Cô Gái Mang Tên Tự Tại

Chương 7

Cuộc sống học sinh năm nhất sơ trung bận rộn, sau khi nghỉ đông tựu trường Hứa Tự Tại bận bịu ứng phó với các môn học, rất nhanh đã đem những chuyện không vui xảy ra ở sân trượt băng ngày đó cho vào dĩ vãng rồi. Mỗi ngày cô cứ như thường lệ đi xe bus đến trường, ở trạm xe gặp được Nghiêm Băng, tiếp đến là đi cùng Nghiêm Băng tới trường, mỗi ngày bận rộn học thuộc lòng môn lịch sử, chính trị, mỗi ngày đều có bài tập làm không hết, cũng có hoạt động học sinh bận bịu không hết, tóm lại, cuộc sống của Hứa Tự Tại rất phong phú đa dạng, bận rộn, không buồn không lo.

Mặc dù đã qua một nghỉ đông, Trình Tử Chấp vẫn có thể nhớ rõ ràng tất cả chi tiết xảy ra trên sân trượt băng ngày đó, có một số việc cậu càng muốn quên đi, lại càng nhớ rõ ràng. Ánh mắt của Hứa Tự Tại kinh hoảng, tức giận luôn quấy nhiễu cậu, Thượng Đế ơi, ai có thể nói cho cậu biết rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?

Có đôi khi cậu muốn dứt khoát đi tìm Hứa Tự Tại xin lỗi một lời cho xong, cứ để lời xin lỗi đó lại sẽ hành hạ bản thân chết mất, nhưng mỗi lần gặp Hứa Tự Tại cậu đều nói không ra miệng.

Trình Vận Chấp vừa xem TV vừa đến, "4, 5... 18... 22″ Trình Tử Chấp hỏi cô em gái: "Em đếm gì thế?"

Vận Chấp nhìn ông anh một cái nói: "Đếm tiếng thở dài của anh đấy, hôm nay anh bị sao vậy? Luôn than thở?" Cô nhóc tiến tới trước mặt ông anh trai, tò mò hỏi.

"Con quỷ! Đi, lượn đi cho nước nó trong." Trình Tử Chấp phản bác, "Tao than thở khi nào hả? "

"Còn dám nói không có? Em cũng đếm tới 22 lần rồi đó." Vận Chấp nháy mắt cười với ông anh. Trình Tử Chấp sợ Vận Chấp phát hiện bí mật của mình, vội vàng trở về phòng. Vận Chấp đời nào chịu bỏ qua cho ông anh trai mình, tiếp tục đuổi tới hỏi: "Này, anh rốt cuộc bị sao vậy? Nói cho em biết đi!" Nhìn nét mặt tò mò của em gái, cậu cố ý nói: "Còn không phải là rầu rĩ về chuyện học tập!"

"Học tập?" Vận Chấp có chút không hiểu nổi, "Không phải là từ trước đến giờ anh học tập rất tốt sao? Luôn thi xếp thứ nhất mà!"

"Mày có biết câu nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên hay không?" Trình Tử Chấp làm như thật nói.

Vận Chấp lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu."Sao đần vậy hả? Mày, đến cùng có phải là em gái ruột của Trình Tử Chấp anh không hả?" Cậu xỉa vào trán Vận Chấp nói.

"Anh trai mày hiện tại học trường trung học thuộc đại học R chính là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, tất cả nhân vật lợi hại đều tập trung vào một chỗ đó, muốn giữ vững ngôi vị số 1, quá khó khăn đi! Mày nhìn anh đi, ngày ngày học thuộc sách, học thuộc lòng đến nỗi anh mày sắp thành con mọt sách rồi đó." Trình Tử Chấp bày ra vẻ mặt đau khổ.

Vận Chấp thấy anh mình không giống đang nói giỡn, không khỏi có chút đồng tình, nói: "Thì ra học trường trung học thuộc đại học R khó như vậy a, tương lai em sẽ không học kiểu trường như vậy đâu." Cô bé tính toán: "Em muốn học Bát Nhất!"

"Bát Nhất? Tại sao?" Trình Tử Chấp hỏi.

"Học ở Bát Nhất không cần phải quá cố gắng học tập, muốn chơi cái gì thì chơi cái đó, cũng không cần lo lắng thi bị đứng thứ nhất từ dưới đếm lên." Vận Chấp đang mơ mộng hão huyền.

"Vậy đến lúc đó anh cũng chuyển trường qua đó, học cùng em ở Bát Nhất có được không?" Trình Tử Chấp mong đợi nhìn em gái.

"Được, chúng ta có thể cùng nhau chơi đùa rồi!" Vận Chấp cũng cảm thấy như vậy tốt nhất.

Trình Tử Chấp vẫn là thường xuyên chạy qua bên Bát Nhất, cậu khát vọng có thể vô tình gặp được Hứa Tự Tại ở trong sân trường, song mỗi lần khát vọng như vậy đều thất bại, điều này càng kích thích quyết tâm của Trình Tử Chấp, các bạn học của Quan Mỹ Vân đều nói: "Mỹ Vân, bạn trai cậu đối xử với cậu quả thực quá tốt đi, hầu như ngày ngày đều tới Bát Nhất!"

Quan Mỹ Vân cười đắc ý, "Cậu ấy nói sau này còn muốn chuyển trường tới đây học nữa! "

"Oa, tình yêu vĩ đại a!" Tiếng kinh hô của các bạn học thay nhau vang lên.

Học kì sau của năm nhất sơ trung, tuyến xe trong đại viện bởi vì số người sử dụng cũng không cao, bắt đầu kêu ngừng, các thủ trưởng bắt đầu công khai dùng xe chuyên dùng đặc biệt đưa con cái của mình đưa đón đi học. Hứa Tự Tại do luôn đi xe bus, đối với sự biến hóa này cũng không lưu ý. Thật ra thì gia đình của ông bà nội mình mỗi khi ra cửa đều có xe chuyên dụng, chẳng qua là cô không có thói quen đi mà thôi.

Buổi sáng lúc ra khỏi cửa, Hứa Tự Tại bỏ quên cuốn vở bài tập môn tiếng Anh ở nhà, lại phải vội vàng trở về lấy. Cô chạy như bay đi đón xe bus, chỉ kém có vài giây đồng hồ thôi là bắt kịp rồi, cô bất đắc dĩ đưa mắt nhìn xe chạy trước mắt mình, trong lòng hối hận không thôi, chuyến xe tiếp theo không biết lúc nào? Xem ra hôm nay đi học trễ là chắc rồi.

Trình Tử Chấp cùng em gái đi học, tan học đều có tài xế đưa đón, Quan Mỹ Vân có đôi khi cũng cùng bọn họ ngồi chung một xe. Vận Chấp cũng không giống anh trai mình thích Mỹ Vân như vậy, cô thậm chí có lúc có chút địch ý với Mỹ Vân, có thể cô cho là ông anh trai mình thân thiết với Mỹ Vân còn hơn cả cô? Ba người ngồi chung trên một chiếc xe, Vận Chấp tức giận nhìn cảnh vật ngoài cửa xe ngẩn người, Mỹ Vân và Trình Tử Chấp thì vừa nói vừa cười."Cũng không sợ gió lớn làm đau đầu lưỡi?" Vận Chấp nghĩ.

Cô còn đang vì chuyện hồi sáng mà không vui, Quan Mỹ Vân đến rủ Trình Tử Chấp cùng nhau đi học, Vận Chấp còn chưa chuẩn bị xong, kêu Quan Mỹ Vân chờ một lát ở phòng khách, trong phòng khách có treo một chiếc lồng chim, bên trong có một con chim hoàng yến nhỏ, là bạn của Trình ba tặng cho Vận Chấp làm quà sinh nhật, đây là một loại chim quý, Vận Chấp thích vô cùng, đặt tên cho nó gọi là Tiểu Kim, mỗi ngày đều tự mình cho nó ăn, người nào cũng không cho đụng tới. Quan Mỹ Vân nhìn thấy bộ lông vũ của chú chim màu vàng, lóe ra ánh sáng lộng lẫy, không nhịn được muốn sờ soạng, cô nhẹ nhàng mở lồng chim ra, đưa tay vào lồng chim, vừa vặn đụng phải đám lông trên đuôi của Tiểu Kim, Tiểu Kim quýnh lên, vụt một cái bay đến đỉnh chóp lồng chim, một đám lông vũ mà Mỹ Vân túm chặt lấy bị đứt hai cái, Quan Mỹ Vân nắm hai cái lông vũ nghiên cứu, con chim này tại sao có thể phát ra ánh sáng màu vàng nhỉ?

Vận Chấp thu dọn xong cặp sách lúc đi ra thì nhìn thấy Quan Mỹ Vân đang đứng ở bên cạnh lồng chim, trong tay nắm hai cái lông vũ màu vàng, nhìn lại Tiểu Kim trong lồng, hiển nhiên là bị chấn kinh quá độ, đang sợ hãi nhìn Quan Mỹ Vân kêu loạn lên. Vận Chấp xông qua, đoạt lấy hai cái lông vũ trong tay Mỹ Vân, lớn tiếng hỏi: "Chị đã làm gì với Tiểu Kim hả?"

Nhìn ánh mắt phẫn nộ của Trình Vận Chấp, Quan Mỹ Vân cảm thấy buồn cười, không phải là một con chim thôi sao? "Chị chỉ muốn sờ nó một chút thôi, không cẩn thận nhổ mất hai cái lông vũ của nó." Quan Mỹ Vân giải thích.

"Chị? Ai cho phép chị sờ nó?" Vận Chấp tức giận rồi, hét lên với Quan Mỹ Vân.

"Sờ nó thì sao? Không phải chỉ là một con chim thôi sao? Nếu kêu chị sờ thêm chị cũng không cần đâu?"

Quan Mỹ Vân ở nhà cũng là một đại tiểu thư vậy, từ trước đến giờ chỉ có chuyện cô nổi cáu với người khác, chứ đời nào có người khác hét lên với cô như thế.

Trình Tử Chấp đang khởi động xe cùng với tài xế, nghe được tiếng cãi vã, vội vàng đi vào nhìn, thấy hai cô bé đang trợn mắt với nhau, cơ hồ muốn ra tay động thủ vậy, lập tức can ngăn, hỏi nửa ngày trời mới biết Mỹ Vân đã động vào tâm can bảo bối của Vận Chấp, cậu bèn lôi kéo cánh tay Vận Chấp nói: "Đừng không có lễ phép như vậy, con chim kia không phải vẫn tốt đó thôi? Chẳng qua là rớt cái lông vũ, em nên nói xin lỗi với Mỹ Vân đi!"

Vận Chấp lắc đầu, rất kiên quyết nói rõ: "Không muốn!"

Trình Tử Chấp nói: "Hét to lên với người khác là rất không lễ phép, có muốn anh đi nói với ba không?" Vận Chấp vẫn không chịu thỏa hiệp: "Tùy anh, em chính là không xin lỗi!"

Trình Tử Chấp nắm quả đấm, giơ ở trước mặt Vận Chấp, "Đừng cho là anh không dám đánh mày?" Vận Chấp hừ một tiếng, "Đi thì đi!"

Hiện tại Vận Chấp còn đang vì chuyện hồi sáng mà tức giận, cô không thèm nhìn mặt ông anh và Mỹ Vân, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô chợt thấy bóng dáng Hứa Tự Tại, cả đại viện này, dám đối nghịch với Trình Tử Chấp và thủy chung không khuất phục chỉ có Hứa Tự Tại thôi. Chị ấy giống như không bắt kịp chuyến xe vừa nãy, đang không thể làm gì ngoài việc chờ chuyến xe tiếp theo, nhìn bộ dáng lo lắng kia của chị ấy, hình như sắp tới trễ rồi? Vận Chấp nói cùng chú tài xế: "Chú ơi chú dừng xe đi ạ, chúng ta thuận tiện đưa chị kia cùng đi luôn!"

Trình Tử Chấp và Quan Mỹ Vân nhìn về hướng Vận Chấp chỉ, thấy Hứa Tự Tại cũng không khỏi ngẩn ra.

Vận Chấp gọi Hứa Tự Tại: "Chị ơi, cùng đi với tụi em nhé?"

Thấy Vận Chấp, Hứa Tự Tại đi tới, "Chị đang sầu vì không bắt kịp xe, sợ tới trễ đây!" Cô vừa định đáp ứng lời mời của Vận Chấp cùng đi, ánh mắt đảo qua, thấy ngồi sau xe là Trình Tử Chấp và Quan Mỹ Vân, thôi đi, cô nghĩ, thật là oan gia ngõ hẹp mà!

"Cảm ơn Vận Chấp, chị lát nữa đi chuyến xe sau là được rồi!" Cô phất tay một cái, không có ý định ủy khuất mình.

Quan Mỹ Vân có chút không kiên nhẫn, "Cậu ấy nếu muốn đợi xe, chúng ta đi trước thôi!"

Vận Chấp cũng rất chấp nhất, liếc Quan Mỹ Vân một cái: "Tôi cứ thích đi cùng chị Tự Tại đó!" Cô trực tiếp xuống xe, lôi kéo Hứa Tự Tại nhét vào chỗ ngồi ghế phụ, mình thì chen chúc ở giữa Trình Tử Chấp và Quan Mỹ Vân, còn cố ý nói với Quan Mỹ Vân: "Chật chết mất, chị ngồi xích qua chút đi?" Quan Mỹ Vân bị cô chọc tức đến nỗi không còn lời nào để nói, luôn nhìn Trình Tử Chấp, Trình Tử Chấp lại đang không tập trung.

Đưa Vận Chấp xong, vốn nên là đưa Trình Tử Chấp đến trường, nhưng cậu lại nói: "Đưa Mỹ Vân đi trước!" Cho nên, ngày đó cuối cùng mới đưa Trình Tử Chấp đến trường, Trình đại soái ca của chúng ta có kinh nghiệm lần đầu tiên đến trễ trong cuộc đời trung học của mình.

Ngày qua ngày, có một bóng dáng mơ hồ ở trong lòng Trình Tử Chấp trở nên càng ngày càng rõ ràng, cậu không cách nào biểu đạt được, nhưng trong lòng lặp đi lặp lại sự miêu tả, cho nên khi lơ đãng, nét vẽ đã tiết lộ tâm tình của cậu. Trình Tử Chấp khi ở trong lớp mỹ thuật tạo hình vẽ, không cẩn thận đã đem ánh mắt ảnh hình người khắc họa thành hình ảnh trong đầu cậu, cậu cả kinh, vội vàng đem tác phẩm xóa đi, Phàn Trác Vân nhìn thấy tinh thần cậu không ổn định, hỏi: "Cậu bị sao thế? Lão Đại. "

"Không sao, không có gì!" Cậu vội vàng đem tác phẩm bị xóa đi che khuất lại.

Lúc lớp hội họa kết thúc, thầy giáo cho bài tập kêu mỗi người nộp một bức phác họa một nhân vật mà mình quen thuộc nhất, Trình Tử Chấp nghiêm túc ghi lại yêu cầu của bài tập về nhà. Trình Tử Chấp học lớp hội họa này đã mấy năm rồi, lúc ấy còn đang học tiểu học, thầy giáo khen cậu rất có thiên phú, cho nên mới kiên trì học đến giờ.

Chủ nhật lôi Quan Mỹ Vântới làm người mẫu, rồi dựng giá vẽ trên bãi cỏ ở đại viện, triển khai bàn vẽ nhìn rất ra dáng, tuyên bố vẽ cho Quan Mỹ Vân một bức tranh mỹ nữ, hai người hỉ hả vừa vẽ vừa cười, Trình Tử Chấp nói cho Quan Mỹ Vân nghe chuyện lý thú ở trường học, chọc cho Quan Mỹ Vân cười không ngừng, ôm bụng hỏi: "Cuối cùng cái cậu nam sinh đi nhà vệ sinh nữ kia làm sao ra khỏi nhà vệ sinh a? " "Bị người ta khiêng ra!" Trình Tử Chấp nói, Quan Mỹ Vân cười càng lợi hại hơn.

Hứa Tự Tại đang tựa ở dưới bàn xích đu của cây hòe già đọc cuốn "Jane Eyre", khi nhìn thấy Jane Eyre ở nơi xa xôi nghe được tiếng Rochester kêu gọi, phảng phất như nghe được ở phương xa nào đó cũng có người đang kêu gọi tên cô, "Hứa Tự Tại, cậu đang ở đâu?" Cô cảm giác được đó là thanh âm của người bạn tốt nhất của cô – Ninh Hạo. Thì ra được người ta nhớ nhung cũng là một loại hạnh phúc a! Cô đang hưởng thụ tiếng gọi này giống như tiếng gọi tự nhiên, nhìn trước ngực có cài chiếc kim cài hoa mai, mơ ước đến thời khắc tươi đẹp có thể trùng phùng với Ninh Hạo, vào thời gian nghỉ hè Ninh Hạo sẽ tới Bắc Kinh thăm cô! Ngày hôm qua chính miệng cậu ấy đã thông báo cho cô biết ở trong điện thoại. Hứa Tự Tại đang đắm chìm vào thế giới riêng vui vẻ.

Nhưng niềm vui của cô bị quấy rầy, không biết lúc nào, Trình Tử Chấp và Quan Mỹ Vân ở trên bãi cỏ cách đó không xa dựng lên giá vẽ, Trình Tử Chấp vừa vẽ vừa cười đùa với Quan Mỹ Vân, tiếng cười khoa trương của Quan Mỹ Vân tùy ý tung bay lên ở khu vực xung quanh, Hứa Tự Tại nhíu mày, cô cảm thấy tương đối khó chịu. Trình Tử Chấp sao cứ giống như âm hồn bất tán vậy? Cô dùng tai nghe walkman nhét vào tai, mặc dù không thoải mái, nhưng có thể ngăn cản được một chút tạp âm.

Trình Tử Chấp cũng không thể chuyên tâm giúp Quan Mỹ Vân phác hoạ tranh, cây bút của cậu trong lúc lơ đãng thay đổi phương hướng, cậu liếc đến cách đó không xa chỗ cây hòe già có bóng dáng quen thuộc, cô gái đang dựa lưng vào cây hòe già, tập trung tinh thần đọc sách, cô đang đọc cái gì? Cậu có chút tò mò? Lại là điều gì khơi ra mơ ước của cô? Nhìn vẻ mặt cô mới vừa rồi vui vẻ, an nhàn, có phải đã nghĩ tới chuyện đáng vui vẻ hay không? Có thể có chút liên quan đến mình không đây? Trong ước mơ của cô có sự tồn tại của mình không? Trình Tử Chấp vừa nghĩ vừa vẽ, rất nhanh, trên bàn vẽ xuất hiện hình ảnh một cô bé, vóc người cân xứng, mái tóc dài mềm mại, ngồi ở trên ghế xích đu tùy ý đong đưa, cơn gió khẽ nghịch làn váy cô, thổi rối bung mái tóc, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô, cô thì giống như một tiên tử rơi xuống phàm trần, dịu dàng, yên tĩnh đến vậy. Vẽ xong bức tranh Trình Tử Chấp thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó, cậu lại trải ra một tờ giấy trắng, tiếp tục phác hoạ một bức khác cho Quan Mỹ Vân.

Quan Mỹ Vân từ phía xa gọi: "Vẽ lâu như vậy rồi tớ có thể qua đó nhìn một cái hay không?"

"Không thể, đợi lát nữa mới có thể cho cậu nhìn!" Trình Tử Chấp nhìn cô thần bí cười một tiếng, rất nhanh Quan Mỹ Vân bị nụ cười này làm lạc lối, kiên nhẫn đợi chờ, cho đến khi Trình Tử Chấp nói xong rồi, cô mới đi tới.

"Đây là tớ sao?" Quan Mỹ Vân nhìn bức họa hỏi, "Dĩ nhiên." Trình Tử Chấp gật đầu.

"Nhìn rất xa lạ, nhất là ánh mắt." Quan Mỹ Vân tìm tòi ở trong trí nhớ, đôi mắt này đã từng gặp ở nơi nào đó, cô khẳng định chúng không giống cô."Ánh mắt vẽ không giống!" Trình Tử Chấp cũng cả kinh, đôi mắt này cực kỳ giống Hứa Tự Tại, cậu vội vàng sửa đổi, bôi bôi xóa xóa, nhìn lại, đã là hình ảnh của Quan Mỹ Vân.

"Lần này giống tớ!" Quan Mỹ Vân nhìn bức họa vui vẻ nói, "Tặng tớ nhé?"

Trình Tử Chấp gật đầu, "Chờ thầy xem xong rồi tặng cậu!"

Hứa Tự Tại vẫn trông ngóng kì nghỉ hè có thể mau tới, như vậy Ninh Hạo mới có thể sớm một chút tới Bắc Kinh rồi

Trong đại viện những đứa trẻ khác tất cả cũng đều ngóng nhìn nghỉ hè có thể mau tới, bởi vì năm nay trong đại viện còn tổ chức cho đám trẻ đi trại hè nữa, nghe nói địa điểm là khu phong cảnh nổi tiếng nhất Bắc Kinh —— Yến Tây hồ.

Hồi tưởng trại hè lần trước đã xảy ra chuyện không vui với Hứa Tự Tại, Trình Tử Chấp quyết định nhân dịp có cơ hội trại hè lần này, cậu sẽ điều chỉnh chiến lược, thành lập quan hệ ngoại giao với Hứa Tự Tại, tiến hành hoạt động bình thường hóa ngoại giao, từ đó đẩy mạnh tiến trình phát triển nhảy vọt quan hệ.

Quan Mỹ Vân do trại hè lần trước chịu không ít khổ, sợ năm nay còn bị như thế, cho nên không muốn đi nữa, cũng khuyên Trình Tử Chấp đừng đi. Không nghĩ tới Trình Tử Chấp lại rất kiên quyết, "Đi chơi chứ, cứ ru rú ở nhà rất vô vị." Một câu nói của Trình Tử Chấp, Quan Mỹ Vân lập tức dao động, "Đi thì đi, bất quá lần này tớ nhất định phải mang theo nhiều chút đồ ăn ngon, đến lúc đó cậu phải giúp tớ đeo ba lô nha!" Trình Tử Chấp lập tức thể hiện ra phong độ đàn ông: "Rất vui ra sức vì mỹ nữ!"

Lão sư tuyên bố được nghỉ hè một cái là tất cả mọi người tựa như phát điên chạy hết ra bên ngoài, Hứa Tự Tại lại càng cao hứng hận không thể bay lên được: "Rốt cục đã giải phóng!" Nghiêm Băng chặn cô lại, "Hứa Tự Tại, nghỉ hè có hoạt động gì không? Nếu như không có chuyện gì thì theo chúng tớ cùng tham gia ban đồng ca đi!"

Hứa Tự Tại có chút khó xử, "Nghỉ hè tớ có người bạn thân muốn tới thăm tớ, tớ muốn chơi đùa cùng bạn ấy! "

" Vậy hả, vậy thì thôi!" Nghiêm Băng cười, Hứa Tự Tại không chú ý tới vẻ mặt thất vọng của Nghiêm Băng.

Tuyến xe đi trại hè cũng đã nổ máy, Trình Tử Chấp còn không thấy Hứa Tự Tại tới, Quan Mỹ Vân nhìn cậu không ngừng nhìn đồng hồ, hỏi cậu có phải là có chuyện gì hay không, Trình Tử Chấp đột nhiên nói: "Tớ quên mất một món đồ, không biết trở về lấy còn có thể tới kịp hay không?"

Bác tài nói: "Đợi thêm cậu chút nữa, nhưng phải nhanh lên đấy!" Trình Tử Chấp vội chạy xuống xe, cậu cũng không có về nhà lấy đồ, mà là trực tiếp chạy đến đại viện chỗ cây hòe già, cậu biết hiện tại Hứa Tự Tại nhất định đang ở chỗ này.

Quả nhiên, Hứa Tự Tại đang ôm một quyển tiểu thuyết thật dày ngủ gà ngủ gật, cơn gió sau giữa trưa nhẹ vuốt ve da thịt cô, khiến cô như say như đắm.

Trình Tử Chấp vỗ cô một cái, "Đứng lên a, phải đi trại hè rồi!"

Hứa Tự Tại mơ mơ màng màng, đôi mắt còn ngái ngủ híp lại, "Tôi không đi, các cậu đi đi!" Cô xua tay với Tử Chấp.

"Tại sao không đi?" Trình Tử Chấp khó có thể tin nhìn cô, đây cũng là hoạt động cậu đã mong đợi thật lâu, hơn nữa còn chuẩn bị mượn cơ hội này thành lập mối quan hệ láng giềng hoà thuận hữu hảo với cô nữa kìa! Nếu như cô không đi, cậu chẳng phải là độc diễn sao?

"Ngày mai Ninh Hạo tới Bắc Kinh, tôi muốn đón tiếp cậu ấy!" Hứa Tự Tại nói nhẹ, nói xong nheo mắt lại muốn tiếp tục nghỉ ngơi.

"Ninh Hạo!" Trình Tử Chấp nhất thời mờ mịt, trên ngực thật giống như bị một cú giáng xuống nặng nề, không cách nào hô hấp nổi.

Khi Trình Tử Chấp trở lại trên xe, tất cả mọi người đều đã chờ sốt ruột, Quan Mỹ Vân nói: "Cậu đi lấy cái gì? Lấy được chưa?"

Trình Tử Chấp ra vẻ tiêu sái cười, dùng ngón tay ở trước ngực làm động tác hình trái tim, Quan Mỹ Vân không giải thích được, hỏi: "Rốt cuộc là cái gì a?"

Trình Tử Chấp cưng chiều xoa đầu cô, nói: "Cô bé ngốc, đừng hỏi nữa, nói cậu cũng không hiểu."

Quan Mỹ Vân quả nhiên không hỏi nữa, biết điều lấy ra tai nghe để nghe nhạc, đem một bên tai nghe đưa cho Trình Tử Chấp. Giờ này khắc này, Trình Tử Chấp vô cùng cảm ơn sự quan tâm của Mỹ Vân.
Bình Luận (0)
Comment