rãi trôi qua, cũng chẳng biết đã bao lâu, Cửu Tiểu Hồ buồn bực chớp chớp mắt, nàng vẫn chưa ngủ tròn giấc, nhưng cảm giác bộ lông mềm mượt của mình cứ bị người khác sờ sờ kéo kéo thật sự chẳng hay ho gì.

"Tỉnh rồi sao?" Tiếng cười khẽ vang trên đỉnh đầu, đồng thời cái đuôi xù lông lại bị người kéo lấy. Cửu Tiểu Hồ lười biếng liếc mắt nhìn người đang ôm mình, trong lúc đó cũng không quên thu lại đuôi rồi cẩn thận dùng hai vuốt trước ôm chặt vào lòng.

Nam tử bị hành động này của hồ ly nhỏ làm cho càng thêm vui vẻ, khóe miệng càng nhếch lên cao, trong đáy mắt cũng chứa đầy dịu dàng.

"Chúng ta đến trung tâm cực Bắc rồi."

Cửu Tiểu Hồ ngơ ngác nhìn xung quanh, quả nhiên đều là một màu băng tuyết, hèn chi lại cảm thấy thoải mái đến vậy.

"Tiếp theo nàng định làm gì?" Nam tử cúi đầu, chăm chú nhìn Cửu Tiểu Hồ.

Cửu Tiểu Hồ nghe hắn hỏi, ngơ ngác lắc lắc cái đầu nhỏ:

"Không biết."

Nam tử bất đắc dĩ cười:

"Vậy tại sao nàng lại muốn đến nơi này?"

Cửu Tiểu Hồ nghiêng đầu, hai vuốt vô định cào cào tay áo của hắn:

"Nơi này không có ai."

Nam tử đột nhiên im lặng. Cửu Tiểu Hồ chớp chớp mắt nhìn nam tử, trong ánh mắt luôn ngập ý cười kia thoáng một tia đau lòng khiến nhịp tim của nàng bất giác gia tốc. Hắn đau lòng? Vì cái gì lại đau lòng.

"Nàng khiến ta thật đau lòng."

Cửu Tiểu Hồ hoảng hốt. Hắn đau lòng... là vì nàng?

Nam tử siết chặt vòng tay, lần này Cửu Tiểu Hồ không giãy dụa muốn trốn như lúc trước nữa, vì nàng vẫn còn chìm trong cảm giác hốt hoảng kỳ lạ.

"Sau này... ta sẽ không để bất kỳ ai làm thương tổn nàng nữa."

Cửu Tiểu Hồ vốn vừa lấy lại tỉnh táo, nghe hắn nói xong lời này lại trực tiếp tiến vào tình trạng ngây ngẩn. Hắn nói vậy là có ý gì? Hắn dường như rất hiểu nàng nhỉ? Hắn và nàng... lúc trước từng có quen biết sao? Nàng rõ ràng... không nhớ gì cả, một chút cũng không có ấn tượng."

Nam tử thả lỏng vòng tay, chỉ về phía trước mặt mình:

"Bắt đầu từ nơi này đi, nơi này sẽ là nhà của chúng ta."

Cửu Tiểu Hồ mơ hồ càng thêm mơ hồ, từng lời nói, từng câu chữ của hắn nàng đều nghe hiểu, nhưng nàng lại không nghĩ ra tại sao mọi chuyện lại diễn biến thành như vậy?

Hồ ly nhỏ cứ như thế ngây ngốc mơ hồ bị xếp vào vị trí người nhà của nam tử xa lạ vừa gặp không lâu, ngay cả một chút phản đối cũng không có.

Nam tử cười dịu dàng, đặt nàng xuống mặt tuyết trắng xóa:

"Nàng chờ một chút, ta lập kết giới. Ta biết nàng chịu được lạnh, nhưng ta lại không thể..."

Cửu Tiểu Hồ liếc mắt nhìn hắn. Không thể chịu mà còn ngây ngốc đứng nơi này lâu như vậy? Còn muốn ở lại nơi này xây nhà. Hắn bị ngốc sao?

Nam tử dường như hiểu được suy nghĩ của nàng, hắn vừa vung tay lập kết giới, vừa không nhanh không chậm trả lời:

"Còn không phải vì nàng chọn nơi này sao?"

Quá nhiều lần bị lời nói của hắn làm cho kinh ngạc hoảng hốt, lần này Cửu Tiểu Hồ đã bình tĩnh hơn nhiều, nàng không đáp lời mà chăm chú nhìn từng luồng sáng phát ra từ tay hắn bao trùm lấy mấy dãy núi xung quanh, sau đó, điều thần kỳ đã diễn ra, xung mấy dặm nơi băng tuyết cực lạnh thế nhưng dần trở nên ôn hòa mát mẻ hơn, tựa như được bao phủ bởi gió xuân, vô cùng thoải mái. Cửu Tiểu Hồ dùng đuôi quấn lấy thân mình, trong lòng cũng rõ người trước mắt tu vi thật sự mạnh hơn nàng không chỉ một, hai lần, mà là rất rất nhiều lần.

Tuyết dưới mặt đất bắt đầu tan rã, lộ ra mặt đất đã rất lâu không thấy ánh mặt trời, trên những dãy núi xung quanh cũng bắt đầu xuất hiện thác nước, vô cùng hùng vĩ, vô cùng đẹp mắt.

"Nếu như có thêm vài cây mai thì tốt rồi, mai trắng trong tuyết, thật sự càng thêm hoàn hảo, ừm, còn phải có thảm cỏ xanh mượt nữa." Cửu Tiểu Hồ không nhịn được lẩm bẩm.

Bóng lưng nam tử dường như cứng lại, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, ngay cả Cửu Tiểu Hồ cũng không kịp nhận ra.

"Nàng muốn mai trắng sao? Ta không có, ta trồng đào nhé?"

Tuy rằng nàng không thích hoa đào cho lắm, nhưng miễn cưỡng cũng chấp nhận được. Dù sao thì nàng cũng không phải làm gì.

Kết giới lập xong, nơi này rất nhanh đã thành hình, ngay cả nhà cũng đã xây, Cửu Tiểu Hồ không ngừng cảm thán trong lòng, trên đường nhặt được một người như thế này quả thật quá may mắn.

Nam tử mệt mỏi kéo Cửu Tiểu Hồ vào lòng:

"Hồ ly nhỏ, mau tiếp sức mạnh cho ta đi."

Cửu Tiểu Hồ mặc kệ hắn, dù sao từ khi gặp hắn, bị hắn ôm qua không biết bao nhiêu lần, sớm cũng quen rồi.

"Này, đến giờ ta vẫn chưa biết tên ngươi."

Nam tử vốn dĩ đang bày ra bộ dáng mệt mỏi, vừa nghe lời nói của nàng thì lập tức tràn đầy sức sống, hai mắt sáng rực nhìn nàng:

"Ta tên là Thương Nguyệt, đây là nghĩa phụ đặt cho ta, rất hay phải không?"

Hay hay không thì nàng không biết, nhưng mà hai chữ "nghĩa phụ" này lại làm nàng chú ý. Tại sao không phải là phụ thân hay mẫu thân mà là nghĩa phụ?

Nhưng cũng chẳng cần Cửu Tiểu Hồ hỏi thì Thương Nguyệt đã tự mình kể lại tất cả cho nàng nghe.

"Ta cũng giống như nàng, là tu luyện thành tiên, nhưng ta lại may mắn hơn, được nghĩa phụ thu nhận. Nghĩa phụ ta chính là Long Vương của phương Bắc này đấy."

Cửu Tiểu Hồ gật gật đầu xem như đã hiểu.

Thương Nguyệt nhíu mày, trong mắt thoáng chút không vui.

Thấm thoát thời gian hai người ở chung cũng đã nửa năm. Mà "nhà" của cả hai đã trở thành một nơi đẹp như tranh như họa, thác nước hùng vĩ, đào trải mấy dặm, núi tuyết bạc ngàn, mà nơi này cũng được Cửu Tiểu Hồ đặt cho một cái tên khá là nên thơ nên mộng: Họa Giới Đào Viên.

Cửu Tiểu Hồ vẫn cứ tưởng hai người sẽ mãi sống cùng một nơi, dĩ nhiên là tách biệt hai khu nước sông không phạm nước giếng như trước giờ, nhưng bỗng dưng một ngày, Thương Nguyệt bảo muốn nàng gả cho hắn làm nương tử. Cửu Tiểu Hồ lúc đó bị lời nói của hắn làm cho ngây ra một hồi, sau đó mới bình tĩnh liếc hắn một cái, thản nhiên nói:

"Trừ khi ngươi làm mấy dặm hoa đào nơi này cùng lúc bừng nở trong bảy ngày, không thì đừng mơ tưởng đến chuyện ta gả cho ngươi."

Thương Nguyệt lúc đó chỉ lẳng lặng nhìn nàng, sau đó xoay lưng rời đi. Cửu Tiểu Hồ nhìn theo bóng lưng hắn, bỗng nhiên cảm thấy rất khó chịu, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều, cuộn tròn dưới gốc đào mà thiếp đi. Nàng biết điều kiện mà mình đưa ra vốn không thể thực hiện được. Ở nơi cực Bắc lạnh giá này, giữ cho nhiệt độ ôn hòa thế này đã khó, trồng đào thành cây lại càng khó, huống chi là cùng lúc khiến mấy dặm hoa đào ở đây điều nở rộ. Cho dù tu vi của Thương Nguyệt có cao, thì cũng chưa đến mức độ nghịch thiên như vậy, cùng lúc có thể đảm nhận mấy trọng trách.

Nhưng mà khi Cửu Tiểu Hồ tận mắt nhìn thấy mấy dặm hoa đào cùng lúc nở rộ bảy ngày liền, nàng biết mình sai rồi.

Sự cố chấp cùng kiên định của Thương Nguyệt khiến nàng rung động nhưng cũng đồng thời làm cho nàng không ngừng hoang mang.

Nàng và hắn... dường như mới quen biết không bao lâu. Thật ra nửa năm nay, thỉnh thoảng Cửu Tiểu Hồ cũng cố gắng nhớ lại xem mình có từng gặp qua Thương Nguyệt hay không, nhưng cho dù có nghĩ nát óc, nàng vẫn không tìm ra gương mặt của hắn trong trí nhớ của mình, vì vậy nàng cũng chỉ nghĩ, có lẽ mình tưởng tượng quá nhiều mà thôi.

Cửu Tiểu Hồ nhìn bóng dáng Thương Nguyệt lặng lẽ đứng dưới gốc đào nở rộ, khẽ cất tiếng gọi hắn:

"Thương Nguyệt..."

Thương Nguyệt nhìn nàng, cười rộ lên, trong đáy mắt đều là tình cảm khó che đậy:

"Ta làm được rồi."

Cửu Tiểu Hồ lập tức nhận ra điều bất thường, giọng nói y suy yếu đến mức gần như nói không thành lời, nếu không phải tai nàng thính thì có lẽ đã không nghe thấy. Nàng nhảy vài cái tiến lại gần Thương Nguyệt, nhìn sắc mặt tái nhợt không chút máu cùng đôi môi khô nứt trắng bệch của hắn, trong lòng nàng bắt đầu sợ hãi. Chỉ là còn chưa kịp hỏi gì, người kia đã bị bao bọc bởi một luồng ánh sáng trắng bạc, sau đó nơi hắn đứng chỉ còn lại một nhánh đào trơ trội. Gần như ngay tức khắc, trong đầu Cửu Tiểu Hồ cũng có thêm một đoạn ký ức xa lạ mà quen thuộc.

Năm đó Cửu Tiểu Hồ độ kiếp thất bại, không thể hóa thành hình người.

Năm đó mai trắng không nở, tuyết phủ dày một vùng.

Năm đó Cửu Tiểu Hồ chôn mình dưới tuyết, lặng lẽ rơi lệ.

Năm đó, nghĩa tử của Long Vương nơi phương Bắc là Đào Tiên – Thương Nguyệt đang lịch kiếp ở nhân gian.

Năm đó hắn từ một vương gia cao quý vì gian thần hãm hại mà trở thành nghịch thần tặc tử mưu đồ giết vua đoạt vị.

Được thị vệ một lòng trung thành cứu đi, hắn mang theo một thân thương tích, y phục rách nát dơ bẩn mà chạy trốn.

Tuyết như cánh hoa lạnh lẻo không ngừng nhảy múa trong gió lạnh.

Bước chân của hắn dần trở nên hỗn loạn nặng nề, vết máu kéo dài trên nền tuyết trắng phía sau.

Tiếng thở dốc đứt quãng càng thêm trầm trọng, ý thức trở nên mơ hồ, trước mắt hoá thành bóng đêm dày đặc, cả người hắn nhanh chóng ngã vùi trong lớp tuyết dày.

Cùng lúc đó, Cửu Tiểu Hồ bị âm thanh nặng nề lay tỉnh khỏi bi thương cùng đau đớn.

Nàng khẽ cử động thân thể, lớp lông trắng hoà cùng màu tuyết khẽ run rẩy, lớp tuyết phủ trên người dần dần rơi xuống đất lộ ra chín cái đuôi mượt mà. Đôi mắt đen láy của nàng chăm chú nhìn về phía hắn như đang suy nghĩ.

Năm đó, giữa rời đi và ở lại, Cửu Tiểu Hồ chọn ở lại, dùng đuôi của mình vì hắn mà sưởi ấm, dùng tiên đan của mình mà kéo lại mạng của hắn.

Đợi đến khi yêu đan chửa lành vết thương của hắn, nàng lấy lại tiên đan rồi lẳng lặng rời đi.

Năm đó, hắn mơ một giấc mơ dài. Lúc tỉnh lại, đông đã qua, mặt trời ấm áp sưởi ấm vạn vật, muôn hoa nở rộ đón xuân, đẹp đến say lòng.

Nhưng trong lòng hắn lại trở nên trống rỗng. Hắn ngơ ngác nhìn tay mình, cảm giác ấm áp mềm mại như vẫn còn đó.

Là ai?

Ai đã cứu hắn giữa trời đông giá lạnh? Là ai đã vô tình... chiếm lấy tim hắn?

Năm đó, cả hai lần đầu gặp gỡ, đều là lúc bi thương đau đớn nhất, đều là lúc trái tim mềm yếu nhất.

Mà sau đó, khi Thương Nguyệt lịch kiếp trở về, cũng không dùng vong tình, mà một đường đi tìm Cửu Tiểu Hồ, lẳng lặng dõi theo từng bước chân của nàng. Khi nàng bị những hồ tiên khác bắt nạt, hắn sẽ đợi nàng rời đi, sau đó tìm từng tên một mà dạy dỗ một trận. Khi nàng không chịu nổi mà rời đi, hắn cũng chỉ lặng lẽ theo sau bước chân của nàng, tận đến khi nhìn thấy nàng mệt mỏi giữa sa mạc nóng nực, hắn mới không kìm được mà tạo ra một trận mưa giữa sa mạc, rồi cũng nhân lúc đó mà làm quen nàng.

Sau đó vì biết nàng thích hoa, lại biết nơi này khó mà trồng được hoa, hắn không chút nhăn mặt mà dùng máu huyết của mình làm hạt vun trồng, rồi lại vì một câu nói của nàng mà hy sinh toàn bộ tu vi để đổi lấy bảy ngày hoa đào nở rộ.

Cửu Tiểu Hồ nhìn từng hình ảnh chậm rãi lướt qua trong đầu, khóe mắt không nhịn được mà rơi lệ, trên đời này, có một người, yêu nàng, yêu đến ngu ngốc.

Cảm ơn các bạn đã theo dõi. Các bạn đón xem truyện tiếp theo của mình nhé:

Duyên Mộng Phù Sinh.

Dung nhan nàng như họa

Giá y đỏ thẫm kiêu sa

Cũng không đổi được tâm chàng

Một hồi mộng phù sinh

Say sưa mãi không tỉnh.

Tuyết rơi chôn vùi tiếng nức nở

Lời tương tư cứ mãi giữ trong lòng

Một đời hứa hẹn tựa hoa tuyết

Đến nhẹ nhàng rồi tan biến giữa đất trời.

Lúc tâm sáng ngoảnh đầu tìm dáng ngọc

Chỉ còn là hồi ức phủ rêu xanh

Đào thơm nở trước mộ, hoa rơi như gió bụi

Nàng cùng chàng... ngăn cách đâu chỉ thiên nhai...

https://my.w.tt/GkFUl1KiQK
Bình Luận (0)
Comment