- Ừ, thôi kệ người ta đi. _ Nó cười rồi quay ra cửa lớp thì thấy Lâm nhìn nó, nó vội ngó lên bảng. Nó học khoảng một tuần thì trường thông báo được nghỉ 2 ngày để chuẩn bị cho buổi khai giảng " Ôi lại được ngủ rồi, happyyyy"- với nó, ngoài đọc tiểu thuyết thì ó rất thích ngủ, ngủ nhiều, ăn cũng nhiều, vậy mà người nó chả mập tẹo nào.- Để coi._ Nó nhìn lịch trên bàn, mai thứ 6: ngủ, ăn, đọc truyện, chơi game, thứ 7: đọc truyện, chơi game, ăn, ngủ, chủ nhật : chơi game, ăn ngủ, đọc truyện. Không có gì có thể giống nhau hơn nữa. Thế mà nó cũng bày vẽ xếp lịch. Dù gì thì thời gian cũng diễn ra như nó đã sắp xếp cho đến chủ nhật..
SÁNG, 7 A:M....
- An ơi..
-....
- An An...
-....
- An Ngốc...
Vắng lặng ... >>>>
- Mày có dậy không hay tao phá nát cổng nhà mày. Người đi ta đi ngang qua cũng phải giật mình, hiện tượng trước mắt: Có một cô bé rất dể thương nhìn rất hiền lành, đang bu bám trước một cái cổng sắt đen, điều mà mọi người phải suy nghĩ lại sau câu nói đấy- cô bé này "hiền dịu" sao??????? Đó chính là Ngọc, Ngọc phải dùng biện pháp mạnh thì có chăng mới kêu được con sâu ngủ đó dậy.
- Đây, mới sáng mà ám tao vậy con quỷ_ Tiếng nó trên lầu vọng xuống.
- Xuống mở cửa mau. >.
10 phút sau...
- Có chuyện gì mà đến nhà tao sớm thế_ Vừa mở cửa, nó vừa nói.
- Hihi.._ Nhìn điệu bộ của Ngọc, nó rùng mình khác hẳn 360 độ với ban nãy.
- Khỏi cười, lại nhờ vả chứ gì?
- Ôi, chỉ mày hiểu tao.. Chẳng là, hôm qua bố mẹ tao qua nhà ông Duy, nghe nói ổng đau thì phải, nên bảo tao hôm nay qua xem ổng thế nào, nhưng mà hom nay tao có cuộc hẹn rất quan trọng không thể không đi được, nên.. T_T._ Ngọc tuôn một lèo.
- Stopp! Ý mày là... mày muốn tao thay mày qua nhà lão đó???????
- Bingo.
- KHÔNG.. tao không biết mày tự đi đi.
- Thôi mà An An dể thương, hix, chỉ mày mới giúp tao được thôi, please help me..
- Sorry, NO!!!!
- Hức hức, có con bạn thân, lâu lâu mới nhờ nó, mà giờ nó phũ vậy đây, số tôi khổ quá mà._ Ngọc bắt đầu than vãn.
- Nhưng cái này..
- Thôi khỏi, tự tao giải quyết._ Ngọc giận dỗi- Tao về.
- Thôi được rồi tao giúp, khổ mày quá!!!!_ Ngọc biết chắc chắn nó sẽ giúp, Ngọc chỉ giả vờ, ai biểu nó là An ngốc làm gì, và tất nhiên nó không thấy nụ cười nham hiểm của Ngọc rồi.
- Thật không?_ Ngọc nói giọng nghi hoặc.
- Thật.
- Vậy cảm ơn mày nhiều nha, thôi mày chuẩn bị qua ổng đi, cũng tới giờ tao hẹn rồi.
- Ừm mày đi đi.
************************************************************************************************************************************************************
- Ôi tao khâm phục mày quá Ngọc ơi!!_ Các bác đừng hiểu nhầm, là lời khen của nhỏ Ngọc đấy, kiểu như "mèo khen mèo dài đuôi" ấy. Thật ra, Ngọc có bận nhưng không đến nỗi " không thể không đi được" như nhỏ nói, Ngọc dư sức để qua nhà ông anh họ của nhỏ, nhưng không hiểu sao nhỏ muốn gán ghép cho An ngốc và Duy. Nhỏ muốn nó quên đi những chuyện đó, nhỏ muốn nó vui vẻ, hoạt bát chứ không lạnh lùng như bây giờ, và nhỏ nghĩ không ai hợp hơn Duy cả. Nhỏ cũng có hẹn với tên Đạt, nhắc tới tên Đạt là tim nhỏ có cái gì đó rạo rực, không lẽ nhỏ thích Đạt??? Đạt cũng là đứa con trai tốt, luôn quan tâm đến nhỏ, nhưng nhỏ không chắc là Đạt có thích nhỏ hay không, con người Đạt vốn dĩ rất tốt với mọi người xung quanh. Hôm qua đột nhiên Đạt rủ nhỏ đi chơi, nhỏ thích đi chơi, lại còn là Đạt, tất nhiên nhỏ đồng ý, và giờ nhỏ đang trên đường đến đó.
- Không biết An ngốc thế nào ta._Vừa nghĩ nhỏ vừa cười.
************************************************************************************************************************************************************