“Đây là người phụ nữ của tôi!”
Nam Cung Tước nhẹ nhàng thốt lên một câu, lập tức làm cả yến tiệc đều
ngừng mọi động tác, chuyên tâm nhiền cử chỉ, thái độ của hai người.
Những lời này của Nam Cung tước chả khác gì ném hẳn bom xuống mặt nước đang yêu ả, làm khơi dậy ngàn lớn sóng vỗ!
Người nào cũng biết Nam Cung Tước không gần nữ sắc, không nghĩ tới hôm nay lại phá lệ dẫn theo nữ nhân tới, hơn nữa hắn còn thừa nhận cô gái
kiều diễm này chính là nữ nhân của hắn.
Tin sét đánh này không chỉ làm tổn thưởng những tâm hồn thiếu nữ đang
cuồng loạn vì Nam Cung Tước mà còn làm chết tâm bao nhiêu người đàn ông ở bữa tiệc này.
Nghe được lời nói Nam Cung Tước, vầng trán đầy đặn của Nặc Băng không
khỏi hơi hơi nhăn lên, hắn ta sợ thiên hạ chưa đủ loạn hay sao, một tay
khoác vào khuỷu tay hắn còn tay kia đang gắt gao nắm chặt phần eo rắn
chắc của hắn.
Vẫn biết cô có làm thế đi nữa cũng chỉ gãi ngứa thôi, nhưng trừ cách
này ra, cô cũng chẳng biết dùng biện pháp gì để giảm bớt cơn giận trong
lòng mình.
Lục Côn Hòa nghe được lời nói Nam Cung Tước thực có phần hoảng sợ,
nhìn ánh mắt không ngừng quan sát nhất cử nhất động của Lãnh Nặc Băng.
Người chủ trì liền đi tới, thông báo với quan khách bữa tiệc sẽ chính thức bắt đầu, làm cho người lên đọc diễn văn lên tiếp tục chương trình.
Ngay sau đó hai người liền rời đi, Lãnh Nặc Băng mới nghiêng đầu lạnh lùng nói với Nam Cung Tước:
”Nam Cung Tước, sao anh dám nói lung tung như vậy!”
Vì vừa nãy, Lục Côn Hòa đứng bên cạnh, cô mới nhẫn nhịn cơn tức giận
chưa bùng nổ, hiện tại hắn đi rồi, Nặc Băng lập tức liền nổi giận.
Tên nam nhân này là cố ý tìm phiền toái tới cho cô, hắn tại bữa tiệc
sang trọng như vậy thốt ra những lời này, tuy rằng rất nhỏ giọng, nhưng
lãnh đồng ý băng biết mọi người khẳng định cũng đều nghe được.
Hắn đây không phải vác loa thông báo với bàn dân thiên hạ sao. Nó sẽ làm cho cuộc sống của cô sau này sẽ thực phiền toái.
”Chẳng lẽ tôi nói gì sai sao?”
Nam Cung Tước gắt gao ôm lấy eo nhỏ của Nặc Băng, không cho cô có cơ hội trốn thoát khỏi ngực hắn.
”Việc gì cần làm việc gì không nên làm, chúng ta cũng đã làm, em nói chúng ta là quan hệ gì!”
Nụ cười của Nam Cung Tước cực kỳ yêu nghiệt.
Lãnh Nặc Băng nhìn hắn cười cười, kèm theo cái nháy mắt đầy ẩn ý và
quyến rũ. Hắn nhất định phải nói như vậy sao, nhất định phải cười như
vậy sao?
Sức chịu đựng của cô có hạn làm sao có thể thoát khỏi ma chảo của hắn!
Nam Cung Tước lơ đãng ẩn hiện ý cười, hớp hồn không biết bao nhiêu cô gái trong bữa tiệc này, bọn họ đều dùng ánh mắt ghen ghét hướng tới
Nặc Băng, hận cô cướp đi bạch mã hoàng tử của họ.
Đột nhiên đèn trong đại sảnh tối sầm lại, ánh đèn sáng rực chiếu rọi
lên sân khấu, sau đó liền nhìn đến hai anh em Lục Bằng chậm rãi lên
đài, vui vẻ hô vang:
”Cám ơn mọi người đã tới tham gia nghi thức khai mạc công viên Phúc Tân cùng chúng tôi......”
Sau đó là hàng loạt lời kịch đã được viết sẵn, Nặc Băng kì thật không
có ý định nghe chúng. Đơn giản chính là giới thiệu công viên Phúc Tân
trong tương lai sẽ phát triển ra sao, muốn làm cho người ta đến đầu tư
thôi. Cuối cùng chỉ nghe thấy, Lục Bằng nói:
”Bữa tiệc chính thức bắt đầu!”
Đèn không lập tức sáng lên, mà chiếu toàn bộ đèn vào sàn nhảy chính,
thu.hút mọi sự chú ý của mọi người, Nam Cung Tước dắt tay Lãnh Nặc
Băng tiến vào trung tâm
” Chúng ta cùng nhảy một điệu nào!”
Lãnh Nặc Băng vừa định cự tuyệt nói mình không khiêu vũ, nhưng Nam
Cung Tước đã sớm đem cô ra giữa sàn nhảy, cô bằng mặt nhưng không bằng
lòng. Bất đắc dĩ đem một tay đặt vào tay trong tay Nam Cung Tước, tay
còn lại hờ hững để bên thắt lưng hắn.
Khúc Waltz chậm rãi vang lên, hai người liền hòa nhịp theo âm nhạc kiêu vũ..
Không biết Nặc Băng là thật không biết kiêu vũ hay giả vờ không biết, cô luôn vô ý đem chân đạp lên chân bạn nhảy. Nam Cung Tước đem mọi động tác nhỏ của Nặc Băng thu hết vào tầm mắt, không có ý ngăn cản, trên
khuôn mặt tuấn mỹ vẫn như cũ thể hiện một chút yêu nghiệt một loại sủng
nịch từ ánh mắt tới nụ cười.
Kỳ thật Lãnh Nặc Băng chính là cố ý, ai bảo hắn ta luôn bá đạo, không màng tới lời nói của cô, luôn làm cho cô tiến thoái lưỡng nan. Nhưng
lại không cho phép cô trái lời. Cho nên Lãnh Nặc Băng đã nghĩ muốn dùng
phương pháp báo thù ngây thơ này.
Bàn tay Nam Cung Tước đặt eo của Nặc Băng, mặc dù có áo choàng bên
ngoài tấm lưng trắng nõn của cô, nhưng Nam Cung Tước vẫn dễ dàng đưa tay vào áo choàng, tận tình vuốt ve da thịt mềm mại kia, loại xúc cảm
thật vô cùng vô cùng thoải mái.
Cảm giác được thắt lưng mình có đôi tay đang lộng hành, Nặc Băng liền trừng mắt với hắn ta. Nhưng Nam Cung Tước coi như không biết chuyện gì, vẫn như cũ không ngừng vuốt ve.
Rốt cục Nặc Băng không thể nhịn được nữa, lời nói lạnh lung liền thốt ra:
”Bỏ tay thối của anh ra!”
Lãnh Nặc Băng vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi.
”Được!”
Tên nam nhân thối này liền đáp ứng cực kỳ thống khoái. Mặc dù là miệng thượng đáp ứng nhưng hắn vẫn như cũ vuốt ve như không.
Lãnh Nặc Băng vô cùng tức giận hàm răng nghiến ken két, thật sự rất muốn cầm một cái con dao đem tên ác nhân đánh ngất xỉu.